Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 92-1: Rốt cuộc ai mới là người em yêu?




Lee Yul do dự nhìn Kim Lệ Châu, mỉm cười thản nhiên, có chút u sấu thương cảm.

“Nếu cô cảm thấy thế thì là như thế.”

“Rốt cuộc có phải hay không, anh lập lờ nước đôi như thế làm tôi đau đớn.” Kim Lệ Châu biến thành kẻ gây sự.

“Vậy cô thì sao? Nhận quà của tôi, chủ động hôn tôi, lại ngọt ngào kéo Mặc Tử Hiên bỏ đi, thái độ lập lờ đó của cô không làm ngước khác hao tổn tình thần ư? Nếu cô nhất định muốn có câu trả lời, thì tôi cũng sẽ nói rõ ràng cho cô biết, cô từ lâu đã không còn ở trong tim tôi nữa.”

Kim Lệ Châu rơi nước mắt, từng giọt lẫn vào trong cát.

Lee Yul quay đầu, bước qua cô ra khỏi bãi đá. Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng Diệp Hân Đồng đang vội vã chạy về biệt thự.

Trong lòng cậu có linh cảm chẳng lành, cô ấy đã nghe được bao nhiêu, thấy được những gì? Không, cô ấy nghe không hiểu, vậy thì đã nhìn thấy gì? Lê Yul căng thẳng trong lòng, nhanh chóng chạy về phía biệt thự.

…………………………………………………

Diệp Hân Đồng vội vàng xông vào biệt thự, liếc một cái thấy Mặc Tử Hiên đang ca hát.

Mặc Tử Hiên dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại đi từ bên ngoài vào? Không phải cô ngủ sao?” Mặc Tử Hiên ngẫm lại, có thể cô đi ra từ cửa sổ, anh có chút bất đắc dĩ.

Diệp Hân Đồng thấy Mặc Tử Hiên nhưng không biết phải mở miệng thế nào, chẳng lẽ nói thẳng ra là người phu nữ có tư cách duy nhất kia có gian tình với Lee Yul ư? Như thế thì hắn sẽ tưởng là cô thích hắn, cố ý bêu xấu người khác.

Mặc Tử Hiên thấy sự khác thường của Diệp Hân Đồng “Cô sao vậy? Ở bên ngoài gặp phải chuyện gì à, sao có vẻ vội vàng như thế?”

Diệp Hân Đồng do dự một lúc, nhíu mày “Không có gì? Anh hát đi, tôi ra ngoài hóng mát một chút.”

Diệp Hân Đồng nói xong đi ra hướng hành lang.

Lee Yul thở hổn hển chạy vào, nhanh chóng tìm thấy Diệp Hân Đồng.

“Diệp Hân Đồng.” Hắn nóng nảy gọi tên cô.

Mặc Tử Hiên vô cùng giận “Thì ra không phải một mình đi hóng mát à?”

Anh châm chọc.

Diệp Hân Đồng lườm Mặc Tử Hiên một cái “Tôi đi một mình, dừng ngay cái tư tưởng bẩn thỉ kia lại. Đi theo tôi.”

“Diệp Hân Đồng…” Lee Yul làm bộ đáng thương nhìn cô.

Diệp Hân Đồng nhìn, có chút phiền não với sự thâm hiểm của cậu ta.

“Không phải như những gì cô nghĩ đâu, thực sự không phải.” Lee Yul không biết cô nhìn được bao nhiêu, chỉ có thể nói nước đôi.

Diệp Hân Đồng khẽ nhíu mày, không trả lời, quay đi.

Mặc Tử Hiên cũng nghi ngờ, tập tễnh đi theo Diệp Hân Đồng.

“Diệp Hân Đồng, dìu tôi, chân tôi đau.” Anh không ốm mà kêu rên loạn lên.

Diệp Hân Đồng quay lại dìu anh.

Mặc Tử Hiên sửng sốt, không ngờ cô lại dìu thật, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

“Không cần đỡ sao.” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.

“Không phải, em sao vậy? Sao tự nhiên lại dịu dàng với anh như thế, anh có chút không quen.” Mặc Tử Hiên cợt nhả.

Là vì cô cảm thấy anh có chút đáng thương, phụ nữ thường thông cảm cho những kẻ yếu.

Diệp Hân Đồng đỡ anh đến phòng anh, toàn mùi thuốc xộc đến. Cô để anh ngồi lên ghế salon, kéo rèm, mở cửa sổ ra.

Mặc Tử Hiên nhìn cô tự nhiên dịu dàng, trong lòng có chút cảm động, nhớ lại lúc ở chân núi, cô chẳng để ý thân thể đau đớn, chạy đi gọi người, lúc đó cũng không cảm động như bây giờ.

“Em muốn nói gì với anh?” Mặc Tử Hiên hỏi.

Diệp Hân Đồng sắc mặt nặng nề đến trước mặt Mặc Tử Hiên, chăm chú nhìn anh: “Ngôi vị hoàng đế có phải rất quan trọng với anh không?”

Mặc Tử Hiên không ngờ cô lại đột nhiên hỏi câu này, vẻ mặt cũng nghiêm trọng như thế.

Anh nghiêm túc gật đầu.

“Cẩn thận những người bên cạnh anh, chiếm lấy vị trí quan trọng trong lòng phụ nữ, đừng tam tâm lưỡng ý làm cho người khác cũng như vậy.” Diệp Hân Đồng nói kiểu lập lờ nước đôi.

“Người phụ nữ em nói là?” Mặc Tử Hiên hỏi.

Cô không phải là người hay buôn chuyện, không muốn nói xấu sau lưng người khác “Anh cứ nhớ những lời tôi nói là được.”

“Em không muốn hỏi anh vì sao nhất định phải đoạt được ngôi hoàng đế ư?”

“Lại nói cho hay, chẳng qua là ham muốn bản thân không cần tìm lý do đàng hoàng giải thích, tôi không muốn nghe. Dù sao, anh nhớ những lời tôi nói là được rồi.”

Diệp Hân Đồng đi ra cửa. Không hiểu gì cả, Mặc Tử Hiên cảm thấy tâm trạng nặng trĩu.

Anh đứng lên, bước vài bước ôm lấy vai Diệp Hân Đồng.

“Cùng đi hát đi, tâm trạng của anh bây giờ rất khó chịu.”

“Này, anh có thoải mái hay không thì liên quan gì đến tôi, tôi không đi, các anh hát tiếng Hàn tôi cũng không hiểu gì.” Diệp Hân Đồng đẩy anh ra.

“Vậy thì tắt đèn, nhảy đi”

“Chân anh nhảy được không?” Diệp Hân Đồng rất muốn chọc ghẹo anh.

“Vậy thì ở trên giường XXOO, để anh phát tiết đi, tâm trạng anh lúc này rất tệ.” Mặc Tử Hiên nhíu mày, phiền não mở cửa.

Diệp Hân Đồng giữ cửa “Tôi biết anh tâm tình không tốt, đừng ấu trĩ như vậy, đề phòng Kim Lệ Châu và Lee Yul thôi. Quan hệ của họ không đơn giản như anh nghĩ, đừng tưởng rằng sức quyến rũ của anh có thể làm điên đảo mọi phụ nữ, lạm dụng tình cảm chính là một con dao, sẽ khiến anh chêt thảm.” Cô vốn không muốn nói toẹt ra như vậy, tại sao thấy anh phiền não lại dao động rồi.

Mặc Tử Hiên sửng sốt “Vừa rồi em ở bên ngoài nhìn thấy gì? Thấy Kim Lệ Châu hôn Lee Yul? Hay là thấy họ quấn lấy nhau?”

Diệp Hân Đồng cảm giác mình thực sự là bà tám rồi.

“Khống thấy gì cả, coi như tôi chưa nói gì”. Diệp Hân Đồng muốn đi ra ngoài.

Mặc Tử Hiên ôm lấy cô, anh không biết vì sao lại có vẻ hả hê khó giải thích, làm cho Diệp Hân Đồng hiểu lầm Kim Lệ Châu và Lee Yul ở chung một chỗ, tâm trạng anh trở nên rất tốt.

“Làm gì thế, buông tôi ra.”

“Cùng đi hát đi.” Mặc Tử Hiên mở cửa, đẩy cô ra ngoài.

“Này, tôi không muốn.” Diệp Hân Đồng ngại ngùng gỡ tay anh ra.

“Coi như em an ủi trái tim tổn thương của anh được không? Anh bị cắm sừng mà.” Mặc Tử Hiên cợt nhả.

Diệp Hân Đồng lườm anh, làm gì có kẻ nào biết mình bị cắm sừng mà cười tươi như thế được.

Mặc Tử Hiên khập khễnh đi tới chỗ hát.

Diệp Hân Đồng hơi do dự, nhìn cái kẻ cô độc khập khễnh đi, trong lòng cảm thấy có chút đáng thương, cho nên đi theo anh.

Vừa đến nơi, Lee Yul và Kim Lệ Châu cũng đều ở đó, trên mặt họ có chút xấu hổ cùng buồn bã.

Lee Yul thấy Diệp Hân Đồng tới, đứng lên, muốn nói chuyện với cô lại thôi.

Mặc Tử Hiên ngang nhiên chọn bài hát nước ngoài, trong đó có tiếng Trung, lập tức chọn vài bài, đưa mic cho Diệp Hân Đồng.

“Hát đi cho anh nghe.” Anh nở nụ cười sáng lạn.

Yêu nam như vậy khiến Diệp Hân Đồng không thể tự chủ, bất đắc dĩ cười với anh.

Nổi tiếng ở Hàn Quốc đều là những bài hát Tiếng Trung nổi tiếng, Diệp Hân Đồng nghe nhiều nên thuộc.

Cô vừa mở miệng, hát không tệ. Rất nhiều thanh niên bắt đầu nhảy múa, không khí lập tức sôi động.

Kim Lệ Châu lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng, trong lòng có một chút oán giận khó giải thích, đặc biệt thấy Mặc Tử Hiên đối xử với cô cũng không bình thường.

Cô cầm mic lên cùng hát với Diệp Hân Đồng, muốn phân tranh cao thấp.

Không khí mỗi lúc một high, cả nhóm hát hò đến tận 12h mới kéo thân thể mệt mỏi trở về.