Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 96-4: Nhân vật thần bí (4)




Anh yêu cầu một phòng riêng, gọi rất nhiều món ăn nổi tiếng ở đây.

“Này, anh có phải gọi nhiều quá rồi không?” Diệp Hân Đồng kéo tay ngăn anh gọi tiếp.

“Em chỉ cần nếm một miếng là được rồi, không hiểu vì sao, anh muốn đưa toàn bộ thức ăn ngon ở đây cho em ăn thử” Anh cười hì hì nói.

Tim Diệp Hân Đồng lại đập nhanh, cô rụt tay về, thương cảm nói: “Không phải đã nói sẽ không mập mờ với tôi nữa sao?”

“Cái gì mà mập mờ, anh chỉ muốn nhét đầy cái bụng heo của em, nếu có thế mà cũng không được nói nữa thì anh chẳng biết nói cái gì với em nữa, có lẽ mỗi lần nói chuyện đều phải thận trọng, suy đi nghĩ lại, anh chắc mệt chết luôn.” Mặc Tử Hiên trả thực đơn lại cho phục vụ.

Anh nói cũng có vẻ có lý.

Diệp Hân Đồng không nghĩ ngợi gì nữa. Nhưng hai người ngồi chờ ăn cơm có chút xấu hổ.

“Tôi ra toilet.” Diệp Hân Đồng nói.

“Ừ” Mặc Tử Hiên yêu chiều đồng ý.

Diệp Hân Đồng không làm gì được cười.

Cô đến toilet, một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng mặc một bộ đồ công sở màu vàng nhạt đi ra ngoài.

Người phụ nữ này có mái tóc đen uốn sóng to, dài đến eo, vóc người tuyệt đẹp, khuôn mặt có thể hình dùng bằng từ kinh ngạc, mí mắt to, lạnh lùng, mũi cao, độ dày đôi môi cũng vừa đẹp.

Diệp Hân Đồng không cưỡng lại được liếc nhìn cô.

Kỳ lạ là người phụ nữ coi trời bằng vung ấy cũng quay lại nhìn Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng cười lễ phép, nhìn sang chỗ khác, đi tới toilet.

Thấy Diệp Hân Đồng đi, người phụ nữ cũng quay trở vào toilet, đứng bên cạnh cô rửa tay.

“Cô nói được tiếng Trung không?” Người phụ nữ này đột nhiên hỏi bằng tiếng Trung.

Diệp Hân Đồng giật mình “Biết, cô cũng là người Trung Quốc ư?”

Người phụ nữ này thoáng một nét kinh ngạc, ánh mắt không còn lạnh lùng và lóe lên một vẻ sầu não. “Cô…”

Cô có vẻ muốn nói gì nữa, nhưng lại thôi.

Diệp Hân Đồng rửa sạch tay, lấy khăn lau. Chuẩn bị đi.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Người phụ nữ đó cũng lau tay, lại hỏi.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc đường đột “21”

Nói xong cô đã ra khỏi toilet. Người phụ nữ lạnh lùng đó tỏ ra rất khiếp sợ, lùi hai bước, vịn vào bồn rửa tay. Trong mắt cực kỳ buồn khổ. Sự đau khổ đó như được tôi luyện qua sương gió.

Diệp Hân Đồng nghi ngờ quay đầu lại liếc nhìn phòng toilet, thấy người phụ nữ đó đi ra.

Cô kinh ngạc, lập tức chạy về phía phòng ăn của mình.

Vừa đến nơi, thấy Mặc Tử Hiên lại đang nghiên cứu tài liệu của nghị viên.

Cô ngồi xuống, cười nói với Mặc Tử Hiên: “Vừa rồi tôi gặp một phụ nữ quái dị ở toilet.”

“Hả?” Bất kể cô nói cái gì, Mặc Tử Hiên cũng cảm giác mình rất hứng thú, anh để tài liệu xuông, chờ cô nói.

“Cô ấy đột nhiên hỏi tôi có nói tiếng Trung không, bao nhiêu tuổi, như thể là biết tôi vâyh, nhưng tôi chắc chắn là không biết người đó. Chỉ là, hình như đã gặp ở đâu đó?” Diệp Hân Đồng cười.

“Cộc cộc cộc” Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Mời vào” Là phục vụ.

Nhưng cũng có một người đàn ông mặc âu phục.

“Phu nhân của tôi muốn mời tiểu thư đi xuống.” Người đàn ông kia nói bằng tiếng Trung.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc cùng Mặc Tử Hiên 4 mắt nhìn nhau. Cô cảm thấy có chút không giải thích được, cô ở Hàn Quốc không quen biêt ai, tại sao lại có người muốn mời cô đi.