Yêu Hậu Đừng Đi Trẫm Lại Sửa Tường

Chương 16: Hồ ly bị cự tuyệt




lúc này nàng thật sự ** lõa(ghép với câu này không được nên mình để nguyên nha) trở thành một yêu hồ biết nói tiếng người, vừa nghĩ tới không thể dùng đũa ăn cơm, trong lòng lại nảy ra bi phẫn.

Trước kia xem tivi, bên trong yêu quái ít nhất cũng phải trên trăm năm mới có thể tu luyện thành người, nay con hồ ly tinh Quỷ Trời Lạnh kia còn lấy đi toàn bộ pháp lực của nàng, đây không phải làm cho người ta chê cười nàng sao?

Lúc trước nàng hướng hai người bọn họ kể rõ chuyện nàng cùng Quỷ Trời Lạnh thì trên mặt hai người bọn họ mặc dù không biến sắc, nhưng là trong mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc cùng khiếp sợ, không kinh ngạc giống như tinh tinh nhanh nhẹn cởi bỏ vỏ bọc của mình.(hè hè ta không hiểu câu này ngại quá)

Hơn nữa cuối cùng Mạc Ly Bạch còn nói thêm câu kia, chúng ta là hai người không cùng chung một thế giới.

Điều đó khiến nàng càng khẳng định, nàng bị cướp mất quyền lực ! Hơn nữa xuyên qua là dựa vào một loại cơ hội, cũng cũng giống như trong tiểu thuyết thường gọi là duyên phận, TMD lão tử hiện tại liền thải đến ‘ vượn phẩn ’ .(phân vượn)

Cái chó má gì mà nếu 3 năm cả 2 không chết liền đưa ta trỡ lại thân thể cũ, ngươi TMD ở hiện đại, ta ở cổ đại, cho dù ta 500 năm không mất thân ngươi cũng không thể xuyên trở lại.

Nàng thậm chí có thể nhìn thấy, trên một cái bàn, một đám người vui vẻ đánh lửa nấu lẩu, mà thịt trong nồi lẩu, cư nhiên là của nàng.

Không muốn nhắc tới sự thật này, cư nhiên lại nghe người ta nói cả đời này nàng cũng không thể gã được lại càng làm nàng khó chịu.

Cảm nhận được trên người nàng phát ra oán niệm, nam tử thần bí nghĩ đến nàng không hài lòng với câu trả lời của hắn, vội vàng an ủi nói, "1000 năm qua ngươi cũng chống đỡ nổi, huống chi là chỉ là 500 năm."

Lâm Lãnh Vũ ngây cả người, chỉ vào chính mình hỏi, "Ngươi nói bổn tiểu thư năm nay 1000 tuổi, ta đây có mấy cái cái đuôi." Ánh mắt ngắm ngắm phía sau.

"Một cái." Nam tử không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Không phải có 9 đuôi sao?"

"Ai nói ?"

"trong sách nói ." Nếu nhớ rõ không sai, phong thần diễn nghĩa Đắc Kỷ cũng có 9 cái

"quyển sách Thế nào? Ngươi còn nhớ rõ sao?"

Không xong, thiếu chút nữa là lộ tẩy, "Đau đầu, nghĩ không ra ."

Nói xong, ai u ôm đầu, một phen biểu diễn lung tung.

Như thế nào mà nam tử Thanh Phong thanh nhã,(thanh bạch+ tao nhã) cũng bị biểu tình của nàng chọc cười , "Ngươi so với trước kia thú vị hơn."

Gì? Cảm tình hắn là đùa với hồ .

Hồ ly mộ mặt xấu hổ, một lần nữa quay về nằm trên giường, đột nhiên phát hiện một cái vấn đề thực nghiêm trọng.

Vừa rồi nàng ra sức biểu diễn như vậy, miệng vết thương phía sau lưng không đau chút nào.

một hai một hai một hai, bắt đầu thử vận động duỗi thân, nhảy lên nhảy xuống, hồ ly không khỏi mở miệng cười, nhào vào trong lòng hắn, "Ta tốt lắm. . . Toàn bộ tốt. . . Cám ơn. . . Cám ơn ngươi."

Cũng may hắn sớm bày ra kết giới, người ở phía ngoài không thể nghe cũng không thể nhìn thấy chuyện phát sinh bên trong.

Hồ ly hiện tại một phen nước mũi, một phen nước mắt ôm hắn, này soái ca thật sự là quá tốt, lại giúp nàng chữa thương, còn giúp nàng không cần dùng tiếng hồ ly khó nghe kia để nói nữa, cùng cái con người Đào Hoa Nam hở tý là xách nàng lên kia hoàn toàn bất đồng.

Nếu có thể cả đời cùng hắn ở một chỗ thì tốt rồi!

nam tử thần bí chính là nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, đem nàng ôm quay về giường.

Đang ở tự hỏi người đồng hành cùng hồ ly nàng, ngược lại cầm tay hắn, "Dẫn ta đi, được không? Chúng ta sống cùng nhau."

Vẻ mặt bị kiềm hãm, giữa con ngươi hình như có cái đó chớp động , cuối cùng lại nói, "Không thể."

Có lẽ, rất nhiều năm sau, hắn lại đứng ở quần sơn đỉnh, trong lòng sẽ hối hận, hối hận vì lúc trước vì sao không đáp ứng thỉnh cầu của nàng, vậy chuyện sau này cũng không thể xảy ra.

"Vì sao?" Trong lòng có loại khổ sỡ nói không nên lời.

"Tương lai rồi ngươi sẽ hiểu." ở trong phòng xoay người thản nhiên nói xong liền biến mất.