Yêu Không Bến Bờ

Chương 23: Không thể yêu cậu




Cô bước ra từ một chi nhánh du lịch, tay cầm vé máy bay, hơi tê dại trong gió lạnh.

Màn đêm ngày đông, những thứ tình cảm khó hiểu ào ào kéo đến. Trên đường, khách sạn cao ốc, đèn đóm sáng trưng, tiếng nhạc vang dội. Người đi đường, bước chân vội vàng, vui mừng hớn hở. Đêm giao thừa, thế giới phồn hoa, nhưng lại không có nơi để cô dừng chân.

Bước vào một nhà hàng trang hoàng tinh tế, gọi món bình thường thích ăn, nhưng lại không muốn ăn. Tiếng người ồn ào xung quanh, càng thể hiện sự quạnh vắng của một người.

Cùng lúc đó, nhận được vài cú điện thoại và tin nhắn chúc mừng của bạn học, cô trả lời từng người, bộ dạng vui vẻ. Sau đó, chợt nảy ra một ý nghĩ, cô bấm một dãy số điện thoại thật dài. Đầu ống nghe bên kia vang lên giọng nói lười nhác êm tai của người phụ nữ. Cô do dự một hồi lâu, mới thấp giọng lí nhí, “Là con… chúc mừng năm mới”. Khương Mẫn ở bên kia dừng lại một lúc, mới nhẹ giọng hỏi, “Khi nào về”. Mắt cô bỗng ươn ướt, “Sắp rồi”, cô đáp, trong lòng tỏa ra một tia ấm áp.

“Họ, vẫn khỏe chứ?” Giọng của Khương Mẫn có chút không tự nhiên.

“Rất tốt”, cô ngước mắt, nhìn dòng người qua lại trên đường.

“Còn con, thế nào?”

Bỗng nhiên, cô muốn tìm một bờ vai để tựa vào và khóc một trận thật đã. Thế nhưng, trong biển người ấy, vẫn chỉ còn lại mình cô, đơn độc hiu quạnh. Cuối cùng, chỉ là vài câu hỏi han rồi vội vàng cúp máy.

Lấy chìa khóa trong bóng tối, lần mò mở cửa ra, bước vào trong ngôi nhà âm u, không hề mở đèn, thế giới như vậy, trầm mặc ảm đạm, mới thuộc về cô.

Đột nhiên phát hiện, trên sân thượng có đốm lửa lập lòe, cô đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy một bóng dáng cũng hiu quạnh đang đứng im trong gió. Người ấy, đã nhiều ngày không xuất hiện ở đây.

Hứa Khả dập tắt điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn cô.

Cô xoay người, bước vào trong nhà, nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm khàn có chút bối rối của cậu từ sau lưng truyền đến, “Xin lỗi”.

“Tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy cậu”, ánh đèn từ phương xa chiếu đến, khuôn mặt cô trắng bệch mà lạnh lùng. Cô nhanh chóng trở về phòng mình, muốn đóng cửa nhưng bị người ở ngoài đưa tay chặn lại, “Cút đi”, cô lạnh lùng hét lên, cánh cửa kẹp lấy cổ tay trái của cậu, cô nghe thấy tiếng kêu khẽ của cậu, thế là buông lỏng tay… Dù sao, ngày mai cô cũng đi rồi.

Hứa Khả bật đèn trong nhà lên, cúi đầu đứng ở đó, “Tôi…”, nhất thời không biết làm thế nào để mở miệng, cậu giơ tay bực bội đập lên vách tường, “Tôi ngốc mẹ nó rồi nên mới nói những lời đó với chị”.

Cô đặt túi xách lên bàn, không nói lời nào nhìn cậu. Sau ngày mai, cô sẽ quên hết những việc này, quên đi cậu, sau đó bắt đầu cuộc sống của riêng mình, từ đây, trong thế giới của cô sẽ không còn xuất hiện bóng dáng cậu nữa.

Một góc vé máy bay ló ra từ một chiếc túi da xinh xắn. Trên giường bừa bộn đồ đạc mà cô chưa kịp thu dọn.

Hứa Khả tựa như đang suy nghĩ điều gì bước đến, móc tấm vé máy bay từ trong túi xách ra, “Một chiều, ngày mai?” Cậu nhìn cô một cái, cầm chiếc túi da lên, cho tay vào trong lục tìm.

“Cậu làm gì vậy”, cô muốn giằng lại chiếc túi nhưng không lại sức của cậu, “Tôi thật sự càng ngày càng ghét cậu”.

“Tôi cũng vậy”, giọng cậu lạnh lùng, tôi cũng vậy, càng ngày càng ghét bản thân mình như thế. Cậu giơ cao tấm vé máy bay trong tay, sau đó nhét nó vào trong chiếc ví da, “Cái này tạm thời để ở chỗ tôi đã”.

“Hứa Khả, cậu nổi điên gì vậy”, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, thằng nhóc này, đúng là muốn bị đánh lắm rồi mà.

“Chỉ vì chút chuyện cỏn con đó mà chị muốn đi”, cậu mỉa mai nhìn cô, “Chị cũng quá yếu đuối rồi đấy”.

“Cậu nói đúng”, cô quả thật là một người yếu đuối, cơn giận bỗng nhiên bị áp chế, cô chỉ bất lực đưa tay ra, “Trả lại tôi”. Trò chơi như vậy, không chơi nổi, lẽ nào còn không tránh nổi? Huống hồ, cô vốn không đủ can đảm đối mặt. Có vài việc phát sinh luôn khiến con người ta trở tay không kịp, e rằng kẻ đầu têu lại là chính mình.

Sự chán nản đột nhiên kéo đến, leo lên lông mày cô, đôi con ngươi đen láy linh động cũng u tối theo, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt thanh tú, không thể che đi vẻ tiều tụy và đau thương.

Trái tim cậu đau đớn một hồi, giống như bị một vật cùn nào đó đâm phải, âm ỉ nhưng càng ngày càng lan truyền dữ dội. Cậu yên lặng đứng đó, e là chỉ bước về trước nửa bước thôi cậu sẽ ôm cô vào trong lòng mất, để xoa dịu sự tự trách và nỗi đau sâu thẳm của cậu. Nhưng, cậu chỉ có thể lặng lẽ đứng ở đó, ngay cả thở cũng rất khẽ.

“Đừng đi”, cậu nghe thấy tiếng nói của mình trầm khàn mà uể oải, cậu nuốt nước bọt, “Tôi sẽ không uống nhiều rượu như thế nữa”. Không cầu mong điều gì, chỉ muốn giữ chị lại bên cạnh, cho dù ở xa nhìn một cái cũng được. Đối mặt với thứ tình cảm cấm kỵ này, cuối cùng tôi chỉ là một người bình thường ích kỷ và nhu nhược.

Khai giảng được một tuần, lễ tình nhân.

Thành viên đội duy trì trật tự văn minh trong trường giống như hoa hồng ở tiệm hoa bên đường vậy, nhiều đến mức khiến người ta chán ghét. Đội duy trì trật tự văn minh là do đảng viên và cán bộ hội sinh viên của trường thành lập nên, nhiệm vụ của họ là sau khi vào đêm sẽ đi loanh quanh các ngóc ngách khuôn viên trường, dốc sức tiêu diệt hiện tượng nam nữ sinh quàng vai bá cổ và lấy tiền phạt đút túi riêng cho sự nghiệp ăn uống vui chơi, hơn nữa việc làm ăn này rất khá khẩm.

“Chị, người anh em, xin cậu đấy”, hai tay Lôi Viễn đặt lên vai Khương Doãn Nặc.

Khương Doãn Nặc nhìn những gián điệp ẩn núp trong đám đông xung quanh, vội vàng gỡ tay cậu ta ra, “Đừng, tôi không có nhiều tiền để cho họ phạt như thế”.

“Nếu họ dám lấy một đồng nào từ chỗ cậu, mình sẽ xử bọn họ”, Lôi Viễn móc phù hiệu màu đỏ trong túi áo ra, “Là anh em, nhất định phải giúp việc này, mình quỳ dưới tuyết cầu xin còn không được sao?”

“Có khỏa thân quỳ cũng vô dụng, tôi đã bó tay rồi, chỉ xem bản thân cậu thôi”, cô cười ha ha nói xong, xoay người đi về ký túc xá.

Trong phòng ký túc, vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại Khương Doãn Nặc và Quan Dĩnh, hai người còn lại đều kéo bạn trai đi chen chúc ngoài đường rồi.

“406, Quan Dĩnh”, đột nhiên ở dưới lầu vang lên âm thanh khiến người khác giật mình, vang vọng trong hàng lang trống trải, màng nhĩ của Khương Doãn Nặc bị âm thanh đó làm cho ong ong, cô ngước mắt nhìn, Quan Dĩnh như người không việc gì nằm bò trên bàn đọc tiểu thuyết. Bên phía ký túc xá của nam, cách một cánh cửa sắt, vẫn truyền đến tiếng gọi kiên trì của người nào đó. Cửa phòng ký túc bên cạnh mở ra từng cánh một, đám con gái lần lượt ló đầu ra, muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, âm giọng này, to thật.

“Gọi điện cho cậu cũng không nghe, nếu cậu còn không ra thì sẽ gây ra nỗi căm giận chung đó”, Khương Doãn Nặc dùng một đầu ngón tay bịt chặt lỗ tai, “Cho dù từ chối, cũng phải nói rõ ràng với người ta chứ”.

Quan Dĩnh trợn cô một cái, đứng dậy ra ngoài, chưa bao lâu đã đỏ bừng mặt đi vào, trong tay có thêm một nhánh hoa hồng. “Quê mùa”, cô ném hoa hồng lên bàn.

“Hơi ít một chút, may mà ý nghĩa không tệ”, Khương Doãn Nặc chống má nhìn cô.

Mặt Quan Dĩnh lại ửng đỏ, nói, “Cậu ấy gọi chúng ta đến vũ hội, đám Tiểu Lục cũng đi”.

Lòng cô chợt khựng lại, nói, “Không muốn đi”.

Quan Dĩnh vỗ vỗ trán Khương Doãn Nặc, “Hôm nay Hứa Khả có việc, không đến được, hai chị em cậu sao vẫn còn chiến tranh lạnh vậy, rốt cuộc là cớ làm sao?”

Cô tùy tiện nhét miếng khoai Lôi Viễn cống nạp vào miệng, ậm ừ nói, “Đi thôi, đi thôi”.

Trong đại sảnh căn tin dành cho nhân viên nhà trường, ánh đèn nhấp nháy. Quan Dĩnh ngượng ngùng bị Lôi Viễn kéo vào sàn nhảy.

Trong đám đông toàn là những nam sinh đầu tóc chải chuốt bóng loáng như gương, Khương Doãn Nặc nhìn có chút vô vị, lơ đãng thu lại ánh mắt.

Lục Trình Vũ đưa tay về phía cô, “Nhảy đi, rảnh thì cũng rảnh rồi”. Cậu đặt tay lên eo cô, cô nhịn không được cười khanh khách, “Xin lỗi, giống như đang chọc lét vậy”, lúc nói chuyện, cô đã để lại trên giày cậu mấy dấu vết, cô càng rối loạn tay chân, chỉ biết không ngừng xin lỗi. Nụ cười của cô sinh động đáng yêu, ánh mắt trong sáng tự nhiên, cậu cũng không nhịn được cười, càng nắm chặt tay cô hơn. Hai người điều chỉnh lại bước nhảy, nhưng ánh mắt cô lại tự do tại ngoại.

Hứa Khả đứng bên cạnh cửa, đưa vào miệng điếu thuốc cuối cùng, hộp thuốc trống không vẽ nên một đường parabol màu trắng trong bóng tối rồi rơi vào giữa thùng rác. Cậu móc chiếc bật lửa ra, đốt thuốc. Ánh sáng màu vàng nhạt chiếu lên mặt cậu, dường như có thể nhìn thấy hàng lông mi hơi rũ xuống đang khẽ run lên của cậu. Cậu hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhả ra một làn khói trắng, khói thuốc lượn lờ, ánh sáng giao thoa, đường nét khuôn mặt cậu giống như được tạc, nhưng thần sắc lại không chân thực.

Ánh đèn rơi xuống bên ngoài bóng dáng cậu, khiến cho thân ảnh cậu càng thêm cao lớn lạnh lùng, tựa như cách biệt với thế giới, thế giới bốn bề ầm ĩ xung quanh, làm nền cho cậu.

Trái tim cô cũng trống trải từng chút một, cuối cùng, chỉ còn lại nỗi đau âm ỉ.

Dường như nhìn thấy ánh mắt cậu đang quét về bên này, cô hoảng hốt thu lại tầm mắt, cố định lên chiếc cúc áo thứ hai trên áo sơ mi của Lục Trình Vũ.

“Cậu ấy hút thuốc ghê quá”, cô lí nhí nói.

Lục Trình Vũ nhìn Hứa Khả, “Trước đây cậu ấy dường như không có hút”.

Trong lúc ngẩn người, Khương Doãn Nặc nghe bạn nhảy nói với mình, “Chuyên tâm một chút, được không?”

Xong một bài nhạc, Lôi Viễn và Lục Trình Vũ đi đến quầy mua bia. Quan Dĩnh mặt mày hớn hở quay về chỗ ngồi, khẽ cười, “Trước đây không cảm thấy, hóa ra cảm giác khiêu vũ thật không tệ”.

Khương Doãn Nặc ở bên cạnh nhưng lại để ngoài tai, hãy còn sững sờ.

“Tiểu Khương, nghĩ gì vậy?” Quan Dĩnh đến gần cô, nhìn vào mắt cô.

“Ơ…”

“Hình như có người mắc chứng hoang tưởng khi yêu rồi”, nụ cười thăm dò của Quan Dĩnh đang không ngừng phóng đại trước mắt cô, “Có phải cậu đã yêu ai rồi không?”

Cậu đã yêu ai rồi?

Yêu rồi, một người tôi không nên yêu.

Có một số chuyện, tuy chúng ta cố tình tránh né nhưng nó lại vẫn cứ xảy ra.