Yêu Không Phải Lúc

Chương 51: Nước xanh lam (04)




Lúc Khương Từ tỉnh lại thì đã gần tối, ánh sáng đỏ cam ở phía tây mờ dần, lộ ra sau đó là sắc trời xanh thẫm tinh khiết. Cô lấy một bộ quần quáo thoải mái từ trong va li ra để thay, nhìn thấy cái bật lửa đi theo cô nhiều năm, cầm lên nhét vào túi, nhẹ nhàng bước xuống tầng.

Mùi thơm của thức ăn từ trong nhà bếp bay ra, Khương Từ tới gần, thấy Lương Cảnh Hành xắn ống tay áo, đang xào đồ ăn.

Khương Từ loáng một cái đến bên cạnh anh, ghé đầu liếc nhìn thứ trong nồi, lại thấy bên cạnh có dưa chuột đã thái, vươn tay cầm lấy hai miếng.

"Làm thêm một món nữa là có thể ăn cơm." Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, "Đói bụng?"

"Có chút." Cô nuốt miếng dưa chuột, lấy bật lửa từ trong túi ra, "Cái này trả lại cho anh."

Lương Cảnh Hành nhìn thứ trong tay cô một chút, cười nói: "Thì ra là em lấy đi."

"Vâng..." Cô đột nhiên nhận ra, ở cạnh nhau hơn nửa ngày, một điếu thuốc Lương Cảnh Hành cũng không hút, "Bây giờ anh không hút thuốc nữa hả?"

"Cai rồi."

Khương Từ gật đầu, "Cai rồi cũng tốt, thứ khó nuốt như vậy, không biết tại sao anh lạithích."

Lương Cảnh Hành dừng tay lại, "Em từng thử?"

"Từng thử, cũng hơn nửa năm." Khương Từ đưa tay vòng chắc hông của anh, giọng nói thấp dần, "... Không khống chế được, mỗi lần nhớ anh liền muốn hút thuốc lá."

Ánh mắt Lương Cảnh Hành trầm trầm, "... Cô nương ngốc."

"Vậy tại sao anh lại cai rồi?"

Trong nồi phát ra âm thanh tí tách, mùi thơm từng đợt tỏa ra, màu trắng ngà êm dịu của đèn trần giống như phủ lên mọi thứ một tấm bóng kính, liền nghe anh trầm giọng trả lời: "Không biết phải chờ bao lâu, anh phải già chậm một chút."

Khương Từ ngẩn ra, chợt cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, "... Anh không già, tuyệt đối không."

"Anh đã lớn hơn em mười hai tuổi, chiếm được món hời lớn như vậy, sau này không thể đi quá sớm, ở với em nhiều hơn mấy năm."

"Shhh! Anh nói cái gì vậy!" Khương Từ lập tức ngắt lời anh, "Mới vừa ở cùng nhau anh đã nói đến chuyện đi, cố ý hả?"

Lương Cảnh Hành cười một tiếng, "Được rồi được rồi, em buông tay, đồ ăn phải ra khỏi nồi rồi."

Khương Từ buông tay ra, nhìn chằm chằm vào Lương Cảnh Hành, trong mắt nổi lên sương mù. Lương Cảnh Hành nghiêng người nhéo mũi cô, cúi đầu hôn cô một cái, "Em biết anh là kiểu người hay nghĩ nhiều, thật sự không phải cố ý, ngoan, đừng nóng giận."

Khương Từ cắn chặt hàm răng, "Nói dọa ai không biết, anh cho rằng em quan tâm sao? Bốn mươi năm, bốn năm, bốn ngày, bốn giờ, nếu em đã quyết định ở cùng với anh, sợ cái gì tách ra?"

"Anh biết," Lương Cảnh Hành vươn một tay ra, dùng sức ôm lấy cô, "Anh sai rồi, về sau sẽ không nói những lời như vậy nữa."

Sau một lúc lâu, Khương Từ ồm ồm nói: "Lương Cảnh Hành, thức ăn cháy rồi."

"..."

Ăn cơm xong, Lương Cảnh Hành hỏi cô có muốn đi ra ngoài đi dạo một vòng hay không, Khương Từ thật sự mệt mỏi, bên ngoài lại nóng, ra ngoài một chút cả người đã toàn mồ hôi, liền không có chút hứng thú nào, "Em vẫn nên đi nghỉ một chút, ngày mai phải đi thăm hỏi thầy Trần."

Nghĩ đến chuyện này, cô lại cảm thấy thấp thỏm.

Lương Cảnh Hành an ủi: "Yên tâm, hiện tại hỏa lực của thầy Trần đều tập trung hết trên người anh, anh đi một lần ông ấy mắng một lần, nói anh già mà không kính (vi lão bất tôn)."

Khương Từ cười ha ha, "Thầy ấy thật sự nói như vậy?"

"Ừ," Lương Cảnh Hành cũng cười theo, "Còn nói cải trắng tốt mà lại để cho heo, ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng, còn có cái gì mà, hoạ từ trong nhà..."

Khương Từ cười không thể ngừng, "Vậy anh còn lần lượt đi, không phải muốn bị mắng sao?"

"Mắng cũng phải đi, anh lo lắng cho em, anh phải thỉnh thoảng đi báo cáo tình hình."

Khương Từ buông ánh mắt xuống, "Thật xin lỗi, năm đó để lại một cục diện rối rắm như vậy."

"Thầy Trần cũng chỉ là sợ em hoang phế tài hoa, hiện giờ nếu sự nghiệp đã cất bước, không lệch khỏi con đường ông ấy đã lập ra cho em, ngược lại cũng sẽ không thật sự trách em." Anh thấy Khương Từ vẫn không yên tâm, "Nếu không anh đi với em?"

"Không cần," Khương Từ cười cười, "Năm đó em đã có dũng khí đi, bây giờ còn sợ không có dũng khí trở về sao?"

Ngày hôm sau, Khương Từ mang theo một hộp Đại Hồng Bào Lương Cảnh Hành tài trợ, tới cửa xin tội.

Trần Đồng Úc đang căng vải vẽ tranh sơn dầu, nghe thấy ở cửa truyền đến một tiếng “Thầy Trần” thanh thanh thúy thúy, quay đầu nhìn lại, bất động vài giây, lúc này ném vật trong tay đi, hừ nhẹ một tiếng đứng dậy đi lên lầu.

Khương Từ sờ sờ mũi một cái, đi vào phòng vẽ tranh, bỏ thứ mình mang đến qua một bên, nhặt vài vẽ, kìm cùng búa nhỏ trên mặt đất lên.

Trần Đồng Úc ngồi ở trong phòng trên tầng hờn dỗi một lát, đứng dậy ra ngoài, lại thấy Khương Từ đang giơ búa lên, đóng từng cái đinh lên trên khung.

Trước kia tất cả công việc này đều là do cô làm, cô nghiêm túc tỉ mỉ, động tác lại nhanh nhẹn, độ căng chùng của vải vẽ tranh sơn dầu rất vừa phải.

Trần Đồng Úc lẳng lặng nhìn một hồi, đột nhiên cất tiếng, "Còn biết đường trở lại."

Khương Từ sợ hết hồn, búa thiếu chút nữa đập vào đầu ngón tay, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trần Đồng Úc, "Thầy Trần..."

Trần Đồng Úc khoát tay chặn lại, ngăn cản lời của cô..., từ trên tầng chậm rãi xuống, "Căng tiếp đi."

Khương Từ há miệng, cũng không biết nên nói cái gì.

Sau khi căng xong, lại tinh tế quét thêm ba lớp keo sữa, đặt ở một bên hong gió, chờ sau đó đánh bóng.

Trần Đồng Úc thấy động tác quen thuộc của cô, quả thật không một chút quên những cơ sở này, cũng hết giận mấy phần, nhưng vẫn nghiêm mặt hỏi cô: "Mấy năm nay đã vẽ được bao nhiêu bức tranh?"

"Lúc bận nhất thì một tháng có thể hoàn thành một bức."

"Đề tài gì?"

"Tĩnh vật, nhân vật, phong cảnh đều có luyện tập, hằng ngày lúc không có linh cảm, lại vẽ một chút về tôn giáo trong giáo đường..." Cô quan sát nét mặt Trần Đồng Úc, cẩn thận hỏi, "... Thầy, em đều chụp hình, người có muốn xem một chút không?"

Trần Đồng Úc không nói được, cũng không nói không được.

Khương Từ liền thật nhanh lấy điện thoại di động của mình ra, mở từng ảnh từng ảnh cho Trần Đồng Úc, bên vừa mở vừa giới thiệu, "... Đây là sau khỉ đi sưu tầm dân ca ở Milan trở về thì vẽ ra... Bức này là lúc đi xem đoàn múa ba-lê Russia Kirov..."

Trần Đồng Úc từng cái nhìn qua, thấy quả thật cô chưa từng quên việc luyện tập, năng lực vẽ so sánh với quá khứ thì mười phần tiến bộ, sắc mặt hơi bớt giận. Từ lúc bức tranh kia của Khương Từ mang ra đấu giá, lại truyền ra tin tức kí hợp đòng với phòng tranh Tây Tần, liền có rất nhiều bạn bè trong giới thư họa gọi điện thoại tới chúc mừng ông, nói là danh sư xuất cao đồ.

Trần Đồng Úc vừa kinh vừa giận, kinh hãi là Khương Từ nhất chiến thành danh, giận tất nhiên vẫn là cô và Lương Cảnh Hành gây ra chuyện như vậy, lại không chào mà đi.

Khương Từ thấy vẻ mặt Trần Đồng Úc hơi hòa hoãn, lập tức cất điện thoại đi, thành khẩn nói xin lỗi: "Thầy Trần, ba năm trước là con hành động theo cảm tình, khiến người lo lắng."

Trần Đồng Úc hừ nhẹ một tiếng, "Ta lại gánh phải cái gì, cánh còn chưa cứng đã muốn bay, căn bản không để thầy giáo như ta đây vào trong mắt, uổng phí ta thay con sắp xếp con đường xong xuôi, vì một chút chuyện nhỏ xíu như vậy, tự hủy tương lai!"

Khương Từ không nói một lời, cúi đầu kính cẩn lắng nghe.

"Đi thì đi, ba năm lại ngay cả một cái tin nhắn cũng không gửi, người ta vẫn nói cha mẹ có ở đây thì không đi xa, đi phải có phương, mặc dù ta không phải cha mẹ con, nhưng cũng làm thầy giáo của con hơn mười năm, hỏi một chút tin tức của con cũng không quá phận chứ?"

"Con biết lỗi rồi."

"Còn biết lỗi, ta thấy con rất đúng lý hợp tình!"

Trần Đồng Úc giáo huấn đủ rồi, thấy bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo cúi đầu nhận sai của Khương Từ, nhất thời cũng hết giận, "... Con ở bên ngoài có chịu uất ức gì không?"

Khương Từ sững sờ, cánh mũi cay cay, vội vàng lắc đầu, "Không có, không chịu bất kỳ uất ức gì, một đường đều gặp được quý nhân dìu dắt."

Trần Đồng Úc đi tới trước cửa sổ, kiểm tra lớp kéo dán trên vải vẽ tranh sơn dầu có đúng mức hay không, "Con và Lương Cảnh Hành..."

"Cũng vô cùng tốt."

Trần Đồng Úc liếc nhìn cô một cái, "Thật sự thích nó?"

Khương Từ gật đầu.

Trần Đồng Úc lại mở miệng, không ngờ lời nói năm đó của mình lại ứng nghiệm, đứa nhỏ này, rốt cuộc vẫn là vì tình. Thích chút khổ cực, "Con thích thì ta cũng không nói gì nữa, nó cũng có lòng, con đi ba năm, nó liền tìm ba năm. Căn bản mỗi tình thành đều chạy qua, chỉ cần có chút gió, không nói hai lời liền đến thử. Cho nên bây giờ con đã trở lại, sau này cũng đừng dày vò nhau nữa, sống cho hạnh phúc."

"Con biết." Khương Từ buông mắt xuống, trong lòng tựa như rơi xuống một tảng đá, nhất thời nặng trĩu.

Một lát sau, cô cầm lấy lá trà mình mang tới, "Thầy Trần, đây là con dùng tiền bán đấu giá mua cho người một ít lá trà, cũng không lấy được bao nhiêu, người coi như nếm thử thứ mới mẻ thôi."

Trần Đồng Úc nhìn sang, lại sưng mặt lên, "Sau này con còn nhiều chỗ cần dùng tiền, mấy những thứ này có hay không cũng được."

Khương Từ biết lúc này Trần Đồng Úc chỉ là giả vờ tức giận, ông vốn vẫn thích trà như mạng, thích vẽ như mạng, hôm nay có Đại Hồng Bào thượng hạng ở bên cạnh, sao có thể thực sự mất hứng. Cô cười nói: "Hiện tại người thân của con chỉ còn người và Lương Cảnh Hành, nào còn có chỗ nào cần dùng tiền. Một chút tâm ý, người đừng có ghét bỏ."

Trần Đồng Úc "Gắng gượng" nhận lấy, "Buổi trưa ta bắt đầu vẽ, tạm thời không cùng con, hôm nào qua nhà ta ăn cơm."

Khương Từ đồng ý.

Trần Đồng Úc liếc cô một cái, lại dặn dò: "Bình thường không có việc gì thì luyện tập vẽ tranh nhiều một chút, còn trẻ, sự nghiệp làm trọng."

Khương Từ qua cửa ải này của Trần Đồng Úc, tảng đá lớn trong lòng liền rơi xuống đất, ra cửa liền gọi điện thoại cho Lương Cảnh Hành.

Lương Cảnh Hành cười nói: "Em lái xe tới công ty anh, tan việc cùng anh đến nhà Trần Giác Phi ăn cơm."

"... Đến nhà ai?"

"Trần Giác Phi, nhà chị gái anh tỷ."

"... Không ổn đâu?"

"Có gì không ổn?"

"Ưmh... Em sợ xấu hổ."

"Biết sợ rồi hả?" Lương Cảnh Hành cười cười, "Không có việc gì, tính tình chị anh rất dễ gần. Năm đó chị ấy có thể làm trái với ý nhà, gả cho một người không một xu dính túi nghèo rớt mùng tơi, so với anh còn hiểu biết hơn nhiều."

Chuyện như vậy, Khương Từ từng nghe Lương phu nhân nói qua, suy nghĩ một chút nói: "... Được rồi."

"Vậy được, anh chờ em."

Thừa dịp trước khi cúp điện thoại, Khương Từ lại vội vàng hỏi: "Trần Giác Phi vẫn chưa trở về chứ?"

"Mới vừa tốt nghiệp, về rồi, đến công ty cha anh cha thực tập."

"... Sao anh không nói sớm?"

Lương Cảnh Hành cười, "Tại sao em phải sợ nó? Nó sợ em còn không kịp."

Lời này Khương Từ thích nghe, cười hì hì một tiếng, cúp điện thoại.

Đến công ty, Lưu Nguyên đến quầy tiếp tân đón cô, trên đường dẫn cô đến phòng làm việc, nhìn cô muốn nói lại thôi. Khương Từ bị cậu nhìn chăm chú không được tự nhiên, ngừng bước chân, nhíu mày hỏi "Anh có lời muốn nói?"

Lưu Nguyên mặt lúng túng, "Cái đó, Khương tiểu thư..."

"Gọi tôi là Khương Từ thôi."

"Ưmh..." Lưu Nguyên gãi gãi đầu, "Lần trước cô nhìn thấy cái kia, đừng hiểu lầm. Đàm tiểu thư với anh Lương chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, anh Lương thấy cô ấy rất phiền phức."

Khương Từ cười một tiếng, "Làm sao anh biết anh ấy thấy cô ấy phiền phức?"

Lưu Nguyên ngẩng đầu lên, "Tôi đi theo bên cạnh anh Lương nhiều năm như vậy, điểm này cũng không nhìn ra được, vậy thì thật là quá vô dụng rồi."

Khương Từ gật đầu, "Không có việc gì, tôi biết, tôi tin Lương Cảnh Hành."

Lưu Nguyên há miệng, lại cảm giác tất cả đều hình như cũng không cần thiết phải nói, nhiều năm như vậy, mặc dù cậu vẫn không hiểu cách giao tiếp với Khương Từ, nhưng biết cô bé này ở một phương diện khác thật ra thì rất thoải mái, "Ưmh... Còn có một việc, là do sai sót của tôi, đừng trách anh Lương."

"Cái gì?"

"Cô đã từng gửi cho anh Lương một bức tranh, chính là bức vẽ hoa đào đó," Cậu thấy Khương Từ gật đầu một cái, có chút áy náy, "... Tranh kia, cuối năm cô đi mới tìm được."

Khương Từ sửng sốt.

Lưu Nguyên sờ lỗ mũi một cái, "Nếu anh Lương nhìn thấy sớm một chút..."

"Không sao, " Khương Từ cười cười, "Giống nhau."

Mặc dù trời xui đất khiến, quanh đi quẩn lại, vòng chút đường xa, cuối cùng vẫn thuận lợi tới nơi, giống nhau.f