Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 12




Bước chân của Tiêu Hữu hỗn loạn, tâm trí lại càng rối bời khi trong đầu toàn là lời nói của người đàn ông kia – cô và anh Nam gặp nhau không phải tình cờ mà hoàn toàn là một sự sắp đặt trước, một sự sắp đặt của Giản Chiến Nam mà cô là một quân cờ trong đó.

Tiêu Hữu vừa mới cố gắng thừa nhận lai lịch quyền quý của anh, mà nay lại nghe được một sự thật như vậy, cô không còn nhận thấy một anh Nam mà cô từng quen biết nữa.

Lúc cô sắp ngã xuống đất, anh đã đỡ lấy cô, đưa cô đi bệnh viện băng bó vết thương rồi lại đưa về nhà, cõng cô lên lầu. Tất cả đều rất tốt đẹp mà bây giờ… gặp nhau, quen nhau, biết nhau rồi yêu nhau. Đó cũng chính là ngày cô nhìn thấy anh với trái tim rung động khôn nguôi.

Nhưng cô không thể ngờ tất cả những ký ức đẹp đẽ cô có lại là sự sắp đặt của Giản Chiến Nam. Tất cả đều vừa thực lại vừa giả tạo, cô có cảm giác rằng mình đang bị lừa gạt giống như một đứa trẻ, cái gì cũng không biết. Có phải cô ngây thơ quá không? Có lẽ…

Nhưng cô không thích cảm giác như thế này, trái tim đau đớn giống như miệng vết thương bị toét ra, rồi lại viêm lên đến độ sưng tấy làm cô muốn khóc mà không có nước mắt.

Tình yêu… nếu cũng cần sắp đặt thì có còn gọi là tình yêu không?

“Mạc Mạc!”

Phía sau truyền đến một giọng nói làm tâm Tiêu Hữu căng thẳng, liền ngay sau đó, vòng tay rộng lớn của Giản Chiến Nam đã ôm chặt lấy cô vào trong lồng ngực.

Gần anh như vậy, thậm chí có thể cảm nhận rõ hơi thở cũng như tiếng tim đập vậy mà lại không nhìn thấu được tâm tư và suy nghĩ của anh bởi vì chúng quá sâu và phức tạp.

“Mạc Mạc!”

Giản Chiến Nam xoay người Tiêu Hữu lại đối diện với chính mình, bàn tay lớn đặt trên bả vai nhỏ bé đó. Nhìn thấy nét mặt cô có chút tái nhợt, ánh mắt đen sâu thẳm của anh chợt xuất hiện cảm giác bất an cùng sầu não nhưng rất nhanh lắng đọng thành nét trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng như trước.

Tiêu Hữu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt mình, khắc sâu khuôn mặt tuấn mỹ với đôi mắt mê người đã hớp mất linh hồn cô, khiến cô cùng trầm luân trong đó. Anh là người thừa kế duy nhất tập đoàn Hoành Nghiệp, anh tuấn mỹ phi phàm, cao sang quyền quý, một người mang khí chất như rồng, không từ ngữ nào có thể miêu tả hết sự cao quý đó.

Người như thế chính là sự ước mơ của biết bao cô gái, chỉ cần anh ngoắc tay một cái sẽ có rất nhiều người theo sau cung phụng, cần gì phí công tốn sức tiếp cận một nữ sinh như cô, thật sự là bởi vì anh thích cô ư?… Điều này mới là điều mà Tiêu Hữu để ý nhất.

“Em… đều nghe hết?” Anh hỏi.

“Thực xin lỗi, em không nên nghe lén” Mắt Tiêu Hữu không chớp mà nhìn thẳng vào cặp mắt đen của Giản Chiến Nam trả lời. Dường như cô đang muốn tìm trong mắt anh xem anh đang cố gắng giấu diếm điều gì, thế nhưng lại không có. Ánh mắt anh cũng như tâm hồn anh… nó quá sâu, không thể nhìn tới được.

“Mạc Mạc…”

“Anh Nam!” Tiêu Hữu ngắt lời anh “Anh thích em đúng không? Thật sự… thích em đúng không?”

“Đương nhiên!” Tay Giản Chiến Nam dịu dàng vuốt nhẹ hai gò má cô, môi bất giác hơi giương lên, giống như tỏ vẻ việc thích Tiêu Hữu sẽ làm anh thực sự mỉm cười.

“Như vậy… Anh vì thích em… mới muốn dùng phương thức như thế để tiếp cận em sao?”

Trước khi gặp anh, anh chính là một người xa lạ đối với cô thế nhưng dường như anh đã sớm biết cô là ai rồi. Rốt cuộc là vì cái gì? Trong lòng Tiêu Hữu rất muốn biết nguyên nhân. Cô chỉ chờ Giản Chiến Nam trả lời, nhất định cô sẽ tin tưởng anh.

Vậy mà anh lại nói “Anh đưa em trở lại trường”

Tâm Tiêu Hữu phút chốc bị sự thất vọng và khổ sở bao phủ, hai tay nắm chặt, bả vai nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Giản Chiến Nam, cả người vô lực ảm đạm cười “Không cần, em tự trở về được”

Cô xoay người rời đi, không nói gặp lại, cũng không quay đầu lại, từng bước, từng bước đi cách anh ngày càng xa. Giờ phút này cô mới hiểu vì sao ba cô luôn phản đối quan hệ của hai người, không phải chỉ vì cô và Giản Chiến Nam không cùng một thế giới.

Cô thật sự thích Giản Chiến Nam, nhưng anh cũng không thực sự thích cô. Tiếp cận cô là vì cái gì, cô nghĩ mãi trong đầu chỉ là hai chữ “không thích” khiến tâm như ẩn chứa sự đau đớn không kìm được lại khiến nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lần đầu tiên trong đời Tiêu Hữu vì một người đàn ông mà khóc, mà đau lòng. Hóa ra, sau khi biết yêu thì mới biết đau là như thế nào.

Hôm nay vừa tròn hai ngày Giản Chiến Nam không đến tìm cô, cũng không gọi điện cho cô. Tiêu Hữu nghĩ hai người cứ như vậy là xong, càng nghĩ thì lòng lại càng đau, dường như cả cơ thể không thể hô hấp được. Cô tự khuyên bản thân rằng mình phải cần thời gian để quên đi người đầu tiên yêu say đắm.

Cô chính là cần thời gian, rồi mọi việc đều sẽ ổn, tất cả mọi chuyện rồi sẽ nhẹ nhàng trôi qua. Thế nhưng vì sao càng ngày cô lại càng thấy khổ sở hơn trước? Giống như đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Đi học có chút không yên lòng, thầy giáo giảng cái gì cũng đều không cho vào tai. Tiết thứ hai học thể dục, thầy tổ chức một trận đấu thú vị giúp cho áp lực mấy cuộc thi gần đây như giảm xuống một chút. Trận đấu tên gọi là “chạy ba chân” nghĩa là một nam, một nữ đem chân cột vào nhau rồi chạy thi về đích, cả lớp phân thành mấy tổ để thi đấu với nhau. Không có phần thưởng cho đội thắng cuộc nhưng đội thua sẽ phải bị phạt.

Tiêu Hữu đứng im ngây ngốc, căn bản là không còn lòng dạ nào nghe thầy giáo ban bố luật chơi, mãi cho đến lúc có một bạn thô lỗ đâm mạnh vào bả vai cô, rồi một giọng nói trầm ấm vang lên “Tôi với bạn cùng một tổ”, cô mới bừng tỉnh.

Ngẩng đầu nhìn về phía người đã dùng “bạo lực” để thức tỉnh mình, không phải ai xa lạ mà chính là người bạn ngồi cùng bàn với cô – Giang Xuyên. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thế, ánh mắt vĩnh viễn không có độ ấm trông giống như một tảng băng trôi.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì Tiêu Hữu đã mất vài cái mạng vì sự ghen tị trong mắt của các bạn học nữ rồi.

Cô cúi đầu, chỉ thấy Giang Xuyên xoay người dùng một sợi dây màu lam cột chân hai người lại với nhau. Tay cậu ta thật dễ nhìn, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, da thịt dưới ánh mặt trời lộ ra màu hồng hào khỏe mạnh.

Sau khi trận đấu bắt đầu, tất cả mọi người đều thi nhau chạy. Tiếng hô “cố lên”, “nhanh lên” ồn ào vang lên ầm ĩ làm náo động cả sân thể dục.

Tiêu Hữu cùng Giang Xuyên là tiêu điểm chú ý của mọi người. Cô chính là đối tượng mà những ánh mắt đầy sát khí của các bạn học nữ hướng tới trong khi Giang Xuyên lại trở thành đối tượng sùng bái của mọi người.

Đáng tiếc Tiêu Hữu không hề hờn giận vì chuyện cỏn con đó. Chân cô bị vấp, nháy mắt cả cở thể lao về phía trước. Giang Xuyên quýnh lên kéo tay cô lại, Tiêu Hữu bị kéo bất chợt liền thuận thế nhào vào trong lồng ngực cậu.

Nhưng do chân hai người lại đang bị cột vào nhau khiến không thể duy trì thăng bằng, tư thế rối loạn rồi ngã nhào xuống đất. Ngay lúc Tiêu Hữu tưởng mình sắp bị dập mặt thì Giang Xuyên đã dùng thân mình đỡ lấy cô, thân thể mà bị đau mới là lạ.

Tiêu Hữu mở mắt, không hề đau đớn, dưới thân lại cảm thấy ấm nóng, nhìn xuống hóa ra cô đang nằm trong lồng ngực của Giang Xuyên. A! Tiêu Hữu vội vàng đứng dậy, thế nhưng cánh tay cậu ta không hề có ý định buông ra. Cô cứ như vậy ghé vào trong lồng ngực cậu, nằm ở trên người cậu.

Tiêu Hữu nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng của Giang Xuyên nhìn thẳng vào mình, tay đẩy cậu ra, vội vàng nói “Haizz, cậu không sao chứ? Buông tay đi…” Chẳng lẽ ngã xong liền trở nên ngốc à?

Tiêu Hữu cùng Giang Xuyên làm một màn “ôm ấp” khiến cho bạn học cùng thầy giáo vội vàng chạy tới xem. Cô xấu hổ muốn chết, giờ phút này cũng quên đi cảm giác đau lòng do Giản Chiến Nam đã gây ra.

Các bạn học nữ trông thấy thế vội vàng tháo bỏ sợi dây cột chân hai người, chỉ mong cả hai mau chóng tách ra.

Giang Xuyên cuối cùng cũng buông Tiêu Hữu. Cô vội vàng đứng lên bỏ đi mà Giang Xuyên vẫn nhàn nhã, thong dong, chậm rãi đứng dậy, một chút cũng không cảm thấy chật vật. Sau một cái liếc mắt lạnh lùng, gằn từng tiếng một “ Thật sự muốn chết thế cơ à?”

Mạc Mạc lần đầu tiên bị người ta mắng, cô cúi đầu, không chút hờn giận nói “Là cậu bảo tôi chơi cùng với cậu, còn không phải tại cậu…?”

Giang Xuyên đột nhiên giơ tay lên dọa Tiêu Hữu nhảy dựng vì tưởng rằng cậu muốn đánh cô khiến cô giật mình lùi về phía sau. Thấy tay Giang Xuyên dừng lại ở trên người chính cậu, vỗ vỗ đầu, liếc mắt nhìn cô một cái…

Hết giờ thể dục, Tiêu Hữu và Giang Xuyên cùng nhau chịu phạt trực nhật một ngày. Cô ở trong lớp lao động vất vả trong khi Giang Xuyên lại không biết đã đi nơi nào. Quét dọn phòng học xong xuôi cô mới rời đi.

Hôm nay, hoặc cô bắt xe bus hoặc đi bộ về nhà do ba cô có việc, không thể tới đón.

Ra khỏi cổng trường, Tiêu Hữu bước đi trên vỉa hè, đang muốn bắt một chiếc xe bus thì trước mắt đột nhiên tối sầm do bị ai đó cản đường. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Giang Xuyên.

Hừ! Cả buổi dọn vệ sinh thì không thấy bóng dáng, giờ ở đây chặn đường cô làm gì?

Bước qua cậu, tiếp tục đi, thế nhưng vừa mới đi được hai bước cả người cô chợt ngã vào một vòng ôm xa lạ. Tiêu Hữu kinh ngạc không kịp hét lên thì môi đã bị chặn lại, cô trừng to mắt nhìn người trước mặt, Giang Xuyên đang… hôn cô?

Hơi thở xa lạ làm cho Tiêu Hữu khó chịu, phút chốc sau khi sợ hãi qua đi, cô dùng hết sức dãy dụa, đá cậu, đánh cậu, Giang Xuyên lại vẫn không chịu buông cô ra.

Tiêu Hữu tức giận nhìn cậu, tay phải muốn cho cậu một bạt tai nhưng tay ngay lập tức bị Giang Xuyên nắm lấy, cậu lạnh lùng cười nói “Muốn đánh tôi? Chờ cao thêm tí nữa, chân còn ngắn quá…”

”Cậu… cậu…” Đồ chết dẫm này, bình thường chẳng nói chẳng rằng, đến khi nói thì miệng lại rất độc địa.

Mặt Tiêu Hữu đỏ ửng, nghiêm nghị không nói nên lời. Nhớ đến chuyện bị ép hôn, bị chịu nhục, cô lại vô cùng tức giận, hét ầm lên “ Đáng ghét… đáng ghét…”

Giang Xuyên nhìn Tiêu Hữu, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một tia cười thú vị.

“Đây là thù lao cậu phải trả tôi hôm nay”

“Chính cậu khiến tôi như thế…”

Nói xong lời này, Tiêu Hữu hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình đi. Cô đang nói cái quỷ gì thế này?

Giang Xuyên nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo dường như xuất hiện ý cười. Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Hữu đang dần dần chuyển sang màu hồng, thực làm cho người ta muốn cắn một ngụm.

Cuối cùng cậu vẫn phải buông tay cô ra, đem cặp khoác lên trên vai, xoay người rời đi. Bóng dáng cao ngất đó trong mắt của Tiêu Hữu không hề đẹp trai gì cả mà chỉ có hai từ đáng ghét mà thôi.

Cô tức giận đứng dậm dậm chân, đang định băng qua đường thì một chiếc xe quen thuộc đã dừng ở trước mặt cô. Bước chân của Tiêu Hữu không kìm được liền dừng lại.

Nỗi đau đớn kia lại dâng lên trong lòng, cô nhìn Giản Chiến Nam từ trên xe bước xuống, khuôn mặt đẹp trai, đôi môi mỏng gợi cảm, ánh mắt chưa bao giờ lạnh nhạt với cô đang nhìn chằm chằm vào đôi môi vừa bị Giang Xuyên hôn lấy.

Nhìn thấy mặt Giản Chiến Nam cau có, ánh mắt lạnh lùng đó khiến Tiêu Hữu đột nhiên có chút sợ hãi, trong đầu cũng từ từ nhớ tới lời anh nói ngày nào, môi của cô chỉ có anh mới được hôn qua…