Yêu Lại Từ Đầu

Chương 30: Những tháng ngày trong tim




Nhìn Phương Nghiên, Tô Nguyên Khải nín thinh, đoạn nâng ly rượu trên bàn, nghẹn ngào nuốt trôi ngụm rượu. Bấy giờ, anh mới dám nhìn cô, mở đầu câu chuyện:

- Cha anh và cha Duyệt Nhiên đều là con một. Anh và con bé cũng là con một. Từ nhỏ bọn anh đã sống bên nhau, cùng nhau trưởng thành. Sau này Duyệt Nhiên sang Mỹ, tuy chia xa nhưng vẫn thân thiết, hầu như ngày nào cũng viết mail, gọi điện. Sau này anh sang Mỹ học, chính con bé đã giúp anh làm quen với môi trường bên Mỹ và trường học. Duyệt Nhiên hiểu anh, anh cũng hiểu nó. Nói đơn giản hơn thì, tuy là anh em họ, nhưng thực chất bọn anh không khác anh em ruột là bao.

Phương Nghiên gật đầu:

- Những chuyện này em đều biết cả, sao hôm nay anh lại nhắc đến những việc này?

Ánh mắt Tô Nguyên Khải nhìn Phương Nghiên đầy phức tạp, đặt ly rượu trên tay xuống, anh tiếp lời:

- Bốn năm trước, Duyệt Nhiên phấn khởi gọi điện cho anh, kể con bé đã yêu một người. Chừng như con bé đã dùng đến mọi hình dung tuyệt vời nhất để miêu tả người con trai ấy. Con người Duyệt Nhiên, anh rất hiểu, từ bé đến lớn, không ít con trai theo đuổi nó, nhưng con bé kén chọn lắm, nên chẳng để ý ai bao giờ. Duyệt Nhiên tâm sự, chàng trai khiến nó hy sinh tuổi xuân phải là người khiến nó xao lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngày đó, trong điện thoại, Duyệt Nhiên đã kể, cuối cùng nó đã tìm thấy người ấy. Không bao giờ anh quên được giọng điệu phấn khích, hồ hởi của con bé vào ngày hôm đó. Tuy ở hai đầu điện thoại xa xôi, song anh vẫn cảm nhận được niềm vui hân hoan tột độ như ùa vào mình.

Nói đến đó, Tô Nguyên Khải thoáng ngập ngừng, không dám nhìn vào Phương Nghiên. Anh ngoảnh đầu, nhìn lảng ra ngoài cửa sổ, nơi sắc đêm vẫn lộng lẫy như thường khi. Bấy giờ, âm nhạc ngưng bặt, nhà hàng thênh thang chỉ còn lại hai người, bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ.

- Mấy ngày sau, Duyệt Nhiên lại gọi điện. Anh vốn tưởng con bé đã gặt hái được tin tức tốt lành. Không ngờ, nó lại ủ dột kể với anh, cậu con trai kia đã yêu người khác. Con bé dùng đủ mọi cách, phí hoài bao tâm sức mà không chiếm được tình cảm của cậu ấy. Thoạt đầu, Duyệt Nhiên còn đinh ninh, cậu kia có thể là người lạnh nhạt trong tình cảm. Cho đến khi nó mục kích cậu ta ngắm ảnh người yêu. Tuy ánh mắt sâu hun hút có phần phức tạp, nhưng rất mực chuyên chú, cậu ta dịu dàng vuốt ve bức ảnh nhiều lần, chứng tỏ tình yêu của cậu ta khá sâu sắc.

- Nếu Duyệt Nhiên dừng lại ở đó, thì tình cảm cũng chỉ có vậy, cùng lắm thì nuối tiếc, bâng khuâng. Nhưng con bé không chịu. Nó sẵn sàng bỏ ra tất cả, chỉ để đổi lại tình cảm của cậu kia. Sau đó, vào một đêm giáng sinh, nhờ hy sinh đôi bàn tay mà cuối cùng nó đã giành được tình yêu của chàng trai đó. Thực ra, cậu ta cũng rất tử tế, cần cù chịu khó, có trách nhiệm và chí tiến thủ, lại rất quan tâm Duyệt Nhiên. Về lâu về dài, tuy Duyệt Nhiên chưa hẳn đã thỏa nguyện, song cũng thấy hạnh phúc phần nào, bởi cậu ta đối xử với nó rất mực ân cần. Sau đó, hai đứa hồi hương, vô tình gặp lại cô gái mà cậu ta hằng nhung nhớ.

Nghe vậy, Phương Nghiên vẫn gắng gượng duy trì tư thế trước đó. Mắt nhìn đăm đăm, đợi chờ Tô Nguyên Khải tiếp tục câu chuyện.

- Một hôm, con bé khóc lóc đến tìm anh, nhờ anh giúp nó bảo vệ tình yêu của mình. Nó kể, họ đã gặp cô gái kia, người đàn ông đã thuộc về nó, nay lại nhìn cô gái kia với ánh mắt nóng rực như lửa. Con bé kể, nó chưa từng hối hận khi mất đi đôi tay, thậm chí nó còn lấy làm mừng. Bởi nếu không có biến cố ấy, thì có lẽ cả đời này, không bao giờ nó có cơ hội giành được tình yêu của cậu ta. Nhưng nó sợ cậu ta sẽ bỏ nó mà đi, để rồi lao vào vòng tay cô gái mà cậu ta hằng yêu. Nó khóc tưởng nẫu ruột gan, chưa bao giờ anh thấy em gái mình lại sợ hãi, lo lắng đến vậy. Lúc ấy anh đã quyết định, mình phải giúp Duyệt Nhiên, giúp đứa em gái duy nhất của mình, bảo vệ tình yêu mà nó phải khó khăn lắm mới có được.

Nghe anh kể, nét mặt cô dần trầm lắng. Sau cùng, cả gương mặt trắng nhợt, cái nhìn long lanh vụt biến mất, để thâm trầm lấn lướt trong đôi mắt ấy. Nhìn Tô Nguyên Khải, cô chậm rãi hỏi:

- Cho nên?

Không kịp để anh lên tiếng, cô đã tiếp lời:

- Cho nên anh mới xuất hiện trước mặt em, để tán tỉnh em, đúng không?

Tô Nguyên Khải nhìn cô, với gương mặt mang nhiều thần thái đan xen lẫn lộn. Thoáng ăn năn, thoáng buồn bã, hoặc có thế là nhẹ nhõm, hoặc một thứ cảm xúc nào đó, rất nhanh vụt qua gương mặt anh. Hồi lâu, anh mới thốt lên được:

- Phương Nghiên.

Giọt nước mắt âm thầm lăn trên má cô. Cô gắng gượng đè nén nỗi ê chề cay đắng nghẹn ứ trong lòng, gắng để bờ môi thôi lập cập, gắng để hỏi anh một câu thật bình tĩnh:

- Lần đầu chúng mình gặp nhau ở bậc thêm tam cấp, anh đã lên kế hoạch từ trước rồi, phải không?

- Phải, trước khi xuất hiện, anh đã quan sát em rất lâu. Biết em thường ngồi đó ngẩn ngơ một mình, hoặc đợi Nhã Lâm.

- Những gì anh từng nói với em, và cả những gì anh từng làm, đều theo kế hoạch, đúng không?

- Thoạt đầu thì như vậy, nhưng dần dà, chính anh cũng không biết là thật hay giả nữa. Còn một việc nữa, ngay lúc này đây, anh có thể khẳng định, anh thực lòng yêu em.

- Yêu…

Phương Nghiên thì thào nhẩm lại lời anh. Nỗi thất vọng bủa vây, vậy mà nụ cười vẫn ứa trên gương mặt đau đớn ê chề. Cứ cười để rồi nước mắt thoảng thốt tuôn rơi. Cô hỏi:

- Anh và Duyệt Nhiên nhìn em và Giang Đào sắm vai những người xa lạ, hẳn phải thấy buồn cười lắm hả?

Tô Nguyên Khải nhìn cô, không nén được tiếng thở dài rất khẽ. Anh lắc đầu, vẻ đờ đẫn một hồi, đoạn nhả từng chữ:

- Không, không buồn cười chút nào. Anh chỉ thấy trong dạ bâng khuâng, bởi tình yêu đích thực lại phải giấu kín như bưng.

Không rõ phục vụ nhà hàng đã lủi đi đâu, chùm đèn pha lê treo lơ lửng trên trần lung linh phản chiếu ánh sáng. Ánh đèn trùm lên mọi vật, tưởng chừng chỉ là ảo ảnh. Phương Nghiên ngỡ ngàng nghĩ thầm, à, vậy ra những thứ không giống thật ấy vốn là giả ư.

- Vì sao bây giờ anh lại thú nhận tất cả với em?

- Anh cũng không biết vì sao mình lại muốn thú thực với em. Có thể, dáng vẻ dợm đeo nhẫn khi nãy của em, cái vẻ trầm tĩnh ấy khiến anh sượng sùng. Anh nghĩ mình phải thú nhận toàn bộ sự thật với em, cứ coi như mình làm việc đó là vì bản thân. Duyệt Nhiên từng hỏi, rốt cuộc em có gì hay ho mà khiến Giang Đào nặng tình đến vậy, lại khiến anh say đắm nhường này. Thực ra, thi thoảng anh cũng tự hỏi mình câu đó. Người con gái như em, chỉ thuộc mức xinh xắn mà thôi, từng sống trong giàu có xa hoa, tính khí ngông nghênh, nhưng được cái lương thiện. Khi trở nên bần cùng, con người bỗng chốc trở nên chí khí, cự tuyệt lời giúp đỡ của anh, tự mình mở cửa hàng bán quần áo trên mạng với bạn, thậm chí còn thành công rực rỡ. Đôi khi rất thông minh, nhưng thi thoảng lại khá ngờ nghệch. Rốt cuộc, cô ấy có mặt nào đẹp, đến chính anh cũng không rõ. Kể từ lúc tán tỉnh em, anh đã biết, lần này mình chơi quá liều, cuối cùng lại đánh mất chính mình.

Một lần nữa, anh đẩy chiếc nhẫn tới trước mặt cô, đoạn tiếp lời:

- Anh quyết định thú nhận mọi việc với em. Anh biết rằng, mọi lời hối lỗi của anh không thể xoa dịu nỗi tổn thương trong em. Nhưng, anh vẫn muốn thử một lần. Phương Nghiên, anh thực lòng muốn cưới em làm vợ.

Phương Nghiên cúi đầu, ánh mắt lướt qua chiếc hộp nhỏ nhắn. Viên đá quý trong suốt tỏa ánh hòa quang lóng lánh, lạnh lẽo. Hồi lâu, cô mới ngước lên, nhìn Tô Nguyên Khải và nói:

- Tô Nguyên Khải, cảm ơn anh đã tiết lộ với em toàn bộ mọi chuyện. Giờ đây khi biết được toàn bộ chân tướng sự việc, em cảm thấy rất nhẹ nhõm. Lúc này, em không nợ anh gì cả.

Dứt lời, cô lập tức đứng dậy.

Phương Nghiên bước ra ngoài, gió táp vào mặt, thổi tung làn tóc rối. Gió lồng lộng thổi, khiến cô ứa cả nước mắt. Nỗi đau trong cô như chạm ngưỡng cao, cô thấy chán chường không sao kể xiết, như thể con tim đã nguội lạnh hoàn toàn. Thả những bước chân lơ đễnh, cô thực sự không biết mình còn nơi nào để đi. Vốn đinh ninh, thời gian chảy trôi bấy lâu, cuối cùng cuộc đời ít nhiều đã mỉm cười với mình. Cô đã hạ quyết tâm, đã cố gắng bằng mọi cách, bất kể khó khăn thế nào cũng phải làm lại cuộc đời. Thế mà đến tận phút chót, mọi thứ lại lộ nguyên hình là một trò đùa kệch cỡm.

Băng qua con phố sầm uất tấp nập, băng qua đám đông ồn ã rộn ràng, bốn phía là xe và người. Chốn trần gian xô bồ, không một ai đoái hoài đến cô gái đứng chôn chân nơi đầu đường. Cô đang hoan hỷ, hay u buồn, chẳng một ai bận tâm, và dĩ nhiên, họ không thiết hiểu cho sự cô đơn, quạnh quẽ trong cô. Nơi ngã tư nườm nượp người qua lại, mình Phương Nghiên đứng đó bơ vơ.

Nhận được điện thoại của Tô Nguyên Khải, chưa kịp nghe anh trình bày đầu đuôi, Phó Nhã Lâm đã buột miệng mắng mỏ:

- Này Tô Nguyên Khải, anh đúng là thằng hèn hạ. Uổng công tôi thường hay lấy lời ngon ngọt hòng vun vén cho anh với Phương Nghiên. Mấy người là cái thá gì mà dám đối xử tệ bạc với cô ấy như thế hả? Tốt nhất anh cứ cầu nguyện cho cô ấy được bình an vô sự đi, bằng không anh chết với tôi!

Phó Nhã Lâm vừa bực vừa lo, chẳng buồn đôi co với Tô Nguyên Khải, cô khẩn trương cúp máy rồi lao ra ngoài, tranh thủ đi tìm Phương Nghiên.

Cô đã lùng sục mọi nơi mà Phương Nghiên có thể đi, song tịnh không bóng dáng. Lòng nóng như lửa đốt, cô sốt ruột ngó tìm dáo dác khắp nơi, đồng thời không quên gọi vào máy của Phương Nghiên hết cuộc này đến cuộc khác, không khi nào ngơi tay. Nhưng đáp lại cô ở đầu dây bên kia điện thoại là giọng một phụ nữ vô cùng nhỏ nhẹ: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Phó Nhã Lâm thở hồng hộc, từ lo âu ban đầu dần dà chuyển sang nóng ruột, vậy mà lực bất tòng tâm, chỉ càng khiến cô nhấp nhổm như ngồi trên tổ kiến lửa. Cô không biết làm sao, ngoại trừ nhăm nhăm gọi điện thoại. Đột nhiên, Phó Nhã Lâm mới sực nhớ tới Giang Đào. Cô luýnh quýnh bấm số của anh:

- Giang Đào, Phương Nghiên có ghé chỗ của anh không?

Nhận được điện thoại của cô, Giang Đào thoáng bỡ ngỡ một hồi, sau mới hỏi:

- Phương Nghiên? Cô ấy không tới đây, có chuyện gì thế?

Phó Nhã Lâm thấp thỏm hỏi:

- Vậy cô ấy có gọi điện cho anh không?

Nghe giọng điệu bồn chồn của Phó Nhã Lâm, bụng bảo dạ hẳn là có chuyện gì, anh bèn quýnh quáng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra với Phương Nghiên rồi? Cô đang ở đâu, tôi tới ngay.

Phó Nhã Lâm nghĩ ngợi rồi đọc địa chỉ của mình. Chỉ một lát sau, Giang Đào đã có mặt. Nhìn cô bằng ánh mắt đầy bất an, anh hỏi:

- Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?

Ngó vẻ mặt mù mờ của anh, Phó Nhã Lâm càng thêm bực bội trong người, bèn lừ mắt, chẳng thiết đáp lời. Cô đánh phủ đầu:

- Giang Đào ạ, mấy người bọn anh cũng gớm quá nhỉ? Phương Nghiên dễ đè đầu cưỡi cổ thế cơ à? Hùa nhau lừa cô ấy, có quá quắt không chứ?

Giang Đào thoáng ngỡ ngàng, bèn hỏi:

- Cô đang nói cái gì thế?

Vẻ ngơ ngác của anh càng đổ thêm dầu vào lửa, Phó Nhã Lâm tức mình, trợn mắt nhìn anh, mắng:

- Này, Giang Đào, đừng tưởng chỉ mình anh là người bị hại trong chuyện này. Cả ngày diễu cái điệu bộ Phương Nghiên là người có lỗi với anh, anh muốn diễu cho ai xem? Chí ít bây giờ anh cũng thành đạt, có người yêu mới đấy thôi. Nhưng Phương Nghiên thì sao, cô ấy được gì sau mối tình với anh? Có ba thì ba mất, có học hành thì tới tấm bằng tốt nghiệp còn chưa cầm tay. Bấy nhiêu đã đủ đền bù những thiệt hại tinh thần cho anh trong từng ấy năm rồi chứ? Anh và Trần Duyệt Nhiên sống hạnh phúc bên nhau, thậm chí Phương Nghiên chưa từng ghen tị, chưa từng nghĩ cách phá đám hai người. Trần Duyệt Nhiên việc gì phải kéo lão anh trai vào, sắm kịch tán tỉnh, đùa bỡn cô ấy? Phải rồi, giờ cô ấy đang sa sút, nhưng cô ấy cũng có lòng tự trọng của bản thân, không phải ai cũng chà đạp được đâu.

Nghe Phó Nhã Lâm xối xả trách móc, anh không hiểu nổi cảm xúc của bản thân nữa. Anh đang buồn, đang giận, hay đang đau? Anh chỉ biết giương mắt nhìn Phó Nhã Lâm, khẩn thiết hỏi:

- Phương Nghiên đâu, cô ấy đang ở đâu?

Phó Nhã Lâm lừ mắt, nói:

- Anh hỏi tôi, tôi phải hỏi anh thì có? Hôm nay Tô Nguyên Khải đến tìm Phương Nghiên, thú nhận mọi việc. Phương Nghiên nghe xong liền bỏ đi. Tôi đi tìm khắp nơi chưa thấy, không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì nữa.

Không đợi Phó Nhã Lâm kịp nói hết câu, Giang Đào đã chạy mất hút. Anh tìm đến nhiều nơi, sân trường đại học, thư viện trong trường, và cả con ngõ nhỏ họ từng sống chung, vậy mà không hề thấy bóng dáng cô đâu. Tức thì, anh sa vào tuyệt vọng, trong khoảnh khắc ảo não sầu thảm ấy, bỗng mắt anh sáng lên, sực nhớ ra còn một chỗ nữa.

Quả thật, anh đã tìm thấy cô ở tiệm bánh bao ngoài cổng Tây năm xưa. Phương Nghiên ngồi đó, ngó lom lom vào cặp đôi tình tứ chia nhau một chiếc bánh bao ở bàn đối diện. Nom cô một mình một bóng cô đơn quá chừng, nỗi bi thương như dòng nước chảy trên người cô.

Thấy cô lẻ loi mà anh xót ruột, bèn bước lại gần, ôm vai cô gọi:

- Phương Nghiên.

Nghe tiếng anh, Phương Nghiên mới ngẩng đầu trông lên, ánh mắt bỡ ngỡ như chưa từng quen. Giờ lâu mới thốt được câu:

- Giang Đào, là anh à?

Trên người cô phảng phất mùi rượu. Nhìn cô mà ruột gan anh xót như có ai xát muối. Giang Đào đỡ cô ra ngoài, hai người đứng trước cửa tiệm bánh bao. Trời tối mịt, chỉ có hai bên đèn đường đổ xuống nền đất những quầng sáng vàng vọt. Vách tường màu xám, bao quanh trường học đối diện chạy dài hun hút tưởng chừng vô tận.

Giang Đào nắm tay cô, nói:

- Mình về nhà thôi.

- Về nhà?

Phương Nghiên lẩm nhẩm trong miệng, đoạn nói:

- Em làm gì có nhà, biết phải về đâu? Anh về đi, khỏi cần lo cho em.

Nói rồi, cô liền vùng tay khỏi tay anh, dợm bỏ đi. Trong men say chếnh choáng, bước chân cô loạng choạng bước về phía trước.

Giang Đào hớt hải đuổi theo, chả hiểu vướng chân vào đâu mà cô lảo đảo ngã nhào xuống đất. Cô vùng vẫy toan đứng dậy, mà bải hoải gượng mãi chẳng xong. Mãi rồi cực chẳng đã, nước mắt trực trào, giọt vẵn giọt dài rơi xuống đất.

Giang Đào vội chạy lên, dìu cô dậy. Lòng anh sầu vô hạn, bụng dạ chan chứa biết bao điều không nói lên lời, đành ghì chặt lấy cô:

- Anh xin lỗi, Phương Nghiên, tất cả là lỗi tại anh, tại anh quá tệ bạc.

Lời anh nói kéo theo tiếng khóc cô vỡ òa tức tưởi. Vừa khóc, cô vừa siết chặt nắm tay, đấm thùm thụp vào ngực anh:

- Bao năm qua anh đã ở đâu, anh có biết em khổ sở nhường nào, em buồn và mệt mỏi lắm, anh biết không? Sao anh không tới tìm em? Mà lại giương mắt vô tình, nhìn người ta lừa bịp em. Anh có biết em nhớ anh nhiều lắm, vì sao anh không tới tìm em? Ngày đó quả thực em không cố tình tránh mặt anh, ba em ngã bệnh, sắp gần đất xa trời. Khi nhận được thư anh gửi, thì anh đã bỏ em đi mất rồi. Sao anh lại bỏ em, em hận anh, anh có biết không?

Trong làn nước mắt, cô cay đắng trút lời. Sau cùng chẳng thiết nói thêm, cô nức nở bật khóc. Nước mắt lăn xuống tay Giang Đào, thấm vào tim anh. Nhìn cô sụt sùi, anh nghe tim mình như bị dao khoét, cái đau khiến anh chừng như ngộp thở, cứ nhức nhối không thôi.

Giang Đào dìu cô lên xe, thắt đai an toàn, khởi động máy. Có thể do quá mệt mà chẳng bao lâu sau đó, Phương Nghiên đã ngủ li bì. Ngoảnh sang thấy vẻ mặt say sưa ngủ của cô, bỗng gợi nhớ anh tới bóng dáng cô ngày tương phùng. Cô đứng trong tiệm, khom lưng giải thích với khách hàng đặc điểm của từng bộ quần áo bằng giọng nhỏ nhẹ. Và cả gương mặt bất cần trong lần đầu tiên gặp gỡ, cô đứng đó khi bóng ngả xế tà. Biết bao lần gặp gỡ vụt qua trước mắt anh. Nhớ khoảng thời gian còn nghiên cứu ở nước ngoài, hằng đêm ngồi lì trong thư viện đến ba giờ sáng. Nhớ mình lúc còn tha hương, phố phường lất phất tuyết rơi vào những ngày tháng chạp lạnh giá, anh lái một chiếc xe tồi tàn chẳng biết đã qua tay mấy đời, để giao báo đến từng hộ gia đình. Nhớ mình làm việc thâu đêm, từ nhân viên cấp thấp, thuận buồm xuôi gió bước vào thang máy chuyên dụng của quản lý cấp cao. Giờ đây anh đã là nhân viên thăng tiến nhanh nhất trong công ty tài chinh hàng đầu thế giới, đồng thời cũng là quản lý cấp cao trẻ tuổi nhất.

Giang Đào lặng lẽ lái xe, vậy mà trong anh, bao nhiêu con sóng cồn cào nổi dậy. Từng ấy năm, dẫu khó khăn, song anh vẫn cắn răng chịu đựng, cốt đợi ngày thành đạt, giành lại những gì từng thuộc về mình. Cốt để bình đẳng trong tình yêu với cô. Cốt để người con gái mình yêu có được cuộc sống cô ấy hằng mơ tưởng. Giờ đây, anh đã thành công, vậy mà người con gái anh yêu, cớ gì đến nhà cũng không có để về. Cớ gì cô ấy lại buồn bã khóc lóc ngoài đường, một thân một mình.

Cứ miên man suy nghĩ để rồi nước mắt bất chợt tuôn rơi, giàn giụa không thôi. Sóng lòng dồn dập xô vào lồng ngực, vô vàn hình ảnh lóe lên trước mắt, khiến anh khó nén được mình, chực bật khóc. Anh không hiểu vì sao nước mắt mình lại rơi, có lẽ bởi Phương Nghiên, có lẽ bởi dĩ vãng, có lẽ bởi thời gian xói mòn. Anh cắn chặt nắm tay mình, một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt nối đuôi nhau, lăn xuống mu bàn tay, lệ thấm vào tâm can