Yêu Lại Từ Đầu

Chương 31: Duy có tình là còn mãi




Hôm sau, Phương Nghiên tỉnh dậy thì đã gần trưa. Cô hoảng hốt vùng dậy khỏi giường, cúi đầu, nhìn xuống bộ đồ ngay ngắn trên người, con tim hoảng loạn bấy giờ mới lấy lại nhịp đập thường khi. Cô ngước đầu, nhìn quanh cách bày biện trong phòng, từng vật dụng quen thuộc thu trong tầm mắt. Bấy giờ cô mới vỡ lẽ, thì ra tối qua Giang Đào đón cô về. Bất chợt, cô băn khoăn không hiểu tâm trạng của mình ra sao, đang ngẩn người thì Giang Đào đẩy cửa, bước vào.

- Em tỉnh rồi à? Đau đầu không? Hay ăn chút gì trước nhé?

Nhìn anh, cô hồi tưởng lại tình cảnh của mình tối hôm qua, nhưng vắt óc mà không ra, đoạn bấm bụng bảo anh:

- Nếu tối qua em có gì thất lễ thì anh đừng để bụng nhé.

Nghe cô nói, anh mới nhìn chăm chú vào cô với ánh mắt an ủi, chan chứa yêu thương. Đoạn vươn tay vuốt ve mặt cô, anh nói:

- Không có gì, tối qua em không hề thất lễ, em buồn ngủ rồi lên xe đánh một giấc. Thấy em ngủ say, anh bèn đưa em về đây.

- Em ngủ ở chỗ anh cả tối hôm qua à?

Phương Nghiên buột miệng hỏi, rồi sực nhớ tới Phó Nhã Lâm. Cô bèn luống cuống tìm điện thoại gọi về cho bạn. Thấy cô cuống quýt, anh mới cười bảo:

- Anh đã gọi điện cho Phó Nhã Lâm, cô ấy biết em đang ở đây, em đừng lo.

- À…

Nghe Giang Đào nói vậy, cô mới thôi tìm kiếm, lí nhí đáp:

- Cảm ơn anh.

- Ăn cơm nào. Em ngủ một mạch đến tận giờ này, hẳn phải đói lắm, đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm.

Phương Nghiên gật đầu làm theo lời anh nói. Xong xuôi bước ra, thấy mâm cơm tươm tất thoảng thoảng mùi hương quen thuộc do đích thân anh chuẩn bị. Mùi hương ấy đi cả vào những giấc mơ, đeo bám cô suốt từng ấy năm trời, nay mới có dịp thử lại. Thế rồi lòng lại sa vào bao mối cảm hoài khó nói, để ruột gan rối bời ưu tư.

Phương Nghiên không nói không rằng, lặng lẽ ngồi vào chỗ đối diện với anh. Giang Đào gắp thức ăn vào bát cô:

- Em ăn đi.

Cô gật đầu, thong thả gắp thức ăn lên miệng. Cho đến khi không thể ních thêm được nữa, mới buông bát đũa trên tay xuống bàn:

- Cảm ơn anh, bao năm rồi em không được thoải mái như ngày hôm nay. Ngủ một giấc đến trưa mới dậy, dậy một cái là có đồ ăn ngay, đúng là xa xỉ.

Anh nghe lồng ngực mình nhói buốt. Niềm cay đắng cứ thế trào dâng. Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt tròn to, trong veo mất đi vẻ ngây thơ từ lúc nào, để dành chỗ cho biết bao ưu sầu. Cái tính ngông nghênh, bất cần xưa kia, sao lại biến thành trầm lặng như ngày hôm nay. Không hiểu con người ấy đã gặp biến cố kinh khủng nhường nào, cuộc đời đã lắm gian truân ra sao, để rồi trở nên thay đổi nhường này.

Anh nắm lấy bàn tay cô mà lời nghẹn ứ không thành câu. Sau cùng, bèn lí nhí:

- Xin lỗi em.

Cứ thế, họ đau đáu nhìn nhau, bao lời muốn nói như lắng tại ánh mắt không cách nào hòa tan. Không biết bao lâu sau đó, Phương Nghiên mới mở lời:

- Em phải về thôi, bằng không Nhã Lâm sẽ lo lắm. Hôm nay em cảm ơn anh.

Nói đoạn, cô liền xoay mình, dợm người bỏ đi.

Giang Đào túm lấy cánh tay cô:

- Phương Nghiên, chúng mình đã bỏ lỡ mười năm, nhẽ nào cứ bỏ phí như vậy sao?

Lời nói của anh kéo theo nước mắt cô trực trào. Bao nhiêu con người, bấy nhiêu câu chuyện, trăm mối tơ vò ngổn ngang quanh cô. Cô rụt lại cánh tay, thấy anh không chịu buông, mới nhắc:

- Giang Đào, thả em ra, em phải về.

- Không, Phương Nghiên, chúng mình không thể bỏ cuộc, nếu nói “tình nhân rồi nên duyên vợ chồng”, vậy chúng mình đáng lẽ phải thành vợ chồng từ lâu rồi. Không ai, không điều gì có thể chia rẽ em và anh, kể cả số phận, anh cũng bất chấp.

Nói đoạn, anh thoáng ngừng lại, đoạn nhìn Phương Nghiên, tiếp lời:

- Anh biết em đã mệt, bây giờ để anh đưa em về nhà nghỉ ngơi, em đừng suy nghĩ lung tung gì cả, những việc còn lại cứ để anh giải quyết.

Phương Nghiên lặng lẽ nhìn anh, nhìn gương mặt dạn dày sương gió mà tháng năm đã tạc nên. Tuy cái thời thanh xuân phơi phới đã lùi xa, khi mà họ bước qua từng ấy biến cố thăng trầm, vậy mà khi nhìn vào ánh mắt sáng ngời của anh, cô vẫn bắt gặp chàng sinh viên năm nào.

Giang Đào tiễn Phương Nghiên về nhà, sau đó anh đánh xe tới nhà Duyệt Nhiên. Như có linh cảm Giang Đào sẽ tới, Trần Duyệt Nhiên ngồi trên ghế sofa, rót cafe và nói:

- Biết thế nào anh cũng tới, em pha ít cà phê ngon, vị mà anh thích đây này.

Giang Đào bước tới, không nói không rằng ngồi xuống trước mặt cô. Trần Duyệt Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười tươi rói, đẩy tách cà phê về phía anh:

- Anh đến tìm em có việc gì thế? Tới để báo thù thay Phương Nghiên? Hay để chia tay em?

Gương mặt cô tươi tắn tỏ vẻ ung dung, phấn son kiều diễm như thường lệ, mà khung cảnh hiện tại không khác nào một cuộc hẹn hò giữa hai người. Và cả những điều đang nói cũng chỉ xoay quanh tán tỉnh, đá đưa giữa những người yêu nhau. Thấy Giang Đào không đoái hoài, cô bèn nhấc tách cà phê, nhâm nhi, đoạn cất lời:

- Cà phê có vị đậm lắm, anh không thử à? Trước kia em pha cà phê, anh thường khen ngon cơ mà.

Thay vì đáp lời, ánh mắt anh hầm hầm nhìn cô. Giờ lâu anh mới nói:

- Vì sao em lại làm vậy?

Nghe anh hỏi, cô chỉ nhếch mép nhìn anh, thủng thẳng đặt tách cà phê xuống, đoạn trả lời:

- Vậy anh bảo em phải làm thế nào? Cung kính dâng anh cho Phương Nghiên, hay lo đứng lo ngồi, cầu trời khấn phật cho anh đừng bỏ em?

Ngừng một chốc, Trần Duyệt Nhiên nhìn Giang Đào, đoạn chúm chím mỉm cười, sau mới tiếp:

- Giang Đào, anh phải hiểu rằng, đó không phải điều em sẽ làm. Vất vả bao lâu, em mới chiếm được anh, em không thể khoanh tay để rồi dễ dàng đánh mất anh.

Nghe có nói điềm nhiên như không, lại thêm điệu bộ nhàn nhã trước mặt mình, Giang Đào cố nén cơn giận đang sục sôi trong người. Anh siết chặt bàn tay thành nắm đấm, hỏi cô:

- Rốt cuộc em muốn thế nào?

Trần Duyệt Nhiên bèn phá ra cười ngặt nghẽo như thể vừa nghe một câu chuyện cười khôi hài từ anh. Lúc sau, cô mới ngừng cười, đoạn nói:

- Em muốn gì, chẳng nhẽ anh không biết? Em muốn anh chứ gì nữa.

Nói rồi, cô liền sán lại gần, tình tứ nắm lấy vạt áo sơ mi trên người anh, khuôn mặt áp vào lồng ngực rộng.

Giang Đào đứng bất động, căn phòng cũng theo đó mà trầm lặng hẳn đi. Khoảng cách giữa hai người lúc này gần kề đến độ họ có thể nghe rõ từng nhịp thở của nhau. Tấm rèm màu xanh nhạt buông thong bên cửa sổ, thi thoảng gặp gió phất phơ lay mình. Tiếng kim đồng hồ đều đặn vang lên không biết mệt mỏi. Đỡ vai cô, Giang Đào tự động lùi lại phía sau, mắt nhìn cô đăm đăm, và bắt gặp ánh mắt cô cũng đáp lại mình.

Bốn mắt nhìn nhau, chừng như muốn thấu tỏ rõ cõi lòng đối phương, song cũng ngầm thi gan, không một ai chịu nhường ai. Rất lâu sau đó, Trần Duyệt Nhiên mới thu lại ánh nhìn, để thay bằng vẻ bi thương từ sâu thẳm tâm can:

- Giang Đào, anh thực sự muốn chia tay ư?

Giang Đào gật đầu, đoạn nói:

- Duyệt Nhiên, thực ra, em không hiểu anh, và anh cũng không biết con người thật của em. Đôi khi, anh cảm thấy phân vân, không biết đâu mới là bản ngã thực sự của em. Nhưng bây giờ, điều đó không hề quan trọng, bởi cuộc chia tay này không thể bị ngăn cản bời bất cứ điều gì, dù em làm gì đi chăng nữa.

Không kịp để anh nói trọn câu, Trần Duyệt Nhiên đã ngắt ngang bằng cách hét lên:

- Anh nói dối, nếu anh vẫn đang ở Mỹ, hoặc chỉ cần anh rời xa Phương Nghiên thì chúng mình vẫn yên ổn, không đời nào anh thay lòng đổi dạ.

Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp căn nhà. Dung nhan trang nhã bỗng chốc xổ tung xõa xượi. Ánh mắt cô lừ lừ, để lộ hận thù như một lưỡi dao mỏng.

Dường như Giang Đào không có ý định lại gần. Thay vì dìu cô dậy và tìm lời an ủi như mọi khi, anh đứng đó, lạnh lùng nhìn Duyệt Nhiên. Thu vào mắt cảnh cô la hét, chứng kiến vẻ mặt dữ tợn chuyển biến nơi cô, và cả những giọt nước mắt sùi sụt sau đó. Cho đến khi căn phòng tìm lại vẻ bình yên vốn có, mà Giang Đào vẫn đứng chôn chân một chỗ. Trong ánh mắt đăm đăm của anh không rõ đang chất chứa điều gì, là thấu hiểu hay thương hại, ngán ngẩm hay điều gì khác. Và rồi, anh cất giọng nhẹ nhàng, rành rọt:

- Duyệt Nhiên, thực chất em cũng hiểu, chia tay vốn là chuyện tất nhiên, dù giữa hai ta có tồn tại Phương Nghiên hay không. Bởi lẽ cả anh và em đều mắc bệnh cầu toàn, nể nang nhân nhượng, nhưng về lâu về dài, rồi sẽ có một ngày, cái mẽ ngoài ôn hòa không bao giờ có thể khỏa lấp được sự thật, rằng chúng ta không hề yêu thương nhau.

Sau cùng, Trần Duyệt Nhiên òa khóc nức nở trong tiếng sập cửa mà anh bỏ lại.

Nghĩa trang luôn chìm trong bầu không khí tĩnh mịch với những hàng mộ trắng toát giống nhau y tạc, dàn trải và đan xen. Những khi trời nổi gió, bên tai ào ào gió thổi. Nhiều ngôi mộ được phủ đầy hoa tươi, lặng lẽ thả hương vào không gian. Thi thoảng vẫn có những người mang theo gương mặt buồn bã bước qua mặt cô.

Phương Nghiên ngồi trước mộ cha. Nhìn gương mặt phong độ khắc trên bia đá, những cung bậc cảm xúc đan xen, lẫn lộn bỗng rủ nhau ùa về trong tim. Người cha trong bức ảnh nhìn cô mỉm cười, dường như ánh mắt ấy luôn dõi theo cô. Phương Nghiên vươn tay, dịu dàng vuốt ve bức ảnh, nhoẻn cười với ba, cô nói:

- Ba, lâu rồi con không đến thăm ba, ba nhớ con lắm phải không?

- Ba biết không, khoảng thời gian này xảy ra biết bao nhiêu việc.

Giọng cô ngập ngừng, bất chợt, một cảm xúc bồi hồi dâng lên khó tả, không sao kìm nén được. Cô than trách số mệnh vô thường quá nghiệt ngã, khi mà năm xưa ông từng nghĩ đến trăm phương ngàn kế cốt ngăn cô và Giang Đào đến với nhau, chỉ bởi sợ cô theo anh sẽ vất vả cơ cực. Nếu ba biết được sau này cô đã nhận về biết bao ghẻ lạnh, chịu về mình biết bao thiệt thòi, không hiểu ông sẽ nghĩ gì.

Cuộc đời là vậy! Chúng ta không thể đỡ được một trò đùa cỏn con của số phận, hòng tạo nên mọi biến động, thăng trầm trong cuộc đời mỗi người, bất kể chúng ta cân nhắc thấu đáo đến đâu.

Rất lâu sau đó, Phương Nghiên mới tiếp tục:

- Giang Đào đã quay về, và đúng như ba dự đoán, anh ấy đã thành công. Bao năm qua, con luôn nghe lời ba, kiên quyết không tìm anh ấy, không đến với anh ấy. Nhưng ba ơi, con vẫn nhớ anh ấy nhiều lắm, và con muốn ở bên anh ấy nữa.

Phương Nghiên chậm rãi nói, cô áp mặt mình lên bức ảnh trên bia đá, như thể Phương Bỉnh Sơn yên nghỉ trong đó vẫn có thể nghe thấy lời thủ thỉ tâm tình của cô. Nắng trời rực rỡ rót xuống lăng mộ trắng, loang loáng phản chiếu.

Ngày lại ngày cứ thế trôi qua, kể từ hôm tiễn Phương Nghiên về nhà, Giang Đào không hề liên lạc với cô, dường như mọi thứ đã quay trở về nguyên bản của nó.

Hôm ấy, Phương Nghiên đang cặm cụi may quần áo tại xưởng thì Giang Đào bất chợt xuất hiện. Anh hồ hởi nắm tay cô, kéo ra ngoài. Con người anh vốn già dặn chững chạc, thật hiếm khi anh thể hiện nội tâm qua nét mặt. Phương Nghiên thấp thỏm chạy theo anh, không khỏi thắc mắc:

- Giang Đào, anh định dắt em đi đâu thế?

Nghe cô hỏi, anh mới ngoảnh đầu nhoẻn cười, song vẫn kín như bưng. Anh dắt cô lên xe, dọc đường đi lao vun vút. Ngồi trên xe, nhìn cảnh vật xung quanh trôi vút về phía đằng sau, cô ngoảnh đầu, băn khoăn nhìn anh, không hiểu anh định đưa mình đi đâu.

Giang Đào tập trung lái xe, không hề nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút vẫn hướng về phương trời phía trước. Không hiểu vì đâu mà lòng cô lại thanh thản đến lạ lùng khi thấy anh như vậy. Cô yên chí ngồi trên xe, bằng lòng theo anh.

Không biết xe chạy bao lâu, Phương Nghiên chợt nhận ra cảnh vật phía trước quá đỗi quen thuộc. Vẫn con đường trải dài miên man, hàng cây liền gốc tưởng chừng ngút ngàn ấy.

Bầu không khí trong lành, thân thương khiến Phương Nghiên đinh ninh mình đang nằm mơ. Vô vàn đêm thâu, con đường từng hiện lên trong những giấc mơ của cô. Thi thoảng cô và anh dắt tay nhau đi trên con đường này. Khi thì mình cô hăm hở tiến về phía trước, lòng cầm chắc đích về. Đúng là con đường về nhà mà cô hằng thương nhớ đây rồi.

Giang Đào cho xe giảm tốc độ, bánh xe mài xuống mặt đường bằng phẳng, sàn sạt vang tiếng. Cảnh tượng trước mắt mỗi lúc một rõ rệt, vậy mà mắt cô cứ nhòa dần đi.

Phương Nghiên có cảm tưởng con đường dài hơn, tĩnh mịch hơn. Hàng cây ven đường vươn mình cao vút, gốc to cứng cáp. Gió mưa từng ấy năm trời, chừng như khiến chúng mập mạp hơn nhiều. Con đường đưa lối về nhà, ôi đằng đẵng.

Cuối cùng, xe dừng bánh trước một tòa nhà rất đỗi thân quen với cô. Ngồi trên xe, cô ngước nhìn ra bên ngoài. Vẫn dáng vẻ năm nào, vẫn bờ tường màu vàng nhạt, và cả ban công rậm rạp loài cây cô vốn yêu thích, chính nơi cô từng ngóng trông anh, giờ đây lá trâm bầu quấn quýt, màu xanh mơn mởn mặc sức sinh trưởng.

Vẫn ngồi trên xe, Phương Nghiên quay sang, băn khoăn ngó anh. Giang Đào đứng ngoài xe, mỉm cười âu yếm đáp lại ánh nhìn của cô, trong đó đong đầy yêu thương và khích lệ.

Phương Nghiên siết chặt tay nắm cửa xe, chỉ cần mạnh dạn hơn, một chút nữa thôi là cô có thể ra ngoài. Tay cô run run, mãi mà thứ sức lực ít ỏi kia không tài nào gắng được. Nhìn lên tòa nhà cao vút, bỗng sợ hãi ở đâu ùa về, vô vàn cảm xúc phức tạp trào dâng trong tâm trí cô, thật khó diễn tả.

Giang Đào giúp cô mở cửa xe. Anh cúi xuống, nhìn cô, dịu dàng cất tiếng:

- Phương Nghiên, chúng mình vào xem nhé.

Nghe anh nói, cô bèn ngẩng đầu, nhìn anh một thoáng, sau cùng đành bước xuống xe. Đứng trước tòa nhà mình từng sống mười mấy năm trong đời, cô thấy lòng mình nao nao không xiết, ướt cả vành mi.

Bài trí trong nhà vẫn nguyên trạng năm nào. Thậm chí chiếc đồng hồ để bàn màu đồng vẫn là kiểu dáng khi xưa, kim đồng hồ tích tắc gõ nhịp thời gian theo vòng quay của mình. Hết thảy mọi vật đều mang đậm dấu ấn trong cuộc đời Phương Nghiên. Ngay cả dấu mực nhạt màu gột mãi không hết mà cô đã từng đổ vảy lên ghế sofa, đến nay vẫn nằm ở đó.

Phương Nghiên có cảm giác mình đang bước vào cõi mộng. Cô kinh ngạc ngắm nghía từng món đồ đạc bày biện trong nhà. Từ phòng khách đến phòng ngủ, đoạn lững thững bước vào phòng mình. Mọi thứ hẵng nguyên vẹn như xưa, vẫn tấm rèm hoa năm nào, trên bàn đặt cuốn sổ ghi chép của cô, và tấm ảnh của mẹ vẫn nằm im trên bàn học.

Phòng vệ sinh còn nguyên tuýp kem đánh răng mà cô dùng dở, vứt chỏng chơ bên cạnh bồn rửa mặt. Như thể cô bận việc chi đó, chỉ bỏ ra ngoài một lát, rồi sẽ quay về liền.

Giang Đào đứng bên, lặng lẽ chứng kiến vẻ kinh ngạc lẫn xúc động nơi cô, mà dạ cũng bồi hồi nôn nao.

Hồi lâu, Phương Nghiên mới gác lại những xốn xang trong lòng. Nhìn Giang Đào, cô nói:

- Giang Đào, em có cảm giác mọi thứ như mơ vậy. Anh đã làm kiểu gì vậy?

Nghe cô thắc mắc, thoạt nhiên anh mỉm cười, sau mới đáp:

- Anh từng nói với em rồi, lĩnh vực của anh là đầu tư. Chuyện thương trường cũng chỉ có vậy, luôn tồn tại một vài cơ hội, đồng thời luôn có luồn lách. Anh tranh thủ cơ hội, và cũng luồn lách, cốt đòi những thứ vốn thuộc về em.

- Ý anh là nhắm vào Tống Phương Như ư?

- Không thể nói là anh cố tình chĩa mũi vào ai, anh chỉ muốn giúp em đòi lại công bằng năm xưa thôi. Chỉ hiềm, bất kể anh có làm gì, thì cũng không thể khiến ba em sống lại được.

- Để làm được những điều đó hẳn không dễ dàng gì, chắc chắn anh phải mạo hiểm nhiều lắm.

Anh cười bâng quơ, đoạn trả lời:

- Anh vốn là kẻ tay trắng, anh không sợ khổ, không sợ nghèo, không sợ tay trắng làm lại từ đầu. Nhưng, anh không thể để em không nơi chốn đi về.

Phương Nghiên băn khoăn không hiểu cảm giác lúc này của mình là gì. Cô tần ngần ngắm nghía căn nhà, bước ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới lầu, nơi anh từng bao lần đứng ngóng nhìn cô.

Không hiểu bần thần bao lâu, mãi tới khi Giang Đào bước ra, nhìn theo ánh mắt cô, cười bảo:

- Hồi đó, anh đứng kia, em đứng đây, hai đứa không nói không rằng, chỉ biết nhìn nhau rồi cười, đứng bao lâu không biết chán.

Theo lời anh kể, dường như cô cũng nhớ lại quãng thời gian đó, rồi cất tiếng cười vang.

Rất lâu sau đó, Phương Nghiên mới xoay lưng, nhìn anh, hỏi:

- Vì em, mà anh hao tâm tổn trí, đòi lại căn nhà này ư?

Nghe cô hỏi, anh không lập tức trả lời, nét mặt vẽ lên nhiều sắc thái. Hồi lâu mới đáp:

- Tất cả không hẳn là vì em, bởi lẽ toàn bộ tình yêu đẹp nhất trong cuộc đời anh đều diễn ra ở đây.

Anh cất lời nhẹ nhàng, mà như sấm sét giáng xuống tim cô. Nhớ lại ngày đó, chính sinh nhật anh, cô vào nhà vệ sinh thay quần áo, lẫn trong niềm vui khấp khởi cũng có hồi hộp và lo sợ. Cô thay đi thay lại hai bộ quần áo không biết bao lần, ngắm nghía mình trong gương mà nửa vui nửa thẹn.

Cho đến khi Giang Đào giục giã, cô mới luýnh quýnh chân tay, lật đật chạy ra khỏi phòng. Phương Nghiên hẵng nhớ vẻ kinh ngạc của anh vào giây phút nhìn thấy mình, và cả những giọt nước mắt anh đánh rơi trên thân thể cô. Cô nhớ như in ngày đó trăng sáng vằng vặc, tràn qua cửa sổ, rọi tỏ căn phòng. Cô hẵng nhớ rèm cửa phất phơ trong gió đêm đó, như loài yêu tinh nhảy nhót tinh nghịch.

Họ đã yêu nhau bằng cả tấm lòng thành, trao nhau thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Đứng trong căn phòng, không một ai lên tiếng. Hồi lâu mới ngước nhìn nhau. Đôi cặp mắt ánh lên vẻ thấu hiểu. Ở hai đầu khoảng cách ngắn ngủi, họ nhìn nhau và mỉm cười.

Trong nụ cười phớt nhẹ, dĩ vãng bất chợt ùa về, ruột gan sao mà chua chát.

Giang Đào ôm lấy vai cô, trong cặp mắt long lanh hấp háy niềm vui của anh thoáng rớm lệ. Anh cúi đầu, nói:

- Phương Nghiên, hãy để chúng mình được làm lại từ đầu nhé.

Giọt nước mắt chực trào từ khóe mắt Phương Nghiên. Lòng dâng ngập bao đắng cay ngọt bùi, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nhìn những sương gió dạn dày mà năm tháng để lại trong đôi mắt ấy. Người đàn ông này, chính là người mà cô đã khắc khoải nhớ nhung từ thuở thiếu nữ đến giờ.

Cô nhón chân, đặt nụ hôn lên gương mặt anh. Anh ôm lấy gương mặt cô, gắn chặt môi mình lên môi cô. Cuối cùng, tình yêu đã vượt qua từng ấy năm tháng, vượt qua từng ấy thăng trầm, đáp đậu bến cuối nơi họ.

Giang Đào không biết tình yêu giữa anh và Phương Nghiên được miêu tả ra sao. Là ngọt ngào, ưu tư, hay một điều gì khác, song tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.

Bấy nhiêu năm, dẫu vận mệnh vần vò, dẫu việc đời dai dẳng, nhưng anh vẫn yêu cô rất mực, để gợi trong ánh mắt anh ngàn tia khát vọng. Và đây, niềm ao ước bấy lâu nay đã thỏa nỗi chờ mong, giây phút này, cuối cùng cô đã thuộc về anh.

Phương Nghiên thấy đau, nhưng nhiều hơn thế là niềm hạnh phúc vô bờ. Cô nâng niu từng li từng tí những yêu thương từ anh, nâng niu đến cả nụ hôn cháy bỏng. Cô có cảm tưởng sự tiếp xúc của anh là lùm dây tường xuân bám trên bờ tường, chúng bò lan chầm chậm, nhưng chỉ chớp mắt đã phủ trùm lấy cô. Cô thấu tỏ nỗi khát khao trong anh, những nơi anh chạm đến như mang theo ngọn lửa, nháy mắt đã thiêu đốt từng tấc trong cô, như mang theo sự ẩm ướt và sinh mệnh.

Anh ghì chặt cô bằng mọi sức lực có thể. Anh đã trao cô một vòng ôm khiến người ta phải ngộp thở. Và rồi họ có nhau trong vòng tay. Khoảnh khắc ấy, cả hai bỗng có suy nghĩ, biết đâu, người mà mình ôm trong lòng chính là người mà số mệnh đã an bài cho họ. Biết bao thăng trầm biến cố, biết bao giọt lệ đã rơi trên những năm tháng mệt nhoài, song cũng chỉ là đoạn mở đầu được cất bút bởi số phận, là để cả hai học cách tin tưởng lẫn nhau, từ đó có nhau trọn đời.