Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 37




Ta nhìn xung quanh thì thấy hắn. Hắn nửa ngồi nửa nằm trên một cái ghế rộng. Xung quanh là vài ả hồ ly tiêm tế, xinh đẹp động lòng người. Nàng này trên tay một chùm nho, đút cho hắn ăn. Nàng kia tay chầm một chén rượu, chốc chốc lại đưa đến bên miệng hắn. Ngồi ở giữa, hắn chỉ việc tận hưởng, đến một cái nhìn cũng không dành cho ta.

“Tiểu Bạch.” Hiện tại ta không trong suốt, có lẽ hắn sẽ nghe thấy ta gọi. Nhưng là, nghe thấy thì đã sao chứ? Hắn vốn đã coi ta như không khí rồi, ánh mắt chỉ mãi dán lên thân thể yêu kiều của nữ nhân xung quanh.

“Bạch Hồ!” Ta gọi lớn hơn một chút nữa. Lúc này thì mấy cô nàng xung quanh có dừng động tác lại một chút, ánh mắt nhìn ta đầy dè bỉu.

“Cứ tiếp tục.” Hắn vỗ vỗ tay ra lệnh cho các nàng ta.

Ta lặng người. Là, thật sự đã chẳng xem ta là gì rồi sao? Hắn cũng đã giống Hạ Minh rồi sao? Nói thích, nhưng tận tâm lại chẳng phải thích. Thậm chí, trước mặt ta, hắn còn không ngại mà luồn tay vào quần áo của mấy cô nàng xung quanh, bỡn cợt.

“Bạch Hồ, là ta nhìn nhầm ngươi.” Đứng đến nửa ngày, đợi đến khi những chuyện mà bọn họ có thể làm đều đã làm xong, ta mới lên tiếng. Lúc này, các cô nàng bu quanh hắn đều đã biến mất.

Ngồi nơi đó, suối tóc dài được thả ra, mồ hôi bết lên tóc sau một cuộc vận động kịch liệt, hắn lấy tay chống cằm mà nhìn ta, trong mắt không chứa đựng bất cứ cảm xúc gì.

“Đúng, ta thật sự không đáng để ngươi phải như vậy.” Hắn mở miệng. “Đừng ngu ngốc như vậy có được không? Ngươi chết đi là ta sẽ quên ngươi sao? Ngươi chết đi là ta sẽ lại thành tâm mà tu tiên sao? Sao ngươi không nghĩ, ngươi như vậy rời bỏ ta sẽ khiến ta như thế nào tổn thương đâu?”

“Ngươi hội tổn thương?” Ta ngạc nhiên nhìn sâu vào mắt hắn, không tin.

“Ân.” Bạch Hồ trả lời, đứng dậy nhẹ nhàng tiến về phía ta. Đến khi hắn đã đứng ngay trước mắt ta, hắn nhắm mắt lại, đưa một bàn tay lên chạm vào khuôn mặt ta, ân cần mà nói: “Cần nhi, ta yêu…”

Còn chưa nghe hắn nói xong thì ta bị một lực đạo rất mạnh lay tỉnh. Mở mắt ra đã thấy ánh sáng chói mắt, và được bao quanh bởi thứ ánh sáng đó là hắn, Bạch Hồ.

Bạch Hồ xúc động ôm chặt lấy ta vào trong lòng: “Cần nhi, không cần lại làm tiểu Bạch lo lắng được không? Ngươi như thế nào lại muốn rời bỏ ta đâu?”

“Ngươi hội thương tổn?” Cũng nhìn sâu vào ánh mắt hắn mà hỏi, ta thấy được đó là sự mất mát. Ánh mắt hắn chứa đựng một sự mất mát.

“Ân.” Hắn trả lời thật giống như lúc nãy, trong giấc mơ đó. Phải chăng một lát nữa, hắn sẽ lại nói câu “Cần nhi, ta yêu…”?

“Ngươi như thế nào biết rằng ta sẽ nói như vậy đâu?” Bạch Hồ có chút lúng túng nắm lấy vai ta.

“Ngươi thật sự sẽ nói câu đó sao?” Ta mỉm cười hỏi hắn.

“Ân. Cần nhi, ta yêu ngươi.” Hắn rõ ràng rành mạch mà nói. Ánh mắt hắn cho ta biết, hắn là nói thật.

Như vậy, tiểu Bạch a, ta không nhìn nhầm ngươi, thật sự đó…

Cảm giác mệt mỏi ập đến, ta tựa đầu vào vai hắn, ngủ thiếp đi…