Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 49: Yêu nghiệt còn không có đối với cậu xuống tay sao?




Cái gọi là ở chung, kỳ thật cũng cũng chỉ là ở cùng dưới mái hiên cùng nhau sống mà thôi. Không khác, thật sự bọn họ thực đơn thuần.

Thời điểm Tô Nhan nói như vậy với ba người cùng phòng ngủ, ba người các cô nhất tề quét mắt lộ ra vẻ khinh thường, đối với cách nói này cười nhạt. Đơn thuần? Cậu cho chúng tớ là kẻ ngu ngốc giống cậu sao? Đánh chết chúng tớ đều không tin! Từ đó đến nay đều đã nửa tháng trôi qua, Hứa yêu nghiệt còn không có đối với cậu xuống tay sao? Không đem ngươi ăn sach sẽ sao? Làm sao có thể?! Cho dù mặt trời mọc phía tây cũng không có khả năng!

Thế giới này liền như vậy làm lòng người bất đắc dĩ chua xót. Có đôi khi ngươi nói rõ ràng là sự thật, nhưng là chính là không có người tin tưởng. Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Hứa Triết Quân trừ bỏ ngẫu nhiên đùa giỡn cô ở ngoài, thật sự cái gì cũng chưa làm. Nhưng là vì sao lại không có người tin tưởng chứ? Thân ở trong một thế giới vô lương, xã hội vô lương, bên người đều là một đám người vô lương, làm cho chỉ còn một một đứa nhỏ đơn thuần là cô, Tô Nhan cảm thấy áp lực rất lớn.

Trên thực tế, đối với hai người có thể bình an vô sự ở chung nửa tháng này, bản thân Tô Nhan cũng hiểu được là thập phần thần kỳ.

Thời tiết càng phát nóng, toàn bộ thành phố H biến thành một cái lồng hấp thật lớn. giống với những người còn đang ở phòng ngủ bị chưng bị nướng, các học sinh sống không bằng chết, Tô Nhan không chỉ một lần thấy may mắn chính mình chuyển lại đây ở cùng Hứa Triết Quân, cái khác không nói, điều hòa hạng nhất khiến cho cô cảm kích vạn phần. Có thể ở trong căn phòng điều chơi máy tính, quả thực là một loại hạnh phúc xa xỉ.

Mấy ngày nay, dưới sự giáo dục của Hứa Triết Quân, Tô Nhan đã là một con cú mỗi ngày rạng sáng một hai giờ ngủ thuận lợi chuyển thành ngủ sớm dậy sớm, là thanh niên tốt thời đại mới. Bản chất tiến bộ vượt bậc như vậy trước đây Tô Nhan nghĩ cũng không giám nghĩ. Cho nên nói, Hứa Triết Quân coi như là biến hướng cứu vớt "Cô gái lầm lỗi" Tô cô nương đây.

Buổi tối thứ sáu này, thời khắc mấu chốt Tô Nhan đang trầm mê trong trò chơi Plants vs Zombies, Hứa Triết Quân cảm thấy trong khoảng thời gian này các phương diện của Tô cô nương biểu hiện rất tốt, liền quyết định để cho cô chơi thêm một lát, làm việc xong liền đi tắm rửa. Đợi cho Hứa Triết Quân tắm rửa xong đi ra đã tới gần mười một giờ, dưới ánh mắt bình thản của hắn, Tô Nhan thế này mới kinh ngạc cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh, vội vàng chủ động tắt máy tính đi tắm rửa.

Vì thế, Hứa Triết Quân vừa lòng nằm trên giường đọc sách.

Tô Nhan vừa tắm rửa xong, vừa mới cầm bộ váy ngủ lên, không có âm thanh gì, toàn bộ phòng tắm, không, phải nói toàn bộ phòng ở đều lâm vào một mảnh tối om. Thế nhưng mất điện ... Tô Nhan bĩu môi, bình tĩnh mặc váy ngủ, chuẩn bị sờ soạng ra phòng tắm.

Mất điện? Hứa Triết Quân nhíu mày, buông quyển sách trên tay, đi đến phía trước cửa sổ vén rèm cửa sổ lên một góc vừa thấy toàn bộ tiểu khu đều là một màu đen đậm. Xem ra không phải cầu chì nhà mình bị đứt, là khu vực mất điện. Đang là mùa hè, khu cư dân làm sao có thể mất điện?

"A..." Hứa Triết Quân buông rèm cửa sổ, một tiếng "A Nhan" còn chưa nói xong, trong phòng tắm liền truyền đến "Ping đông" một tiếng, theo sau là Tô Nhan "Ôi" một tiếng, vừa nghe chỉ biết Tô Nhan là ngã .

"Ô, đau quá..." Tô Nhan ngồi dưới đất, nhíu mày xoa mông, nhất thời còn đứng không đứng dậy.

Cửa phòng tắm bị mở ra, Hứa Triết Quân đi đến. Ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, Hứa Triết Quân mở cửa ra liền nhìn thấy Tô Nhan ngồi dưới đất.

"Như thế nào không cẩn thận như vậy?" Trách cứ, mà nhiều hơn là đau lòng. Hứa Triết Quân đi lên trước, đưa tay đem Tô Nhan đỡ đứng lên.

Tô Nhan ngã kịch liệt, một chút không có đứng vững, cả người đều gục trên người Hứa Triết Quân. Vừa tắm rửa xong hương hương thơm nghênh diện mà đến, thân thể mềm mại dựa vào người hắn, phảng phất giống như không có xương, mùa hè vải vóc mỏng không ngăn được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, trong tay cảm giác trơn mềm tinh tế làm cho cổ họng của Hứa Triết Quân trở nên căng thẳng.

"Ngã đau chỗ nào?" Kiềm chế rung động trong lòng xuống, Hứa Triết Quân cắn răng hỏi.

"Chỗ nào cũng đau..." Tô Nhan bĩu môi làm nũng, thói quen tính vươn hai tay vòng trên cổ Hứa Triết Quân, cả người dựa sát trên người hắn, thậm chí còn cọ cọ vài cái.

Cánh tay Hứa Triết Quân đặt bên hông Tô Nhan căng thẳng, giọng nói trở nên khàn khàn, ẩn nhẫn, kiềm chế, như là muốn ngăn cản mãnh thú bùng phát ra, "A Nhan, đừng lộn xộn!"

"Hả?" Tô Nhan ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe ra tia quang mang vô tội, làn môi phấn nộn giống như hoa đào nở rộ trong mưa phùn mông lung tháng ba, kiều diễm ướt át, bộ dáng lúc này trong bóng đêm bày ra phương hoa cực hạn, mê người như thế.

Hứa Triết Quân không bao giờ nghĩ nhẫn nại nữa, cũng không thể nhẫn nại, cúi đầu chuẩn xác phủ trên cánh môi non mềm. Tô Nhan điểm mũi chân, ngẩng đầu, khẽ mở cánh môi, mềm mại phối hợp, theo đuổi Hứa Triết Quân đoạt lấy. Hơn nửa tháng nay, cô đã sớm quen Hứa Triết Quân hôn môi, hơi thở của hắn khắc vào trong xương cốt, ôn nhu, vô cùng thân thiết, thậm chí là thô bạo, cuồng nhiệt.

Ngay cả hô hấp đều bị hắn nuốt, nóng bỏng mà ôn nhu, Tô Nhan nhắm hai mắt, lúc này đây hoàn toàn đắm chìm trong cái hôn kéo dài làm cho cô hít thở không thông. Bàn tay to của Hứa Triết Quân đầu tiên là ở thắt lưng của cô bắt đầu lưu động, lưu luyến chiếc lưng mảnh khảnh của cô, dần dần trở nên không thể thỏa mãn, xẹt qua cái eo mảnh mai, xẹt qua bụng, leo lên trước ngực mượt mà của nàng.

Thân mình Tô Nhan khẽ run lên, có chút kích động, muốn né ra lại bị Hứa Triết Quân chặt chẽ ôm lấy, dây dưa không thể thoát đi. Tay Hứa Triết Quân ở trước ngực Tô Nhan thong thả dao động, nhẹ nhàng xoa nắn, khi nhẹ ngàng khi mãnh liệt, làm như không chút để ý, lại giống như hết sức chăm chú.

"A..." Một tiếng rên rỉ từ môi Tô Nhan phát ra, như là tiếng kêu tinh tế của mèo con khi thoải mái đến cực điểm, kiều mị mê hoặc, làm cho lực đạo trên tay Hứa Triết Quân mạnh thêm vài phần.

Thật lâu sau, Hứa Triết Quân rốt cục buông môi Tô Nhan ra, cúi đầu ôn nhu hôn qua cái cổ trắng noãn của cô, cắn cắn chiếc xương quai xanh gợi cảm kia, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đôi gò bồng đào ngọt ngào đẫy đà của Tô Nhan.

"A! Không cần..." Tô Nhan cả người chấn động, theo bản năng muốn tránh ra, lại phát hiện chính mình hai tay không biết khi nào bị Hứa Triết Quân xoay ngược lại giữ sau lưng, cả người bị hắn đặt dựa vách tường. Đừng nói là giãy dụa, chính là nhúc nhích vài cái đều rất khó.

Cách lớp vải dệt đơn bạc mềm mại, Tô Nhan rõ ràng cảm nhận được lửa nóng nơi đầu lưỡi của Hứa Triết Quân, cứ như vậy di chuyển trên ngực cô, lại là như thế nào mút vào đỉnh chu quả. Cảm giác kích thích quá mức rõ ràng làm cho Tô Nhan bị vây đầy trời lửa tình, dục vọng bao phủ, cũng là hưng phấn lại là thẹn thùng, nhắm chặt hai mắt hơi hơi run run, như là ở cực lực nhẫn nại.

Quai áo trên vai bị kéo xuống, váy ngủ thuận tiện cũng bung ra từng lớp, môi Hứa Triết Quân môi không chút do dự mút lấy bộ ngực sữa của Tô Nhan, vừa liếm vừa hôn sau đó lại cắn nuốt. Lửa nóng trước ngực cùng gạch men sứ sau lưng lạnh như băng hình thành nên đối lập rõ rệt, băng hỏa lưỡng trọng thiên. Mỗi khi Tô Nhan sắp chìm đắm trong lửa tình cùng dục vọng ùn ùn kéo đến, lại bị cảm giác lạnh lẽo sau lưng thức tỉnh, đắm chìm vào không được lại không thể thoát khỏi dây dưa...

"A Quân... A Quân..." Cảm giác xa lạ như vậy, giống như thân thể không phải của chính mình, không thể khống chế tình huống làm cho Tô Nhan không biết làm sao. Không thể tự hỏi, chỉ có thể nức nở không ngừng gọi tên Hứa Triết Quân.

"Anh ở đây, A Nhan, anh ở đây." Hứa Triết Quân nhẹ giọng đáp lời, giọng nói khàn khàn làm cho Tô Nhan an tâm lên, hai tròng mắt sáng ngời rực rỡ như ngôi sao, bên trong lấp lánh hỏa diễm giống như có thể nháy mắt cắn nuốt tất cả. Tô Nhan sớm đã không có khí lực, hàm răng cắn chặt môi, chỉ có thể bám vào trên người Hứa Triết Quân, nếu không có Hứa Triết Quân ôm, cô đã sớm theo vách tường xụi lơ xuống.

Hứa Triết Quân không ngừng hôn môi, rồi hai gò má của Tô Nhan vỗ về bất an của cô, động tác trên hai tay nhưng không có một chút tạm dừng, một lần lại một lần trêu chọc thần kinh Tô Nhan, khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của cô. Khi tay Hứa Triết Quân từ trên trượt xuống dưới mơn trớn cái bụng trơn nhẵn của Tô Nhan, tiến vào giữa hai đùi cô, Tô Nhan theo bản năng hai chân kẹp chặt lại, ý đồ ngăn cản hắn xâm nhập thêm một bước.

Ngọn đèn đột nhiên sáng, Hứa Triết Quân động tác ngừng lại, giương mắt nhìn thấy Tô Nhan vì chói mắt mà nhắm chặt hai mắt, hai gò má ửng hồng, cả người cô gái ngây ngô đều phiếm hồng mê người. Hứa Triết Quân nhếch môi, lộ ra một cái tươi cười giảo hoạt, hắn tiến đến bên tai Tô Nhan dùng giọng nói cực kỳ khiêu khích thanh nói, "A Nhan, anh nghĩ muốn..."

Đã sớm cảm nhận được phía dưới đã có thứ gì đó nóng rực nhô lên, mặt Tô Nhan lập tức đỏ lên, thậm chí lan tràn đến cổ, nguyên bản không phải vì không thích ứng được ánh sáng bất ngờ mà nhắm hai mắt lại, mà là xấu hổ đến không dám mở mát. Thẳng đến khi bị Hứa Triết Quân ôm ra phòng tắm phóng tới trên giường, Tô Nhan vẫn là nhanh nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra. Cảm nhận được Hứa Triết Quân rời khỏi người mình, Tô Nhan thế này mới nhẹ nhàng thở ra, may mắn điện tới kịp lúc mới làm cho cô tránh được một kiếp này. Nhưng mà ngay tại lúc Tô Nhan đang âm thầm may mắn, một khối thân hình lửa nóng đè ép lên, dán lên một chỗ không một kẽ hở.

Quả nhiên, sự thật vẫn như thế tàn khốc.

Nhìn bộ dạng Tô Nhan khẩn trương rối rắm lại không dám trợn mắt, Hứa Triết Quân thấp giọng cười, hôn qua khóe miệng của cô, dưới cằm, đang trong tình huốn cô không có chuẩn bị gì, ngón tay thon dài xuyên qua quần lót tiến vào nơi u mật của cô.

"A!" Tô Nhan hoảng sợ kêu ra tiếng, hai chân theo bản năng muốn khép lại. Nhưng là Hứa Triết Quân đã sớm dự liệu đến, liền chiếm cứ khe hở ở giữa hai chân của cô, Tô Nhan nhất định muốn khép lại hai chân chính là lại khó khăn kẹp lấy thắt lưng của hắn.

Hứa Triết Quân cúi đầu tinh tế hôn lên bộ ngực mềm mại của Tô Nhan, nhẹ giọng dụ dỗ, "A Nhan, thả lỏng, không phải sợ."

Tô Nhan cắn môi, toàn thân như là bị một dòng điện chạy qua, cả người cứng nhắc, thấp giọng nức nở, như là muốn khóc. Động tác của Hứa Triết Quân không có nửa phần đình trệ, cực có kiên nhẫn âu yếm, khiêu khích, chờ đợi cô chuẩn bị sẵn sàng.

Ngay tại thời điểm Tô Nhan vui thích đến cực hạn, Hứa Triết Quân đột nhiên đình chỉ động tác tay, tay vươn lên cái tủ đầu giường lấy ra một hộp áo mưa. Tô Nhan ngẩn ra, không biết trong lòng đến tột cùng là cái tư vị gì, làm sao có thể có thứ này? Người này... Sợ là thật lâu trước đã chuẩn bị tốt rồi... Bất quá, hắn có thể nghĩ vậy cũng là quý trọng cô.

Đó là một loại cảm động, đồng thời tâm tình lại buồn bực vì bị tính kế.

Cảm nhận được phía dưới có vật nóng bỏng cứng rắn đặt trên nơi mềm mại nhất của mình, ngực Tô Nhan căng thẳng, vừa mới suy nghĩ lập tức đã bị đánh gãy, không biết làm sao nhìn Hứa Triết Quân, muốn lùi bước nhưng không có nửa phần đường lui, nam nhân này đã sớm đem tất cả đường lui của cô đều chặn hết lại.

"Đừng sợ." Nhìn ra trong mắt Tô Nhan bất an cùng sợ hãi, Hứa Triết Quân tinh tế hôn lên môi Tô Nhan, hai tay không ngừng nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của cô, cố gắng làm cho cô thả lỏng.

Cảm nhận được Tô Nhan dần dần trầm tĩnh lại, Hứa Triết Quân tâm tư cứng rắn, hạ thân thật mạnh một lần tiến về phía trước.

"A..." Cảm giác bị xuyên qua toàn thân vô cùng đau đớn làm cho Tô Nhan thậm chí không thể kêu ra tiếng, mười ngón tay nắm chặt đầu vai Hứa Triết Quân, cắn môi cố gắng nhẫn nại. NND, Vi Ngôn dùng từ khi nào thì trở nên chuẩn xác như vậy, thật là cảm giác đem cả người đều xé rách ra, đau triệt nội tâm cũng không gì hơn cái này.

Hứa Triết Quân, anh tên hỗn đản này!

Tô Nhan muốn chửi bậy, lúc này nhưng không có năng lực này. Đau đớn đến cực độ đã muốn làm cho miệng cô không thể nói.

"A Nhan, thả lỏng..." Hứa Triết Quân nhẫn nại, trán lấm tấm đổ mồ hôi, cảm giác hưng phấn vì sít chặt như vậy làm cho hắn cơ hồ kiềm chế không được muốn lập tức tiến lên. Nhưng là nhìn đến Tô Nhan đau đến trắng bệch khuôn mặt, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nại dùng tốc độ chậm nhất, động tác mềm mại nhất không ngừng tiến đến, hai tay không ngừng âu yếm làm cho cô mau chóng trầm tĩnh lại.

Thẳng đến khi nhận thấy Tô Nhan hơi hơi thả lỏng thân mình, Hứa Triết Quân mới chậm rãi đẩy nhanh tốc độ.

Một lần lại một lần, ôn nhu mà hung ác xâm nhập, giống như vĩnh viễn không thể thỏa mãn giữ lấy.

Tô Nhan căn bản không thể tự hỏi, cơ hồ không cách nào hình dung cái loại đau đớn này chiếm cứ tất cả giác quan của cô, không thể thoát đi, chỉ có thể nhẫn nại, chờ đợi tất cả đi qua. Dần dần, một loại cảm giác tê dại chưa bao giờ từng xuất hiện ở mỗi một lần va chạm, như điện lưu lan tràn quanh thân, cho đến đầu ngón tay. Thoải mái như vậy làm cho người ta muốn càng nhiều, dần dần bao trùm tất cả đau đớn vừa rồi.

Đau đớn đan xen vui thích, không thể đình chỉ, chỉ có thể tùy ý người phía trên không ngừng đòi lấy. Xâm nhập thô bạo như vậy, cùng với cực hạn vui thích, làm cho Tô Nhan không ngừng phun âm thanh rên rỉ mềm mại, giống như con thuyền nhỏ đặt mình trong cuồng phong sóng lớn, không ngừng chìm nổi trên biển không thể biết trước, không thể thoát ra được.

"A.. A Quân..." Tìm không thấy lối ra, mê mang như vậy làm cho Tô Nhan một lần lại một lần kêu gọi một cái tên quen thuộc.

"Uh, anh ở đây, không phải sợ..." Hai tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng cô không được run rẩy, hắn đã muốn tận lực cố gắng kìm chế xúc động của chính mình , lại vẫn là không thể giảm bớt đau đớn của cô. Tên đã lên dây, hắn rời không được, cũng ngừng không được.

Hung ác chiếm cứ như vậy làm cho Tô Nhan theo bản năng cầu xin tha thứ, hai mắt mê ly cách lớp sương mù, thanh âm mềm mại cầu xin tha thứ cũng là đổi lấy người đàn ông trên người đè nặng hơn, mãnh liệt va chạm. Tô Nhan không thể nhẫn nại kêu lên, như là thấp giọng khóc, khi thì nối tiếp khi thì đứt đoạn, không biết là vì đau đớn hay là vì vui thích chưa bao giờ từng có kia.

Khi đau đớn lúc trước dần dần qua đi, khó có thể có ngôn ngữ nào diễn tả được cực hạn vui thích đang chiếm cứ tất cả lúc này, Tô Nhan mới hoàn toàn thả lỏng. Một lần lại một lần, vô ý thức thở nhẹ tên Hứa Triết Quân. Tại đây cái bóng đêm dài dằng dặc, toàn bộ thế giới như chỉ còn lại có hai người cô và hắn, đan vào cùng một chỗ, không có bờ bến, chỉ có đắm chìm trong đó, thẳng đến khi Tô Nhan tinh lực mệt mỏi mất đi ý thức...