Yêu Người Không Thông Minh

Chương 5




Trẻ em chưa đủ nhận thức xin hãy bỏ qua chap này

Nghiêm Tử Hiếu, anh là tên sắc lăng, tiểu nhân, vô sỉ!! Anh tốt nhất đừng có quay lại đây!!.

Mặc dù biết tên tiểu nhân đó chắc chắn không nghe được nhưng nàng vẫn muốn mắng hắn cho hả giận. Tên tiểu nhân đó thậm chí không thèm nói với nàng một tiếng từ ngày hôm đó đã lập tức trở về Mỹ.

Thật quá đáng!! Hắn coi nàng là gì chứ.

Lúc vui thì quay về, lúc vui thì hôn, thậm chí còn đối xử với nàng như vậy để nàng mất mặt chết đi được. Bây giờ lại không nói tiếng nào chạy về Mỹ. Hắn tốt nhất đừng về, dù sao chẳng qua chỉ là hàng xóm!! Nàng không thèm quan tâm.

Đi suốt một năm về cũng được. Hôm nay là hội bơi lội học sinh, nàng là tổ trưởng hoạt động phải tranh thủ chạy khắp nơi tuyên truyền, lại còn mặc bộ quần áo rất mát mẻ, chính vì thế nàng không muốn hắn nhìn thấy.

Nàng tận dụng lợi thế của học sinh trung học đi thăm hỏi các lớp, dựa vào trang phục nóng bỏng này đi kêu gọi đám con trai trong trường hưởng ứng. Về phần cái tên hàng xóm đáng ghét kia, tốt nhất là đừng về. Hừ!!

“Oa Oa!! Tổ trưởng, cậu mặc như thế thật là nóng bỏng đó nha”

Đám cộng tác viên kinh hô một tiếng.

“Thật sự biến thành người khác nha!!”

“Tổ trưởng từ nay về sau mặc thế này đi học đi”

Vương Tiêu Lăng tức giận trừng trừng liếc mắt nhìn đám công tác viên, nàng bất đắc dĩ nghị, có phải nàng quá đơn giản không nghiêm khắc nên đám tổ viên này chẳng coi nàng ra gì.

“Bạn học, không nghĩ cậu có dáng người tốt như vậy, sau này lão công của cậu chắc chắn rất có phúc a!!”- Lâm Hiểu Phân đảo quanh nàng, miệng không quên phát ra những tiếng chậc chậc, trêu ghẹo nói.

“Bớt giỡn đi!! Chẳng phải trước đã nói chỉ biến tấu đồng phục thôi mà sao hôm nay lại thành miêu nữ thế này”- Vương Tiêu Lăng nhìn tai mèo đang đeo trên tóc, lại còn cả chiếc quần nhõ xíu dễ thương ôm sát người, đột nhiên nàng thấy rất đau đầu. “ông trời ơi!! Nàng muốn đổi đồ!!”

“ôi trời!! Mỗi ngày đều mặc đồng phục nữ không chán sao? Muốn thu hút khách thì phải ăn mặc nóng bỏng một tí. Cho nên cậu ngoan ngoãn mặc đi nha!!- Lâm Hiểu Phân và đám tổn viên đều thống nhất với nhau, thỏa mãn nhìn Vương Tiêu Lăng khoác trên người bộ áo được chế tác tỉ mỉ.

Tai mèo và đuôi mèo có gắn vài sợi lông nhỏ rất dễ thương, quần ngắn cũng là tự làm ra, hơn nữa trên cổ còn đeo chiếc chuông nhỏ, bộ dạng miêu nữ này chắc chắn sẽ thu hút được kết quả cao nhất.

Nói đùa sao!! Bộ trang phục này là do nàng cùng tổ viên đồng lòng thống nhất tạo ra, hơn nữa còn được coi là tác phẩm kiệt xuất nhất!! Làm sao có thể để Vương Tiêu Lăng nói thay đổi là thay chứ!!.

“Nhưng mà… mặc như thế này mình không dám đi ra ngoài!!”- Vương Tiêu Lăng giữ lấy cửa sổ lớp, chết cũng muốn mặc bộ quần áo xấu hổ mất mặt này đi ra khỏi căn phòng học.

Mặc dù nàng biết trước hôm nay sẽ mặc trang phục tự chế nhưng không ngờ lại là bộ quần áo miêu nữ khiến người ta nhìn tới líu lưỡi.

“Này cậy không cần phải phân trần nữa!!”- Lâm Hiểu Phân cười hăng hắc không ngừng. “Tỉ muội đâu, mau đem cậu ấy ra ngoài đi”

Đám nữ sinh lập tức trở nên hưng phấn, đồng thanh hét to, từng người tiến lên bắt lấy Vương Tiêu Lăng, cố gắng chen chúc đẩy nàng ra khỏi phòng học.

“Haha!! Mại dô, mại dô!!” Lâm Hiểu Phân cười một cách càng rỡ, đi ở đầu.

Còn nàng bị một đám người lôi đi khóc không ra nước mắt, nàng giống như kỹ nữ chốn thanh lâu bị kéo ra ngoài tiếp khách, mà bà mama chính là bạn học cùng lớp của nàng.

Ô ô…. Bạn bè gì chứ!! Hiện tại muốn hối cũng không kịp.

Sau khi xem xong bảo báo cáo, Nghiêm Tử Hiếu dùng tốc độ nhanh nhất để thảo luận xong buổi họp. Nhưng vé máy bay nhanh nhất trở về Đài Lan cũng đáp xuống vào giữa trưa.

Vừa xuống máy bay, hắn không kịp thay quần áo, liền trực tiếp bắt taxi đi tới trường. Hắn không cần tìm kiếm đã thấy một đám dã thú quay quanh một nữ sinh ăn mặc giống như miêu nữ, lửa giận trong nháy mắt dâng cao đỉnh điểm.

Bởi vì miêu nữ bị vây giữa một đám sắc lăng cũng chính là tiểu nữ nhân mà hắn cần tìm.

Chết tiệt!! Nàng dám ăn mặc để lộ nhiều da thịt như vậy còn để cho đám con trai đó nhìn thấy.

“Miêu muội muội, theo bọn anh đi uống chén nước!!- Tên Trư ca chảy nước miếng khi nhìn thấy nàng.

“Tìm người khác đi”- Đáng ghét!! Loại ruồi bọ này muốn đuổi cũng không được!! Vương Tiêu Lăng bất đắc dĩ nghĩ.

“Đừng cự tuyệt bọn anh!! Uống chung chén nước thôi mà”- Tên trư ca thứ hai dùng ánh đùa giỡn liếc nhìn toàn thân nàng, chỉ thiếu chút nữa là đem bàn tay hắn để lên.

“Không có hứng, ta còn có việc phải làm”- Phiền chết đi được. Đi đâu không đi lại đi đượng gặp phải mấy tên hàng xóm thối tha này, nàng cũng không muốn tính toán với loại cặn bã này!!.

“Ai..”- tên trư ca thứ ba đnag muốn lên tiếng thì đột nhiên phát hiện miêu muội muội không biết bị ai dùng tốc độ nhanh chóng lôi đi, chỉ để lại cho bọn chúng một đám bụi mù làm vật kỉ niệm.

Trận bụi mù qua đi, mỹ nhân sớm đã biến mất, đám trư ca bất bình dậm chân tại chỗ, sau đó lại kiếm đối tượng khác để tấn công.

Vương Tiêu Lăng cùng Nghiêm Tử Hiếu đi trên đường ai cũng quay lại nhìn với ánh mắt hiếu kỳ, hai người đi về phía lễ đường cũ của trường, khách quan lúc này đều chủ ý tập trung tại khuôn viên trường đang tổ chức bơi lội quang cảnh rất náo nhiệt, ngược lại lễ đường cũ lại tương đối vắng vẻ.

“Đau quá!! Nghiêm Tử Hiếu anh làm cái gì vậy!! Buông ra, tay của em rất đau”- Vương Tiêu Lăng đi bên cạnh mở miệng oán trách, một bên dùng sức gạt bỏ tay hắn

“Anh mới đi vài ngày, em đã vội trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy sao!!”- Không cam tâm bỏ tay nàng ra, trên mặt Nghiêm Tử Hiếu nhìn thì không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt đằng sau lớp kiếng lại mang theo sự lạnh lùng cùng hận ý.

“Cái gì mà trêu hoa ghẹo nguyệt?”- Vương Tiêu Lăng không vui trừng mắt nhìn hắn. “Anh mới là người vô lý đó”

Hắn cao hứng thì về, cao hứng nói đi là đi, không để lại bất cứ lời nhắn nào, vì cái gì mà nàng phải như góa phụ ở giá suốt đời đợi hắn sao!!!

Huống chi giữa hai người cái gì cũng không phải, cho dù hôm nay nàng nhảy lên giường người khác cũng không phải chuyện của thiếu gia như hắn.

“Em dám nói anh vô lý? Em sao không nhìn lại bộ dạng của mình mặc thành cái gì đây?”- Giờ phút này, Nghiêm Tử Hiếu không nhịn được nữa bao nhiêu lửa giận đều hiện ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám giả trang thành miêu nữ? Sao em không giả trang thành mỹ nhân ngưu mặc bikini như thế còn đẹp hơn nữa?”

Nam nhân này thật là vô lý mà!!! Có phải ra nước ngoài sống quá lâu nên hay quản chuyện người khác không.”

“Em cao hứng thì mặc thôi, anh làm gì được em chứ?”- Vương Tiêu Lăng tức giận, chiếc chuông nhỏ đeo trên cổ phát ra tiếng kêu thanh thúy.

“Anh làm gì sao, anh chỉ có thể làm như thế này mới khiến cái miệng nhỏ nhắn của em an phận”- Hắn dựa vào chiếu cao của bản thân, đem nàng kéo vào torng ngực thô bạo hôn nàng.

Hắn.. hắn hôn nàng.

Vương Tiêu Lăng mở to mắt, không dám tinm nàng cắn chặt môi, làm cho cánh môi hai người tuy kề sát nhau nhưng khiến hắn không thể tiến lên được nữa.

“Mở miệng!”- Hắn ra lệnh cho nàng, hai tay vuốt ve nhẹ da thịt mềm mại của nàng, thừa dịp nàng hét lên, hắn ngang ngược tấn công thăm dò miệng nàng cùng nàng quấn vào nhau.

“A..”- Nàng bắt lấy cổ tay hắn, muốn thoát khỏi sự đụng chạm giữa hai người. “Không cần phải!!”

“Không cần sao?”- Ngừng hôn, hắn buông lỏng ra để nàng có thể thở được, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc, sau đó ghé vào bên tai nàng nói nhỏ. “Thật sự không cần sao?”

Hắn bắt đầu dùng chiêu bài nhẹ nhàng, không để cho nàng có cơ hội trả lời liền cúi xuống tiếp tục hôn nàng thật sâu.

Tránh để cái miệng nhỏ của nàng nói ra làm hắn mất hứng.

“Ngô..”- Cái gì!! Hắn căn bản không để nàng có cơ hội trả lời!

“Anh thật sự không cách nào nhẫn nại được nữa”- Càng nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng, hắn càng không cách nào kiềm chế được khát vọng của mình, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo tia dục vọng đang bức thiết hắn. “Em… em muốn đẩy anh ra sao?”

Đôi mắt bình thường lúc nào cũng tỉnh táo bây giờ lại phủ mờ sương, khẩn cầu nói với nàng.

“Em.. em không biết”- Vương Tiêu Lăng lắp bắp nói, trái tim lại đập nhanh hơn.

Trời ơi!! Tim nàng thật sự có vấn đề mà!!. Trái tim nàng liệu có thể vì gặp nam sắc mà chịu kích thích quá lớn, kết quả là lên cơn đau tim mà chết không đây”

“Anh không đồng ý với đáp án này!!”- Hắn quyết luyến mơn trớn môi nàng. “Yes hoặc no, em chỉ có thể chọn một”

Hắn không để cho nàng có nhiều lựa chọn, không muốn cùng nàng tiếp tục chơi trò đuổi bắt này nữa. Hắn tháo kính xuống, xuyên qua lớp kính, trong mắt hắn ẩn chứa khát vọng rất lộ liễu khiến cho nàng không thể thở nổi.

Ánh mắt của hắn rất tà ác, lại còn háo sắc… giống như muốn đem nàng nuốt hết vào bụng, làm cho nàng có cảm giác mình như cô bé quàng khăn đỏ sắp bị sói ăn mất.

“Sao”- Bàn tay to của hắn bắt đầu vuốt ve phần da thịt để lộ ra dưới váy, giọng nói trầm thấp mang theo sức hấp dẫn. “Nếu như không trả lời…. anh xem như em đồng ý”

“Cái gì!! Làm gì có chuyện như thế”- Vương Tiêu Lăng hờn dỗi dùng đôi bàn tay trắng đánh vào ngực hắn. “căn bản là ép buộc người khác”

Hắn cười một cách gian trá, bàn tay tiếp tục xuyên qua lớp quần áo trực tiếp đi về phía nhụy hoa mẫn cảm của nàng. “Chẳng lẽ ép buộc thế này không tốt sao?”

Nàng hít vào một hơi, hai tay đột nhiên kéo căng quần áo của hắn, ánh mắt mở to kinh hãi: “Anh… anh làm sao có thể”

“Anh thì sao, anh còn muốn làm hơn thế nữa”- Hắn nhẹ nhàng đem nàng đẩy ngã lên bàn đã bị bỏ không, sau đó chen vào giữa hai chân nàng, khiến cho nàng chỉ còn cách tiếp nhận sự chơi đùa của hắn.

“Một chút, Nghiêm Tử Hiếu…….. a ừ”- Nhìn hắn chậm rãi cúi xuống, vén lớp váy bó sát người của nàng lên, làm cho nàng vừa thẹn vừa quẫn chỉ có thể nắm lấy tóc hắn nhưng không cách nào ngắn được hắn ở trước ngực nàng quấy rối.

Lần thứ nhất Nghiêm Tử Hiếu chỉ khẽ hôn lướt qua, lần thứ hai khẽ hôn xuống, càng lúc va chạm càng sâu sắc, cuối cùng không chút khách khí liếm mút cơ thể nàng.

Trong lúc yêu bên này hắn không quên dùng tay yêu thương vật non mềm bên cạnh đang run nhè nhẹ trong không khí.

“Nghiêm Tử Hiếu… cảm giác lạ qúa…”- nàng bối rối dùng tay che hai mắt lại, không hề cố sức chống cự hắn, vì dù làm thế nào cũng không ngăn nổi sự cướp đoạt từ hắn.

Tuy nàng từng cùng anh trai xem không ít phim thể loại này, nhưng cũng chỉ nhìn qua chứ không nghĩ tới sẽ phát sinh trên người mình lại khiến nàng thẹn thùng như vậy.

Hơn nữa, thật kỳ lại… hiện tại âm thanh đang phát ra là từ nàng sao?

“Chuyên tâm một chút”- Phát giác nàng phân tâm, hắn dùng sức một chút để lại trên da thịt nàng dấu tay màu đỏ.

“Ngô!! Đau!!”- Nàng nhẹ nhíu mày, kháng nghị hành vi ác ý của hắn.

“Lát nữa có thể sẽ còn đau hơn”- Hắn không chịu nói trước đã trực tiếp cởi luôn quần lót của nàng dưới lớp váy. “Cho nên hiện tại phải giúp em thích ứng đã”

“anh…ừ”- Nàng xanh mặt mở mắt nhìn hắn, cảm nhận nơi tư mật nhất của mình bị ngón tay của hắn từ từ xâm lấn.

Hắn tình táo chăm chú nhìn ngón tay của mình chậm rãi bị cánh hoa hồng ẩn hiện của nàng hút mất, trên mặt biểu lộ như đang làm một cuộc thí nghiệm rất quan trọng, ngón tay lại tiếp tục chậm rãi rút ra thăm dò, hắn cũng không quên quan sát biểu hiện của nàng.

“Nghiêm Tử Hiếu… đợi đã… như vậy rất lạ,.. ừ”- Nàng đỏ mặt kéo lấy tay hắn muốn hắn dừng lại, nhưng bị hắn giữ lấy cổ tay khiến nàng không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể để mặc hắn xâm phạm bản thân khẽ rên lên.

Di vật ra vào bên trong không gây cho nàng cảm giác đau đớn, ngược lại mỗi động tác của hắn khiến cho nàng có cảm giác bồng bềnh hư không.

Không muốn để cho hắn đã tiến vào lại còn tiến sâu hơn nữa, càng không muốn thừa nhận loại cảm giác phức tạp lúc hắn rời khỏi cơ thể nàng, gương mặt của nàng nhuốm hương vị của tình dục càng trở nên điềm đạm đáng yêu.

Vẻ mặt của nàng càng khơi mào dục vọng sâu dưới bụng hắn.

“Tiểu miêu đáng thương”- Hắn cúi người hôn nhẹ lên gương mặt nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ, nhưng ngón tay vẫn tiếp tục thăm dò phía dưới- “Không có thói quen được người khác yêu thương như vậy sao?”

Động tác kích thích cuồng dã của hắn làm nàng thở dốc, thân thể run rẩy mãnh liệt.

“Uhm…. Thân thể em kì lạ quá…. Nghiêm… Nghiêm…”- Thân thể nàng giãy dụa bên trong, như con cá muốn ngoi lên, nhưng lại bị hắn bắt lấy, trong miệng vô thức gọi tên hắn.

“Không lạ đâu, tiểu miêu của anh đang động tình”- Nghiêm Tử Hiếu ác liệt dùng ngón tay chạm vào nơi đang tiết ra mật dịch sau đó đem đến trước mặt nàng. “Đây chứng cớ cho thấy em rất muốn anh!”

Ngón tay của hắn kề sát môi nàng, âm thanh thở dốc yêu kiều của nàng đình chỉ lại, thay vào đó là ngón tay của hắn đang thăm dò trong miệng nàng khiến cho nàng không cách nào né tránh đành phải nếm mùi vị bản thân lưu lại trên tay hắn.

Hắn tay của hắn cố ý gây xích mích trong miệng nàng, làm cho nàng rên rĩ muốn hắn tiếp tục.

“A.. không được… sao có thể…”- Đột nhiên thân thể bị kéo căng ra, hắn lại tiến vào thăm dò thêm một bước.

“Thả lỏng, anh biết rõ em có thể”- Nói là làm, hắn cho hai ngón tay vào mật huyệt sớ đã ướt đẫm của nàng. “Không phải so với lúc nãy càng tốt hơn sao”

Kích thích quá lớn khiến nàng không nhịn được mà cắn môi, khóe mắt trào ra vài giọt nước mắt, mồ hôi sớm đã ướt mặt.

Nghiêm Tử Hiếu nhu hòa lau đi giọt lệ rơi trên mặt nàng, dục vọng nóng bỏng chậm rãi vươn tới gần múi thịt vì bị hắn khiêu khích mà sưng to run rẩy, sau đó hắn hôn lên môi nàng đang muốn phát ra tiếng, động thân đâm vào u huyệt chưa từng bị ai khai phá.

Trên mặt nàng vẫn còn lưu lại hai vệt nước mắt, hắn kiềm nén khoái cảm muốn rong đuổi trên người nàng, chỉ thong thả đâm vào luật động bên trong nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, lễ đường cũ chỉ có tiếng thở hổn hển của hai người cùng tiếng cơ thể va chạm vào nhau.

Tiết tấu thong thả giằng co một lâu, đối với hai người không còn là sự săn sóc nữa mà là sự hành hạ.

Dần dần thích ứng với phân thân của hắn, Vương Tiêu Lăng bắt đầu không kiên nhẫn đong đưa eo mình như lời mời gọi thúc giục hắn làm theo.

“Có thể sao”- Hai tay của hắn chống hai bên, đến nước này lý trí tuy tỉnh táo nhưng đôi mắt đen lại tràn ngậ p tình dục, giọng nói thấp, bị dục vọng làm điên đảo khiến người khác không dám tiếp. “Anh muốn bắt đầu dùng sức được không?”

Nàng vén những sợi tóc đang lòa xòa trước trán hắn, hai tay mềm mại không tìm thấy nơi để chống đỡ thân thể, chỉ có thể dựa vào vai hắn, ngượng ngùng nói: “anh bây giờ mới hỏi cái này sao… anh không phải căn bản rất muốn em sao?”

Nhìn hai gò má ướt át kiều diễm của nàng, đôi mắt mờ sương, che đi hào quang trước mắt, đôi môi đỏ hé mở, hắn nhịn không được hít thật sâu, sau đó kiên định nói: “Lần nay anh tuyệt đối không đơn giản tha cho em”

Trong lễ đường cũ vắng vẻ vẫn vang lên âm thanh trước đó, tiếng thở dốc tiếng rên rĩ bất lực không ngừng dội lại quanh quẩn bên tai hai người.

Nghiêm Tử Hiếu ở trên quan sát Vương Tiêu Lăng, hạ thân từng bước đâm thẳng vào xâm nhập sâu hơn, mỗi lần tiến vào thân thể trắng nõn của nàng lại cong lên phối hợp với hắn.

“Nghiêm… ừ… Nghiêm…”- Nàng níu chặt áo sơ mi vẫn còn mặc trên người hắn, âm thanh đáng yêu mang theo chút cầu xin.

Âm thanh mỗi lần hai người giao hợp vang lên khắp lễ đường, không ngừng lặp lại bên tai, trên cổ Vương Tiêu Lăng đeo chiếc chuông cũng phát ra tiếng dưới tốc độ của hắn. Khì thì dốn dập, khi thì lại lắc lư kéo sài, làm cho nàng như bị thôi miên từ một thiếu nữ rụt rè trở nên buông thả, nhiệt tình tuân theo sự đong đưa của hắn.

“Làm sao vậy?”- Hắn nghe được âm thanh thở gấp giống như mèo kêu, tay lau đi mồ hôi đang thấm ướt gương mặt hồng nhuận của nàng, thoáng đứng dậy rời đi.

“Đừng…”- DƯới bụng truyền đến cảm giác trống rỗng làm nàng nức nở nghẹn ngào lên tiếng, hai tay giữ lấy hắn không buông. “Đừng đi.. đừng rời đi…”

“Tiểu miêu của anh sẽ buồn sao?”- hắn biết nàng sắp tới cao trào nên quyết định lui ra.. “Hay chỉ đơn giản em muốn anh”- Bàn tay của hắn xẹt qua mặt thường, cúi xuống hôn từng chi tiết trên mặt nàng. “Nói cho anh biết, lúc anh không có ở đây, tiểu miêu rất buồn hay vui đến quên cả trời đất?”

“A… rất buồn… ừ.. đừng đi”- Vương Tiêu Lăng rên rĩ, e lệ nói, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn, không dám nhìn hắn đang cười một cách thỏa mãn trêu chọc,

“Hảo hài tử ngoan sẽ có thưởng”- Hắn đem nàng lôi ra khỏi ngực, quan sát không sót chi tiết nào trên gương mặt thẹn thùng của nàng.

“Đây..”- Hắn đem nàng bế lên, làm cho cả hai người đứng dậy lực kết hợp càng sâu, sau đó mãnh liệt côn kích khiến nàng rên rĩ, cơ thể như bị nghiền nát không chịu nổi.

“A a…a”- Hắn cuồng nhiệt đâm vào nơi mẫn cảm của nàng thân thể dâng lên khoái cảm, nàng kịch liệt run rẩy, tiếng chuông nhà thờ vang vọng khắp lễ đường báo hiệu nàng đã tới cao trào.

Hắn cảm nhận sóng triều đang dâng cao, liên tục rút dục vọng bản thân lui về sau, đem chất lỏng màu trắng rơi xuống cơ thể mềm mại ửng hồng của nàng, sau đó nằm lăn ra bên cạnh, ôm chặt nàng thở dốc.

Trong lúc đó, xuyên thấu qua tấm màn che là lớp ánh sáng kim quang của mặt trời, ngoại trừ tiếng thở dốc của đôi tình nhân, còn lại đều rất yên tĩnh…