Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 19




Sau khi Nhạc Ân Trạch vất vả buông Hách Diêu Tuyết ra, anh lại muốn cởi bỏ quần áo trên người, túm tay cô, bắt buộc cô làm việc giống như lần trên lưng ngựa kia.

Thế nhưng lần này Hách Diêu Tuyết đánh chết cũng không phối hợp, giãy dụa túm quần lót của bản thân nhảy khỏi phòng muốn chạy ra ngoài, lại bị lực mạnh mẽ của người đàn ông kéo lại, giống như kéo sợi dây diều lôi lại.

Nghiêng người lần nữa, người đàn ông đã cưỡi trên người cô, không nhìn cô đang giãy dụa. Cúi đầu, đôi môi chạy loạn trên người cô, chóp mũi cảm giác được mùi thơm xử nữ cùng làn môi tiếp xúc da thịt mềm mại của thiếu nữ, trong lúc cô đang không ngừng giãy dụa ma sát, dục vọng của Nhạc Ân Trạch giống như lửa nóng bỗng chốc sôi trào. Anh chậm rãi rút dây nịch bên hông ra, nhìn Hách Diêu Tuyết khóc thành tiếng.

Hách Diêu Tuyết mơ hồ biết được, hôm nay người đàn ông này giống như không nghĩ lại buông tha cho cô. Nếu cứ cứng đối cứng như vậy, bị thương cũng chỉ có thể là bản thân. Cô cái khó ló cái khôn, chỉ có thể sợ hãi nói: “Anh…. Anh đã đồng ý tôi, chờ sau trăm ngày của ba mẹ tôi…..”

Nhạc Ân Trạch nhìn Hách Diêu Tuyết nước mắt đầy mặt, giống như cũ thờ ơ: “Không nghe lời còn muốn nói điều kiện với tôi sao?”

Ánh mắt hai người giằng co một hồi, rốt cục Hách Diêu Tuyết vươn tay, sợ hãi vói vào trong lưng quần đang mở rộng của Nhạc Ân Trạch.

Cô có thể cảm nhận được vật xấu xa trong tay nhanh chóng trướng lên, không kiêng nể gì đâm chọc bàn tay non mềm của cô. Từ ngón tay cảm nhận được hình dáng kinh người làm cho người ta sinh lòng khiếp sợ, Hách Diêu Tuyết chỉ có thể mặc cho gò má nóng lên, xoay mặt qua hướng khác, không nhìn biểu cảm của Nhạc Ân Trạch lúc này.

Nhưng người đàn ông lại ghé vào trên thân thể cô, nhẹ nhàng mà xoay mặt cô lại, yên lặng nhìn cô. Bỗng nhiên đầu anh gụt xuống áo ngủ của cô, lè lưỡi không ngừng liếm mút rốn cùng xương sườn cô…..

Sau khi rốt cuộc làm cho ác ma phóng thích, anh ngã vào bên cạnh cô, dưới tác dụng của cồn, ép buộc một hồi cuối cùng cũng nặng nề ngủ.

Hách Diêu Tuyế nhẹ nhàng xuống giường, rửa sạch chất lỏng dính trên hai tay. Sau đó đứng dậy ôm lấy gối đầu của bản thân chạy đến phòng của ba mẹ ngày xưa.

Nhìn ảnh chụp gia đình treo trên vạch tường, trong bức ảnh bản thân cười vô tư như vậy….

Hách Diêu Tuyết cuộn mình lại, giống như trẻ con nằm xuống giường, trong đêm tối lén lút khóc nức nở……

Cũng không biết lúc cô cuối cùng cũng choáng váng ngủ thiếp đi. Đột nhiên cô cảm giác thân mình hơi đong đưa, lúc mở mắt ra, mới phát hiện Nhạc Ân Trạch đang ôm cô trở về phòng ngủ của cô, nhất thời thân thể liền cứng đờ.

Hình như anh đã tỉnh rượu, đáy mắt khôi phục vẻ sáng ngời. Sau khi đặt Hách Diêu Tuyết đến trên giường, lại kéo chăn, ép kỹ góc chăn cho cô liền đơn giản phun ra hai chữ “Ngủ đi!” liền cẩm lấy quần áo bản thân xoay người rời khỏi phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy thì Nhạc Ân Trạch đã đến công ty, Hách Diêu Tuyết rốt cục có thể thời gian cơm trưa một mình tốt đẹp. Cái bàn đồ ăn bừa bãi cũng thoáng trở nên “xa hoa”. Chén sứ tản ra đầy mùi thuốc.

Dì giúp việc giải thích trong này có bỏ thêm chút thuốc bắc làm tan máu bầm, là Nhạc tiên sinh căn dặn phòng bếp nấu.

Chỗ nào bị máu bầm đương nhiên trong lòng Hách Diêu Tuyết rõ ràng. Ngày hôm qua người đàn ông kia xuống tay thật sự không lưu tình, lúc này dù là ngồi trên ghế dựa bỏ thêm đệm lót cô giống như vẫn còn cảm thấy có chút đau.

Nhưng mà nên uống một chén thật to, người đàn ông đáng chết! Miễn cho luôn bị t*ng trùng lên não, ép buộc cô làm chuyện không chịu nổi không thể nói ra miệng được.

Đến trường học, Hách Diêu Tuyết nhìn thấy rất nhiều bạn học tụ tập tốp ba tốp năm cùng nhau, thấp giọng bàn luận cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy cô đều câm như hến rồi tản ra.

Lúc nghỉ giữa giờ, Lục Minh Bình liền nói với cô “Nè, biết gì không, Lưu Giai Giai đã xin thôi học rồi.”

"Hả?" Hách Diêu Tuyết sửng sốt, nhìn Lục Minh Bình chờ cô nói tiếp câu sau.

Quả nhiên Lục Minh Bình không cô phụ sự chờ mong của Hách Diêu Tuyết, một hơi nói hết những điều cô biết “Hôm qua lúc xế chiều cô ta được cha mình mang ra khỏi cục công an. Nhưng mà xảy ra chuyện như vậy, đoán chừng cô ta không còn mặt mũi nào, sáng nay liền cùng cha cô ta đến tìm hiệu trưởng xin thôi học. Tất cả mọi người đều đang bàn tán chuyện này.”

Hách Diêu Tuyết không nói gì thêm. Đối với Lưu Giai Giai thật sự là cô không có chút đồng tình nào, chỉ hy vọng cô ta ở trường học mới không còn ỷ thế hiếp người, chuyên tâm làm chuyện một học sinh nên làm.

Mấy ngày sau, Nhạc Ân Trạc giống như cố tình tránh né cô, hoặc là đột nhiên không còn hứng thú nhục nhã cô nữa, liên tiếp mấy ngày đều chưa về nhà.

Hách Diêu Tuyết ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận suy nghĩ một chút. Diệp Mân kia xinh đẹp ưu tú, là đàn ông bình thường hẳn là đều thích loại giai nhân thích ngã vào lòng này đi?

Dù là Nhạc Ân Trạch luôn luôn lạnh lùng cũng không ngoại lệ! Thiếu niên thuần kiết giúp cô giữ lồng chim, dạy cô học tiếng Pháp sớm đã biến mất hầu như không còn. Hiện giờ Nhạc Ân Trạch bất quá là một ác ma truy đuổi hơi tiền, tham luyến sắc đẹp mà thôi.

Hách Diêu Tuyết nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên trở nên dễ chịu một chút, đáng tiếc, hiện tại là xã hội hỗn loạn đen tối, người muốn trong sạch cao thượng đều sẽ bị giáo huấn.

Hôm nay, giữa trưa đột nhiên có người đến trường học tìm Hách Diêu Tuyết.

Khi Hách Diêu Tuyết nghe bảo bệ giữ cửa thông báo, lúc đi đến cổng trường, phát hiện người chú đã rất lâu không gặp đang đứng ngoài cổng trường.

Trong khoảng thời gian này Hách Trì Gia bỗng chốc già hơn rất nhiều, vốn là một đầu tóc đen thùi nay đã nhiễm lên sương trắng, buồn lo đã ngấm vào bên trong từng nếp nhăn trên mặt.

Khi ông nhìn thấy Hách Diêu Tuyết, ánh mắt không khỏi sáng ngời, vội vàng cách cánh cổng gọi: “Tuyết Tuyết, là chú.”

Hách Diêu Tuyết dừng lại bước chân. Nếu nói trên đời này có người làm cho cô cảm thấy nhìn sẽ bẩn mắt, như vậy người thứ nhất là bạn trai cũ của cô, Cung Kiện; người còn lại chính là người gọi là chú trước mắt này.

Mắt thấy bộ dáng Hách Diêu Tuyết đột nhiên xoay người, Hách Trì Gia vội vàng cao giọng gọi: “Tuyết Tuyết, thím con bị ung thư máu….”

Hách Diêu Tuyết dừng bước. Vợ Hách Trì Gia là cô gái Giang Nam, bình thường bị chú trong nhà quản đến không dám nói một câu, trên đường mua quần áo đều phải được chú gật đầu mới dám mua.

Nhưng mà bà đối xửa với Hách Diêu Tuyết rất tốt. Trong khoảng thời gian gặp chuyện không may này, bà thậm chí lén lút sau lưng chú nhét tiền cho cô, tuy rằng không nhiều lắm nhưng Hách Diêu Tuyết biết, đây điều là tiền riêng của bà.

Trước kia trong nhà có anh họ Hách Vĩ Ba còn tốt một chút, dù sao con trai lớn biết làm chỗ dựa cho mẹ. Nhưng mà từ khi Hách Vĩ Ba tránh tai họa đi xa, thím lại bị bệnh như vậy….. Theo hiểu biết bây giờ của cô đối với chú, theo tiền phí trị bệnh càng tăng, sớm hay muộn cũng có một ngày chú sẽ ly hôn với thím, bỏ mặc bà không để ý tới.

"Thím bây giờ đang ở bệnh viện nào?"

Hách Trì Gia nhìn thấy Hách Diêu Tuyết dừng bước còn lên tiếng hỏi, vội vàng tiếp tục cao giọng nói: “Ở bệnh viện Giang Tổng…. Tuyết Tuyết, chú không còn cách nào khác mới có thể đến tìm con, bởi vì bệnh của thím con thường xuyên phải truyền máu trị liệu bằng hóa chất, tiền bạc để dành trong nhà đều dùng hết. Hiện tại bệnh viện tìm được người có tủy thích hợp với thím con, nhưng mà phí giải phẫu bước đầu ước chừng là cần năm mươi vạn. Tuyết Tuyết, xin con hãy cứu mạng thím con.”

Hách Diêu Tuyết đi đến trước cổng, nhìn trước hàng rào là gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, thờ ơ nói: “Không phải còn có nhà sao? Tuy rằng hiện tại giá nhà hạ xuống, nhưng nếu mang căn nhà đi bán, giá trị hẳn có thể chừng bảy mươi vạn đi? Như thế liền có đủ phí giải phẫu rồi….”

Quả nhiên, trên mặt Hách Trì Gia xuất hiện nét do dự “Tuyết Tuyết, tiền để dành trong nhà chú đều đã dùng hết, nếu bán nhà, người một nhà chú phải ngủ trên đường cái. Hơn nữa khả năng phẫu thuật ghép tủy nguy hiểm rất lớn, cũng không chắc chắn một lần là thành công…. Chú luôn cho nhà con đường lui, năm mươi vạn này đối với người nhà nghèo thật là cái giá trên trời, nhưng mà đối với Nhạc tiên sinh cũng không bằng phí một lần đi đánh golf. Tuyết Tuyết, con đi cầu xin Nhạc tiên sinh đi……”

Dù là nhận được giáo dục tốt nhất từ nhỏ, được ba mẹ tận tâm dạy dỗ, dù cho không thích trưởng bối cũng không có khả năng nói năng không lễ phép. Nhưng mà Hách Diêu Tuyết vẫn là nhịn không được, thật muốn hung hăng phun một ngụm nước bọt lên trên khuôn mặt già nua của người chú này.

"Cầu xin? Tôi lấy cái gì đi cầu Nhạc Ân Trạch? Chú, ban đầu lúc hài cốt anh trai mình còn chưa lạnh, lúc bán đứng cháu ruột của mình, chẳng lẽ không thương lượng một chút thù lao với Nhạc Ân Trạch? Phải biết rằng, một khi mua bán xong, chính là tiền, hàng, hai bên đã thỏa thuận xong. Hiện tại chú mới phát hiện bản thân bán giá thấp, còn muốn lấy chút số lẻ trở về sao?”

Hách Diêu Tuyết chưa từng nói ra những lời lạnh lùng như lúc này, cho nên Hách Trì Gia có chút không thích ứng được mở to hai mắt.

Ông thậm chí có chút tức giận “Tuyết Tuyết, làm sao con có thể nói như vậy? Lúc trước vì sao chú lại làm như vậy, còn không phải là vì anh họ con sao? Bình thường chú đối với con như thế nào? Con xem lại lương tâm của mình đi! Chú có bạc đãi con không? Thím con bây giờ bị bệnh nan y, con nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?”

Trong lòng Hách Trì Gia có lẽ thật sự nghĩ như vậy. Một người đàn ông liền không hề có chút xấu hổ đẩy trách nhiệm chăm sóc vợ, phủi sạch sẽ, giống như tất cả đều là lỗi của Hách Diêu Tuyết.

Trong lòng Hách Diêu Tuyết một trận rét run. Bản thân ba Hách luôn nuông chiều em trai, làm cho từ nhỏ đến lớn ông đều không biết hai chữ “trách nhiệm” viết như thế nào.

Không muốn tiếp tục nghe những lời lẽ cướp từ đoạt lý của ông nữa, Hách Diêu Tuyết không nhìn người chú hô to gọi nhỏ, xoay người bước nhanh rời đi.

Thời gian còn dư lại ngày hôm đó, lúc lên lớp Hách Diêu Tuyết đều không yên lòng. Lúc Lục Minh Bình hỏi, cô cũng chỉ qua loa nói bản thân có chút không thoải mái.

Không phải cô không tin Lục Minh Bình, thật sự là sợ cô ấy biết được lại nhiệt tình chạy đi tìm anh Lục giúp đỡ.

Nếu như nói lần “đánh đòn” kia để cho Hách Diêu Tuyết nhớ kỹ cái gì, vậy thì chính là chuyện của cô, tuyệt đối không thể không nói với Nhạc Ân Trạch mà lại nhờ người kia giúp đỡ.

Thời điểm tan học, Hách Diêu Tuyết ngồi vào trong xe, hỏi tài xế: “Nhạc tiên sinh hôm nay có trở về ăn cơm không?”

Tài xế lắc đầu một cái, bày tỏ không rõ ràng lịch trình của Nhạc tiên sinh. Hách Diêu Tuyết lại do dự nửa ngày, rốt cuộc lấy điện thoại di động ra.

Từ sau đêm đó, số lần đối mặt cùng Nhạc Ân Trạch ít ỏi có thể đếm được. Dù là gặp mặt, bản thân cũng xem như không nhìn thấy anh, cả liếc cũng lười liếc anh một cái.

Nhưng mà bây giờ, nếu cô chủ động gọi điện thoại, nhất thời có loại cảm giác đánh vỡ tiết tháo, kiên trì trước kia cũng trở nên không hề có ý nghĩa. Nghĩ vậy, bàn tay kích động ấn phím có chút do dự.