[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Song Sinh Chung Khê

Chương 9: Phiên Ngoại: Nguyên Tiêu




Chung Khuê cùng Tiểu Khuê ngày ở Tướng Quân phủ thượng, nếu không chiến tranh, sinh hoạt cơ hồ là thích ý.

Trong lúc tết, trên trấn phi thường náo nhiệt, ngay cả Tướng Quân phủ đều tràn ngập nồng đậm không khí vui mừng năm mới.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là thân là đại lão gia Chung Khuê tâm tình rất tốt. Bởi vì đại lão gia tâm tình tốt, nhị lão gia tâm tình tự nhiên cũng tốt. Tướng Quân phủ từ trên xuống dưới ăn tết.

Tiểu Khuê cười với Chung Khuê. Hai người ở cùng phòng, Chung Khuê nằm ở trên giường, chống tay, nhìn Tiểu Khuê cười hướng mình đi tới. Không biết Tiểu Khuê vì sao cười đến vui vẻ, Chung Khuê đầy mặt nghi hoặc.

“Qua tết, có nghĩ đến đi đâu một chút?” Tiểu Khuê hỏi.

Ngày mai chính là Nguyên Tiêu, cũng đã là ngày tết cuối cùng, hôm nay mới hỏi hắn muốn đi nơi nào. Tựa hồ quá muộn. Chung Khuê nghĩ thế.

Hiểu rõ tâm tư đối phương, Tiểu Khuê bồi cười: “Ta biết chậm chút. Nhưng trước đó vài ngày bị chuyện quấn chân, rút thân không ra.” Thánh Thượng ngự tứ tiệc tối, không tham gia không được.

Tiểu Khuê ngồi trên giường, đùa nghịch tóc đen dài của Chung Khuê, lấy lòng ái nhân, ấn ấn vai của hắn, xoa bóp eo hắn, tay không an phận một đường trượt xuống.

“Ta muốn đến bờ sông đi một chút.” Chung Khuê nói.

Tiểu Khuê động tác dừng lại, lại hỏi: “Hiện tại?”

“Nghe nói bờ sông mọi nhà treo đèn, phong cảnh bờ sông tựa hồ không tệ.” Chung Khuê ngồi dậy.

“Ta đi ngay bây giờ?” Tiểu Khuê còn muốn làm những gì, tay lưu luyến đặt ở trên người Chung Khuê.

“Ân, ta đi ngay bây giờ.” Chung Khuê một câu, khiến Tiểu Khuê đánh mất ý niệm trong đầu.

Thay áo khoác, mang theo đại đèn lồng màu đỏ xuất môn. Hai người một đèn lồng, đi đến bờ sông.

Trên đường người đi đường gặp hai người, liên tiếp quỳ xuống hành lễ, cúi đầu không dám loạn xem.

Tự nhiên nhường đường cho hai người hành tẩu, Chung Khuê nhìn như không thấy. Lúc  trước có lẽ có chút không được tự nhiên, nhưng thời gian dài, hiểu rõ thường dân kính sợ Tiểu Khuê cũng tốt. Không thân cận Tiểu Khuê, hoặc là mình, bọn họ tương đối có cơ hội sống.

Bờ sông quả thực như đồn đãi, mọi nhà treo đại đèn lồng màu đỏ, dọc theo bờ sông xếp thành một loạt, trông rất đẹp mắt.

“Nếu thích, ta để mọi người đốt đèn ba tháng không cho tắt.” Tiểu Khuê lấy lòng nói.

Chung Khuê thu nụ cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Khuê, không nói một câu.

“Làm sao?” Tiểu Khuê hỏi.

“Lễ tết chính là một năm một lần mới có thú. Ngươi cưỡng bức người đốt đèn, vậy không có ý tứ.” Chung Khuê nói. Không ủng hộ Tiểu Khuê thực hiện.

“Ta không làm là được, ngươi đừng giận ta.” Tiểu Khuê nhanh chóng thu hồi lời nói.

Chung Khuê thẳng tắp đi đến thuyền gỗ dừng bên bờ sông, nhìn vô số ánh sao lấp lánh lóe ra trên sông.

“Làm triều thần không cầu ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng cầu quốc thái dân an.” Chung Khuê nói nhỏ.

“Tiểu Chung hy vọng ta nghĩ như vậy sao?” Tiểu Khuê hỏi.

“Không, ta biết ngươi làm không được.” Chung Khuê có dự kiến trước, “Này chỉ là ý nghĩ của ta.” Nhìn lại Tiểu Khuê, cũng đồng dạng đang nhìn mình.

Tiểu Khuê chắc là không hiểu được.

Thân là yêu ma, lại có thể nào như con người từ lúc sinh ra đã có tứ đoan chi tâm*.

Chung Khuê tắt đèn lồng trên tay, mất đi ánh sáng trong tay, mất hết tâm tình ngắm cảnh.

Nói với Tiểu Khuê: “Chúng ta trở về.”

Trở lại phòng bọn họ, chỉ có hai người bọn họ, sẽ lại không có sát lục.

* Là bốn loại Trắc ẩn chi tâm, Tu ác chi tâm, Từ nhượng chi tâm, Thị phi chi tâmTOÀN VĂN HOÀN