Yêu Straight

Chương 5




Nhắc đến thì thật là hổ thẹn! Tôi ở Đức Huệ cũng đã lâu, sao lại có thể không biết gần đây có một cái hồ tuyệt đẹp đến vậy.

Trong lúc Đinh Vĩ dựng xe máy ven đường, lòng tôi dâng lên nỗi khát khao được nhảy vào, hòa mình vào dòng nước xanh biếc ấy.

[Thế nào?] Đinh Vĩ đắc ý nhìn tôi.

Tôi cười chỉ vào góc liễu đang rủ xuống bên hồ [Tiểu Vĩ, tôi đếm đến ba, thi coi ai chạy đến đó trước, người thua phải bao cơm chiều.]

[Được.] Cậu ta tự tin gật đầu.

Hô [Một] xong, tôi lập tức lao ù đi. Cậu ta thì đứng ngớ ra một hồi mới nhanh chân đuổi theo. Chưa được nửa đoạn, Đinh Vĩ đã vượt mặt tôi, đã thế còn ngoái lại nhìn tôi cười ruồi.

Đợi tôi thở hồng hộc chạy tới bên gốc cây đó, cậu ta đã nhàn nhã đứng đợi từ lâu.

Thật sự chả quen với cái biểu hiện đắc ý của Đinh Vĩ, tôi bèn lợi dụng quán tính, giả vờ không thắng kịp, đè cậu ta ngã nhào lên bãi cỏ.

[Không tính, không tính.] Nằm trên người Đinh Vĩ, tôi nói.

[Tại sao?] Cậu ta không vội cũng không buồn bực, cười nhìn tôi.

Còn tôi đuối lý nửa ngày mới trừng mắt nói [Vì tôi đã chơi ăn gian.]

Lời vừa dứt, cả hai đều phá lên cười.

Sau, hai chúng tôi ngã lưng ra bãi cỏ ngắm bầu trời xanh trong và những đám mây trắng như bông mãi lơ lửng.

Tôi có chút không phục nói, [Sao bảo hôm qua cậu uống nhiều lắm mà?]

[Thì ra cậu là hạng người “thừa nước đục thả câu” sao?] Đinh Vĩ nghiêng mặt qua, cầm tay tôi để lên bụng cậu [Dù có thả câu cũng phải xem chủ ao là ai chứ, bộ cậu tưởng cơ bụng tám múi này khi không mà có à?]

[Hả? Sao tôi lại không rờ được múi nào vậy?] Tôi giả vờ sờ sờ vuốt vuốt rồi ra sức đè mạnh một chút, Tiểu Vĩ lập tức la to đau đớn bật dậy ngay.

Hôm ấy là một buổi chiều mùa xuân đầy vui vẻ.

Và cũng chiều ấy, về sau này trường cửu khắc sâu trong góc nhỏ kí ức của tôi.

Khi đó, những nhánh cỏ non tơ chỉ mới nhú khỏi lồng đất, gió hồ nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt chúng tôi.

[Làm sao cậu tìm được một nơi đẹp như thế?] Tôi vừa nói vừa ngồi một chỗ xem Tiểu vĩ nghịch nước [Cũng không nói sớm một chút để cả bọn cùng đi.]

[Tôi lâu rồi chẳng đến.] Khi Tiểu Vĩ khom lưng đùa giỡn với những hạt nước của bờ sông, chiếc áo căng ra bám chặt vào cơ thể. Dưới vầng dương sáng ngời, cậu trở nên thật rực rỡ. [Mấy năm trước khi cha qua đời, tôi thường hay đến đây một mình.]

Lúc nói ra câu đó, cậu quay lưng về phía tôi nên tôi không biết biểu cảm khuôn mặt cậu thế nào. Kỳ thực, hồi nghỉ đông đại học năm hai, tôi có nghe bạn bè kể chuyện ba cậu qua đời. Chỉ là lúc đó nghe xong cũng không cảm thấy gì mấy. Nay, nghe cậu nói lại, bất giác tôi tưởng tượng ra cái khung cảnh cậu một mình ngồi ưu tư bên bờ hồ lặng tênh. Cũng vì hình ảnh đó khiến tôi hiểu được một phần sự cô đơn và đau khổ trong cậu.

Tôi ngồi đó lặng im, không biết nói sao cho phải, chỉ còn cách thầm nhủ sau này phải đối tốt với Đinh Vĩ mà thôi.

Tiểu Vĩ xoay người, cười không mấy tự nhiên [ Giờ trời còn hơi lạnh, vào hạ chúng ta ra đây bơi đi]

Chữ “Chúng ta” vô tình bật ra khỏi miệng cậu khiến tôi rất cảm động.

Tối về, chúng tôi đi cùng Lâm Hải, Trương Mai đến khách sạn Hữu Nghị nhảy disco. Kỳ thực chỗ chúng tôi nhỏ, trào lưu này chưa phổ biến lắm. Chỉ có những người đàn ông ôm phụ nữ nhảy ba bước rồi lại bốn bước. Đúng là nhà quê!

Mà cũng vì thế, chẳng ai dám nói với người lớn trong nhà là mình đi vũ trường, họ luôn nghĩ nơi đó chỉ dành đám vũ nữ và phường lưu manh đầu đường xó chợ.

Điều đó đẩy tới cảnh mọi người hoàn toàn không lĩnh hội được những bước nhảy của tôi. Suốt tối đó tôi phải mở cả một lớp học nhảy. Nói không ngoa chứ đối với khiêu vũ tôi rất tự tin. Dù thế nào tôi cũng đã lê la khắp các sàn nhảy lớn nhỏ của thủ đô rồi. Đêm đó, toàn bộ vũ trường đều dừng lại ngắm tôi nhảy, dù giờ kể lại cũng khoa trương ít nhiều. Có điều, tôi biết chắc chắn bọn họ đều đang nghĩ, từ đâu xuất hiện ra tên nhóc khiêu vũ này.

Chỉ là quan trọng hơn tất thảy, tôi thấy rằng Đinh Vĩ nhìn mình vô cùng tán thưởng.

Tối đó, chúng tôi nhảy đến tận khi vũ trường đóng cửa vẫn chưa thỏa thuê. Sau, đám người Lâm Hải kéo chúng tôi ra phố ăn đồ nướng.

Tới nơi, bọn Tiểu Vĩ kêu ra bình rựơu rắn ngâm thuốc bắc có nồng độ cực cao. Có điều, trong lúc nhảy mọi người đã uống không ít rồi, thế nên giờ đây Tiểu Vĩ đưa cặp mắt mê man vì rượu nhìn tôi cười [Cậu cũng uống đi, tráng dương lắm đấy]

Tôi nghĩ bụng, tối nay mà tráng dương nữa thể nào cũng có chuyện mà thôi.

Đó là một ngày rất vui. Nhưng đến hôm nay hồi tưởng lại, tôi vẫn mãi băn khoăn câu cậu nói bên bờ hồ chiều hôm.

Có chăng, từ khoảnh khắc ấy, Đinh Vĩ đã xem tôi là một người bạn chân chính rồi?

Và, ừ, dù thế nào chiều ấy vẫn đậm mãi trong kí ức nhạt nhòa của tôi.

=====================