Yêu Sự Ấm Áp Của Em

Chương 29: Phiên ngoại: Mạch nha




Edit: Xuki

Tôi gọi là Phương Mỹ Tuệ, nhũ danh Mạch Nha, là một cô gái rất đẹp, năm nay tôi đã ba tuổi rồi. Tôi vẫn không thích nhũ danh của mình, luôn cảm thấy nó thật kỳ quái, Mạch Nha? Kẹo mạch nha? Đây không phải là kẹo đường ngọt sao? Cái đó tôi ăn rồi, là mợ cho tôi, rất ngọt. Tôi rõ ràng là một đứa con gái, không phải là kẹo đường. Tôi khóc rống muốn đổi tên, mẹ không để ý tới tôi, tôi giả khóc, lén nhìn qua khe giữa các ngón tay nhìn bà, bà không để ý đến tôi. Tôi đi tìm ba, bình thường ba hiểu rõ tôi nhất, tôi muốn gì cũng biết mua cho tôi. Không nghĩ tới tôi vừa mở miệng, đã bị đàn áp. Tôi than thở đau buồn, ô ô, tôi phải gọi là Mạch Nha, sẽ có nhiều người xem tôi là kẹo đường, thật là làm cho tôi khổ sở.

Ngày hôm nay, tôi đi nhà trẻ. Nhà trẻ có căn phòng xinh đẹp rộng lớn, màu đỏ, giống như phim hoạt hình. Tường màu vàng vẽ vịt con, tôi rất thích vịt con. Nhà trẻ có cô Trương xinh đẹp, cô Trương từ trên xe nhà trẻ ôm tôi đến phòng học. Khác với các bạn nhỏ khi chơi đùa cùng tôi, cô phải ngồi xổm nói chuyện với tôi, như vậy sẽ không cách biệt cao thấp, tôi thích cô ấy, tôi ghét ngửa đầu cùng người khác nói chuyện. Cô Trương hỏi tôi:

“Cô bé xinh đẹp, cô có thể biết tên cháu không?”

“Phương Mỹ Tuệ, cô, cháu gọi là Phương Mỹ Tuệ".

“À, là Mỹ Tuệ sao, tên thật đáng yêu, có cảm giác của mùa thu. Như vậy, nhũ danh là gì?”

Tôi che mặt, có nên nói cho cô ấy biết không? Nhũ danh của tôi thật kỳ quái, cô còn thích mình không? Nhưng tôi thích cô ấy, tôi muốn nói cho cô ấy. Nhìn đầu ngón chân mình, tôi nói nhỏ:

“Mạch Nha”.

“Mạch Nha, ha ha, tên thật thú vị, nhưng cô thích. Mạch Nha là một cái tên thật ngọt ngào, ba mẹ cháu nhất định hy vọng cuộc sống của cháu cũng như kẹo mạch nha, thật ngọt ngào”.

“Thực sự?”

Lần đầu tiên nghe có người nói tên tôi ngọt ngào, tôi rất cao hứng, so với cao hứng ăn kem, so với cao hứng lập tức ăn 2 que kem, nhưng thật ra tôi không thể lập tức ăn 2 que kem, bởi vì mẹ không cho phép.

Cô Trương nở nụ cười, mày cong cong, rất đẹp mắt.

“Cô giáo, cô cười nhìn rất giống mẹ cháu”.

“À, mẹ của cháu cũng cười như thế sao?”

“Đúng ạ, mẹ cháu gọi là Lâm Tiểu Mạch, mẹ cười rất đẹp, luôn nhìn ba mà cười như vậy, ba lại thấy bộ dạng của mẹ mà cười”.

Cô Trương cười.

“Lâm Tiểu Mạch, ha ha, không trách tên cháu là Mỹ Tuệ, lại gọi là Mạch Nha, ba cháu rất yêu mẹ cháu”.

Yêu? Cái gì là yêu?

Tôi quá nhỏ, chỉ có ba tuổi, tôi không hiểu. Vì vậy tôi đi hỏi anh trai hàng xóm. Anh ở dưới lầu, cùng đi nhà trẻ với tôi, anh lớn hơn tôi một tuổi, anh ấy biết rất nhiều, thậm chí vì sao chó con đi tiểu khắp nơi một chút cũng biết.

Anh hàng xóm nhức đầu:

“Anh nghe mẹ hỏi ba, anh yêu em không, ba anh liền hôn mẹ một cái, nói dĩ nhiên rồi, em yêu. Yêu, chính là hôn đó!”

“Nhưng mà ba em cũng hôn em, vậy ông cũng yêu em sao?”

“Ừ”. 

Anh hàng xóm gật đầu, dáng vẻ khẳng định.

“Nhưng em cảm thấy được, không giống nhau. Mẹ em chỉ nuông chiều ba, cũng không chiều em. Em ăn cơm không ngon, mẹ sẽ mắng em, nói con sói thích bắt những đứa trẻ không thích ăn cơm, ba không ăn cơm ngon, mẹ liền lo lắng trông coi ba, nấu món ngon hơn cho ba; lúc đi ra công viên chơi, em không muốn tự bước đi, trên đất cứng quá, nhưng mẹ nói con ngoan phải tự đi, mẹ sẽ không ẵm, mà ba đi một đoạn ngắn sẽ dừng lại không đi nổi, mẹ sẽ chạy tới đỡ ba, cho ba ngồi một chút, xoa bóp chân cho ông, cũng không xoa bóp chân cho em; buổi tối em không muốn tắm, chỉ muốn ngủ, mẹ liền đem em ném vào bồn tắm, dáng vẻ rất dữ, mà ba không tắm, mẹ liền ôm đầu ba nói Lập Hành bảo bối ngoan, chị xinh đẹp dẫn anh đi tắm một chút rồi ngủ có được không? Giọng mẹ cực kỳ dịu dàng, giống như kẹo mạch nha. Nhưng ba không phải là bảo bối, em mới là bảo bối, mẹ lại mắng em, lại gọi là ba là bảo bối”.

Tôi càng nói càng không có sức sống, có chút thương tâm, tôi cũng không phân biệt được cái gì, dù sao tôi chỉ có 3 tuổi, tôi chính là không cao hứng.

Anh hàng xóm so với tôi hiểu nhiều hơn, hai tay anh chống nạnh:

“Mọi người thật kỳ quái, rõ ràng chúng ta cần được ôm một cái, mà họ lớn như vậy, còn muốn ôm nhau, không biết xấu hổ”.

Tôi cảm thấy anh nói rất đúng, mẹ không nên ôm ba, mà phải ôm tôi này, rõ ràng tôi còn nhỏ lại còn nhẹ nữa. Hơn nữa, tôi cũng không có bắt nạt mẹ, vì vậy tôi nói:

“Đúng vậy, ba luôn bắt nạt mẹ, mẹ còn ôm ba, em không bắt nạt mẹ, mẹ lại không ôm em. Buổi tối nhiều lần em muốn chạy vào phòng họ, em đều nghe mẹ kêu ba hãy nhẹ chút, nhất định là ba bắt nạt mẹ”.

Tôi thở phì phò nói.

Nói xong thấy phía sau có người cười, tôi quay đầu lại, thấy cô Trương đang ngồi chồm hổm, cười đến mặt đỏ rần.

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi có nói gì thú vị sao, sao cô giáo Trương lại cao hứng như thế?

Cô Trương nói tên tôi ngọt ngào, tôi liền không đổi tên nữa, tôi thích tên Mạch Nha. Hơn nữa, tôi nhận ra, tôi rất thích nói cho mọi người biết tên mình là Mạch Nha, mẹ nghe rất kinh ngạc, tôi liền nói cho bà biết, vì cô giáo nói tên tôi ngọt ngào. Mẹ nói, cô giáo này nói đúng, rất biết nói chuyện. Tôi lại nói cho mẹ biết, cô giáo nói ba rất yêu mẹ, mẹ đỏ mặt lên, nói cô giáo tôi sao cái gì cũng biết.

Có một ngày tan học, tôi không đi xe trường, bởi vì ba nói hôm nay tan tầm sớm, cho nên tôi chờ ba đến nhà trẻ đón tôi. Ba tôi rất đẹp trai, tôi muốn để các bạn nhỏ thấy, ba tôi so với ba bọn họ đẹp trai hơn. Mẹ nói tôi như thế là khoe khoang, tôi lại thích khoe khoang. Thời điểm ba tới đón tôi, cô giáo Trương nhìn ba có chút đờ ra, mặt hồng hồng, tôi hỏi ba, cô giáo Trương bị sốt sao? Ba nói cô giáo đang ngượng thôi. Nhưng tôi không rõ, cô Trương tại sao lại thấy ngượng?

Sau đó, tôi lại thấy có một thầy giáo nhìn thấy cô Trương mặt liền hồng hồng, tôi hiểu được, thì ra nam nữ nhìn nhau sẽ thấy ngại, mặt sẽ hồng hồng như phát sốt. Nhưng mà tôi gặp anh hàng xóm sẽ không như vậy, chúng tôi mỗi ngày gặp mặt, chưa bao giờ thấy mặt hồng hồng. Mặt hồng hồng thật khó coi, giống như đít khỉ.

Cho nên con người thật là động vật kỳ quái. Nhất là mẹ tôi, ba bắt nạt mẹ, mẹ còn gọi ba là bảo bối, chuyện này tôi vẫn luôn nhớ, haiz, rõ ràng, tôi mới là, bảo bối!!!

(Toàn văn hoàn)