Yêu Thần Ký

Chương 252: Linh hồn




“Kim Đản?” Sắc mặt Vũ Diễm cổ quái, cái tên này, có chút dị.

Bất quá mặc kệ tiểu gia hoả này tên gì, nàng cũng sẽ không trêu vào nó.

Hắc viêm tâng năm này đều bị nó hút khô rồi, xem ra phải tiến lên tầng sáu thôi. Mặc dù có rất nhiều hắc viêm từ tầng bốn vào tâng sáu tràn vào, nhưng vẫn còn rất loãng.

“Vũ Diễm, chúng ta lên tầng sáu thôi.” Nhiếp Ly nhìn Vũ Diễm nói.

Vũ Diễm gật đầu, Kim Đản đã hấp thụ hết hắc viêm trong tầng năm, nàng cũng không thể tu luyện được nữa, chỉ có thể lên tầng sáu thôi. Bất quá yêu chủ cũng ở trên tầng sáu, hy vọng không phải xung đột, dù sao phần thắng của họ cũng không nhiều.

Nhiếp Ly bước tới cầu thang lên tầng sáu, quay đầu lại nhìn Kim Đản, chỉ thấy Kim Đản bộ dạng ngốc ngếch di động thân hình mập mạp, chậm chạp đi theo.

Xem ra tiểu gia hỏa này đỗi với mình vẫn có vài phần ỷ lại.

Chứng kiến bộ dạng ngốc ngếch đó, tay Nhiếp Ly khẽ động, ngưng tụ phép tắc lực, đem Kim Đản nâng tới, để nó theo sau mình.

Tuy bị treo trên không, nhưng hai chân nhỏ ngắn của Kim Đản vẫn không ngừng khua khua, giống như đang đi bình thường, bộ dạng khoan thai tự đắc.

“Gia hỏa này còn tưởng là mình đang đi?” Nhiếp Ly không khỏi bật cười.

Mang theo Kim Đản cùng Vũ Diễm, Nhiếp Ly tiến lên tầng sáu.

Không gian tầng sáu hắc viêm tháp.

Thời điểm Nhiếp Ly bước vào, trong tầm mắt là một khoảng không trống trải, giống như đang ở trong tinh không, chung quanh không có gì hết, cũng không thấy yêu chủ ở đây.

“Thế này là sao?” Nhiếp Ly nhíu mày, hắn không nghĩ tới cảnh tượng tầng sáu lại là một không gian mênh mông như vậy.

“Hình như là ảo cảnh!” Vũ Diễm suy nghĩ, nói.

Trong không gian mênh mông này, dường như ẩn giấu vô số khí tức cường đại, như có vô số ánh mắt đang nhìn họ, làm bọn hắn cảm thấy sờn gai ốc.

“Ân, mặc kệ nó, chỉ cần tiến vào trạng thái vô ngã, thông qua khảo hạnh của Minh thần là được!” Nhiếp Ly nói, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện.

Vũ Diễm bảo về bên người Nhiếp Ly, tùy thời ra tay, nàng mơ hồ cảm thấy, trong mảnh không gian này cất giấu một thứ rất đáng sợ. Về phần Kim Đản, đã nằm bên người Nhiếp Ly ngáy khò khò rồi.

Nhiếp Ly trước đó đã chạm được vào cảnh giới vong ngã, nhưng vì biến hóa của Kim Đản mà phải cắt ngang. Người bình thường nếu bị như vậy, tiếp sau đó sẽ rất khó tiến vào lại trạng thái đó được.

Nhưng Nhiếp Ly lại quen việc dễ làm, rất nhanh lại tìm được cảm giác quen thuộc.

Linh hồn phiêu hốt, tiến vào trạng thái kỳ dị, Nhiếp Ly nhìn thấy bên trong linh hồn hải của chính mình, cái giây leo kia đang chậm rãi sinh trưởng, nụ hoa trên trạc cây tinh khiết sung mãn, tùy thời có thể nở rộ.

Vẻ vẹn chỉ là thưởng hoa, liền có có một loại hào khí tràn đầy lồng ngực, tâm tình trở nên tĩnh lặng.

Nhiếp Ly tiến vào trạng thái tu luyện huyền diệu khó giải thích, thân thể không ngừng được hắc viêm rèn luyện, tạp chất màu đen không ngừng thoát ra từ trên da, sau đó lại bị hắc viêm thiêu hủy, làn da Nhiếp Ly ngày càng trắng nõn, nét mặt càng thêm khí khái hào hùng.

Không biết bao lâu, Nhiếp Ly cứ chìm đắm trong trạng thái huyền diệu đó.

Thời gian không ngừng trôi.

Nhiếp Ly đột nhiên nghe thấy một thanh âm hùng hồn, từ hư không truyền thẳng vào trong đầu, tựa như thanh âm cự chung.

“Vô cực bản vô thủy, vô thủy phương vô tận!”

Nhiếp Ly đột nhiên choàng tỉnh, một cỗ lực lượng to lớn rót vào đầu hắn, một đạo linh hồn bay thẳng vào linh hồn hải, như muốn triệt để chiếm lấy linh hồn hải của hắn.

Nhiếp Ly đang tu luyện, lông mày nhíu lại thống khổ, cảm giác được sự bất thiện từ đạo linh hồn kia, bên trong tràn đầy sự sát phạt. Nhiếp Ly cảm thấy toàn thân đau đớn như sắp nổ tung.

“Rút cuộc gặp được người kế thừa khác, ở địa phương quỷ quái này ngơ ngẩn không biết bao nhiêu năm, tai lại có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời rồi!” Đạo linh hồn kia càn rỡ cười to, điên cuồng oanh kích linh hồn hải Nhiếp Ly.

Một trong những người kế thừa Không Minh Đại Đế sao?

“Gia hỏa này muốn cướp thân thể của ta?”

Nhiếp Ly hừ lạnh, tên này không khỏi quá coi thường mình rồi, hắn tuyệt đối không dễ ăn như vậy.

Nhiếp Ly lập tức đóng lại linh hồn hải, ba loại phép tắc lực ngưng tụ, hướng linh hồn kia đánh tới.

Oanh oanh oanh!

Ba cỗ phép tắc lực điên cuồng va chạm với linh hồn kia.

Thấy Nhiếp Ly điên cuồng chốn cự, đạo linh hồn kia ồ lên: “Vậy mà biết đóng lại linh hồn hải, còn dùng phép tắc lực đối kháng, tuổi trẻ nhưng lại có điểm năng lực, bất quá vẫn còn non lắm!”

Cỗ linh hồn này bất chợt phân giải, tránh né phép tắc lực oanh kích, bay thẳng vào linh hồn hải Nhiếp Ly.

Gia hỏa này thật khó chơi! Nhiếp Ly nhíu mày, không hề dừng lại, thúc dục Hổ Nha Hùng Miêu và yêu linh Ảnh Yêu, nhất tề công kích linh hồn kia.

“Tiểu tử ngươi rút cuộc là ai, lại có thể lĩnh ngộ ba loại phép tắc lực, dung hợp hai cái yêu linh!” Đạo linh hồn kia kinh ngạc, hắn cảm thấy Nhiếp Ly khó chơi hơn người thường nhiều, dung hợp hai cái yêu linh, hắn chưa từng thấy qua.

Thế gian này chỉ có Thiên Đạo Thần Quyết mới có thể đồng thời dung hợp bảy cái yêu linh, biết sự tồn tại của bộ thần quyết này vốn không có mấy.

Linh hồn này muốn chiếm lấy thân thể Nhiếp Ly, có thể tránh thoát phép tắc lực, nhưng lại không thể tránh được hia yêu linh, hắn phải triệt để đánh tan hai yêu linh này, mới có thể thật sự chiếm được linh hồn hải của Nhiếp Ly.

Oanh oanh oanh!

linh hồn này điên cuồng đối chiến cùng hai yêu linh, Nhiếp Ly cảm thấy linh hồn hải như bị quấy nát, loại lực lượng va chạm kinh khủng này, cản bản không trong khả năng thừa nhận của linh hồn hải của hắn.

Linh hồn này thật quá cường đại, theo thời gian, Nhiếp Ly cảm thấy hai yêu linh hoàn toàn bị đè ép.

“Ha ha ha, thân thể này so với mong muốn của ta còn tốt hơn, đã vậy, tất cả đều thuộc về Không Ngôn ta!” Linh hồn kia càn rỡ cười to, từng bước áp chế hai yêu linh, muốn đem hai yêu linh đuổi ra khỏi llinh hồn hải.

Linh hồn này gọi là Không Ngôn?

“Lão quỷ, nhanh cút ra ngoài cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!” Nhiếp Ly hừ lạnh, bắt đầu thúc giục linh hồn pháp trận, điên cuồng hấp thu linh hồn lực từ bọn Đoạn Kiếm, tùy thời chuẩn bị phản kích.

Linh hồn kia cảm thấy sự chống cự của Nhiếp Ly, nhưng hắn chẳng xem vào đâu.

“Hừ, không khách khí với ta? Ngươi quá coi trọng mình rồi, tuy lão phu chỉ là tàn hồn, nhưng đối phó ngươi thì đủ rồi!” Đạo tàn hồn kia trực tiếp xông vào linh hồn hải của Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly thúc giục tất cả linh hồn lực, hóa thành từng thanh trường mâu bén nhọn, hướng linh hồn kia đâm tới.

Bành bành bành!

Chiến đâu bên trong linh hồn hải của Nhiếp Ly ngày càng kịch liệt. Đạo tàn hồn kia tuy cường đại, nhưng cũng không thể chiếm được tiện nghi của Nhiếp Ly.

“Không ngờ ngươi lại có thể thao túng linh hồn lực điêu luyện như vậy, đã đạt tới cấp độ kinh người!” Đạo tàn hồn kia nói, trong thanh âm ẩn chứa khiếp sợ và phẫn nộ.

Nhiếp Ly điều khiển linh hồn lực thu thả phóng tự nhiên, coi như linh hồn lực của hắn nhiều hơn mấy lần, Nhiếp Ly vẫn có thể ứng phó tự nhiên!

Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Nhiếp Ly, Vũ Diễm không khỏi nhíu mày, nàng cảm thấy, hình như Nhiếp Ly gặp vấn đề tu luyện, phép tắc lực quanh người rất hỗn loạn! Nàng hạ xuống đầu vai Nhiếp Ly, muốn xem sét tình huống của hắn.

“Hắn bị sao vậy?” Vũ Diễm cau mày.

Cùng đạo tàn hồn giằng co hồi lâu, Nhiếp Ly bỗng nghĩ ra một cách. Bên trong linh hồn hải của hắn, có một vật mà đến hắn cũng phải kiêng dè.

Đó chính là dây leo sâu trong linh hồn hải!”

Nhiếp Ly lập tức thúc giục dây leo hướng tàn hồn quấn tới.

“Đây là cái gì? Bên trong linh hồn hải một người, sao có thể có vật này?” Đạo tàn hồn kinh ngạc, linh hồn hải Nhiếp Ly thật kỳ quái, cùng linh hồn hải người thường quá khác biệt!

Nhìn thấy dây leo kia cuốn tới chính mình, đạo tàn hồn kia khẽ quát: “Cút!” Thúc giục lực lượng, hướng đoạn dây leo đánh tới.

Oanh!

Cỗ lực lượng đó đánh lên dây leo, chỉ làm nó hơi ngưng lại, sau đó lại vọt tới, hướng tàn hồn bay đi, sau đó điên cuồng hấp thu linh hồn lực trong tàn hồn.

Nhiếp Ly cũng không biết dây leo này là cái gì, nhưng nếu coi thường nó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Dây leo cuốn lấy đạo tàn hồn, hắn lập tức kêu lên thê lương, không ngừng bị dây leo hấp thụ, hắn càng giãy giụa, dây leo càng cuốn chặt.

Mắt thấy sắp bị dây leo ăn hết, đạo tàn hồn đột nhiên thoát ra, cướp đường mà chạy.

Đạo tàn hồn chay ra khỏi linh hồn hải Nhiếp Ly, một đường đào tẩu.

Bên ngoài chỉ thấy một đạo lưu quang thoát ra từ mi tâm Nhiếp Ly.

“Còn muốn chạy!” Nhiếp Ly bỗng mở to mắt, trong mắt ánh lên thần quang, linh hồn ngưng tụ thành một điểm, hướng đạo tàn hồn đánh tới.

Đạo tàn hồn kia đã bị thương, không còn mạnh mẽ như trước nữa rồi!

Vũ Diễm nhìn thấy tình huống của Nhiếp Ly, chứng kiến đạo lưu quang thoát ra, liền biết có chuyện, đang muốn trợ giúp Nhiếp Ly bắt lại đạo tàn hồn, chỉ thấy tàn hồn kia dùng tốc độ kinh người, vèo một tiếng, tiến vào mi tâm của nàng.

Ánh mắt Vũ Diễm lập tức bắt đầu tan rã.

“Không tốt!” Nhiếp Ly không nghĩ tới, đạo tàn hồn kia không làm gì được mình, lại đi đối phó Vũ Diễm. Tuy Vũ Diễm thời kỳ đỉnh phong chính là một vị linh thần, nhưng thực lực đạo tàn hồn này khi còn sống, so với linh thần bình thường còn muốn cường đại hơn.