Yêu Thần Ký

Chương 261: Cáo biệt




Thời gian một tháng rất nhanh đã qua, bọn Nhiếp Ly sau khi cáo biệt người nhà, bắt đầu lên đường đi tới Minh giới.

Diệp Tông chết đi, làm cho trái tim mọi người vẫn còn đau nhói.

Tuy thân ở loạn thế, tử vong là việc khó tránh được, nhưng người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình.

Nhiếp Ly bỗng nghĩ tới, trong Tiểu Thế Giới Linh Lung, thần bí nhất chính là lực lượng Thời Không, thời không Linh Thần thần bí, có thể tác động quỹ tích thời gian, cải biến vận mệnh con người, nếu có thể tìm được thời không Linh Thần, không chừng có thể cứu được Diệp Mặc!

Kiếp trước Nhiếp Ly cũng có nghe nói qua thời không yêu linh, đó là tồn tại phi thường thần bí. Bất quá sức chiến đấu của thời không yêu linh cũng không mạnh lắm, mỗi lần kích thích quỹ tích thời gian, đều phải trả một cái giá không nhỏ.

Trong biệt viện tại tầng chín cửu trọng tử địa.

Bọn người Nhiếp Ly tụ tập lại, bảy người Minh thần đã đợi ở đó.

Ánh mắt Nhiếp Ly lạnh lẽo truy tìm tung tích Yêu Chủ, nếu tìm được hắn, Nhiếp Ly sẽ không do dự chém giết hắn!

Không thấy Yêu Chủ đâu cả!

Ánh mắt Minh thần rơi trên người Nhiếp Ly, như biết được ý đồ của hắn, mở miệng khuyên bảo: “Nhiếp Ly, ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta phải nói với ngươi, dù là đệ tử cảu ta, ta cũng sẽ không giúp ngươi được. Nếu các ngươi tàn sát lẫn nhau, lão sư đối phương có quyền đem ngươi đánh chết! Nếu có người muốn giết ngươi, ta cũng sẽ ra tay.”

Nghe Minh thần nói, nắm tay Nhiếp Ly xiết lại: “Dám hỏi sư tôn, nếu đối phương giết cha mẹ chúng ta, chúng ta cũng không thể ra tay sao?”

Minh thần nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Ly, trầm mặc một lát nói: “Tạm thời vẫn chưa được, nếu là cừu hận bất cộng đái thiên, ta đề nghị, tạm thời nhẫn nhịn, chờ tới Long Khư Giới Vực, các ngươi đã đạt được thành tự nhất định rồi, sẽ giải quyết ân oán của mình, chũng ta khi đó cũng không thể ngăn cản được các ngươi!”

Nhiếp Ly hiểu ý Minh thần, bọn hắn tạm thời không thể giải quyết ân oán của mình, trừ phi tu vi siêu việt lão sư Yêu Chủ, như vậy lão sư Yêu Chủ cũng vô pháp ngăn cản mình. Nhiếp Ly ép xuống cừu hận với Yêu Chủ, gật đầu nói: “Cẩn tuân sư tôn mách nước.”

Nghe Nhiếp Ly trả lời, Minh thần gật đầu, tán thưởng nói: “Nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn. Tạm thời gác lại ân oán, thành tựu tương lai sẽ càng lớn.”

Nhìn bộ dạng Nhiếp Ly phẫn uất, Tiêu Ngữ an ủi: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!”

Nghe Tiêu Ngữ nói, Nhiếp Ly gật đầu, không nói gì nữa. Cái chết của Diệp Tông, Nhiếp Ly tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhiếp Ly đi tới bên Đoạn Kiếm, nói nhỏ bên tai hắn: “Ngươi và Yêu Chủ có cùng lão sư, nhất định phải cẩn thận đừng để hắn ám toán bản thân.”

Đoạn Kiếm gật đầu, trong mắt hiện lên sát ý: “Chủ nhân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để hắn sống yên ổn đâu. Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ giết hắn ngay lập tức!”

“Lấy thực lực của ngươi bây giờ còn chưa thể đánh lại hắn, chỉ cần bảo vệ bản thân cho tốt là được.” Nhiếp Ly dặn dò Đoạn Kiếm, may mà hắn là một người trầm ổn, thêm cơ thể cường hãn, hẳn là không có vấn đề gì.

“Vâng.” Đoạn Kiếm gật đầu.

Nhiếp Ly nhìn qua Diệp Tử Vân. Hắn có thể cảm nhận được sự bi thương trong lòng nàng, sau khi tiến vào Long Khư Giới Vực, hắn sẽ không thể chăm sóc nàng được nữa. Bất quá, hắn biết nàng là một người kiên cường, rất nhanh sẽ đi ra từ trong bi thương.

Hơn nữa hắn đã nói với nàng, vẫn còn hy vọng cứu Diệp Tông, tin rằng nàng sẽ nỗ lực hết mình vì mục tiêu đó.

Nghĩ tới kiếp trước, phụ thân cùng gia gia nàng đều chết trận, Diệp Tử Vân vẫn kiên cường sống, dẫn theo tộc nhân tiến vào Thánh Tổ Sơn Mạch. Nàng chưa từng từ bỏ hy vọng, sự kiên nghị của nàng đã cảm nhiễm sang Nhiếp Ly. Đây cũng chính là lý do Nhiếp Ly một mực kiên trì đi tới, để rồi tiến vào Sa Mạc Thần Cung.

“Tử Vân, sau khi tiến vào Long Khư Giới Vực, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt bản thân!” Nhiếp Ly nhìn Diệp Tử Vân, quan tâm nói.

“Ừm.” Diệp Tử Vân gật đầu.

Nhiếp Ly ôm lấy nàng, gặp nhau ngắn ngủi lại phải chia cách, nhưng vì tương lai của mọi người, họ càng phải cố gắng hơn.

Cảm thụ hơi ấm của Nhiếp Ly, Diệp Tử Vân cũng ôm chặt lấy hắn. Nàng hồi tưởng, nếu không có Nhiếp Ly, nàng thật không biết phải làm gì, Nhiếp Ly là chỗ dựa của nàng, khiến nàng cảm thấy mình không cô độc, đồng thời cho nàng hy vọng.

Nàng nhận ra, Nhiếp Ly đã chở thành người không thể thay thế trong cuộc đời nàng. Giờ nàng đã là hôn thê của hắn, nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy an tâm, đợi khi trưởng thành, nàng sẽ mặc lên áo cưới, vĩnh viễn bầu bạn bên hắn.

Càng gần lúc chia tay, trong lòng nàng càng thấy không nỡ.

Lúc này, trên bầu trời cửu trọng tử địa xuất hiện một lỗ đen, không biết dẫn tới nơi nào.

Thấy một màn này, bảy người Minh thần đều ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra thần quang, như thể xuyên phá hư không.

Vị cường giả áo bạc lên tiếng: “Tốt rồi, lối vào Tiểu Thế Giới Linh Lung đã dẫn tới phụ cận Vô tướng Thần Tông, chúng ta nên đi thôi.” Người này là lão sư của hai người Vệ Nam, Chu Tường Tuấn.

Hai người hướng về bọn Nhiếp Ly cáo biệt: “Nhiếp Ly, Đỗ Trạch, chúng ta đi trước.”

“Nhớ chiếu cố bản thân cho tốt.” Nhiếp Ly gật đầu nói.

Bọn Đỗ Trạch, Lục Phiêu cũng rối rít chia tay.

Chỉ thấy tay phải người áo bạc vung lên, mang theo Vệ Nam, Chu Tường Tuấn cùng một cường giả Thứ Thần cấp bay vào hố đen biến mất.

Một lát sau.

“Lối vào đã di chuyển tới phụ cận Thiên Âm Thần Tông, chúng ta cũng đi thôi!” Trên mặt Linh Vận hiện lên ý cười, nhìn ba người Tiếu Ngưng Nhi, thấy Diệp Tử Vân đang cùng Nhiếp Ly lưu luyến chia tay, nàng không khỏi cảm khái, tuổi trẻ thật tốt, sống lâu như vậy, nàng đã quên mất tình yêu là cái gì rồi.

Tiếu Ngưng Nhi lẳng lặng đứng một bên, chỉ chăm chú nhìn Nhiếp Ly, đôi mắt đẫm lệ, trong mơ hồ, nàng như nhìn thấy một thiếu niên đang cười rạng rỡ, vùi đầu trị thương cho nàng, cứu nàng ra khỏi sự thống khổ vô tân. ( chỉ thấy nó vùi mặt xoa ngực mi chứ có trị liệu cái gì đâu nhở squint emoticon).

Diệp Tử Vân đẩy nàng, Tiếu Ngưng Nhi nhìn Diệp Tử Vân, lại nhìn thấy ánh mắt ôn nhu và cổ vũ.

“Ngưng Nhi, sang bên đó, ngươi nhất định phải tự chăm sóc cho tốt.” Nhiếp Ly nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, một ngày nào đó, thiếu nữ thần khiết này sẽ tỏa ra hào quang chói mắt nhất!

Tiếu Ngưng Nhi đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Nhiếp Ly, vùi đầu thật sâu vào trong lòng hắn. Tuy hắn đã đính hôn với Diệp Tử Vân, nhưng tình cảm của nàng dành cho hắn không hề ít hơn đối phương chút nào, giờ phải chia tay, nàng không thể kìm nén cảm xúc của mình được nữa.

“Ngưng...” Nhìn Tiếu Ngưng Nhi trong lồng ngực, Nhiếp Ly hơi sửng sốt, trong mắt lập tức hiện lên vẻ ôn nhu, hắn sao lại không biết tâm ý của nàng?

Tiếu Ngưng Nhi nép mình trong ngực Nhiếp Ly, thì thào nói: “Ngươi không cần nói gì cả, ta hiểu được. Thời gian qua ta lại mơ thấy một giấc mơ khác. Ta mơ thấy mình biến thành một người quái dị, ta không ngừng phản kháng, không ngừng chiến đấu, thẳng đến khi gặp ngươi, ta như tìm được ý nghĩa của cuộc sống. Ta đem tất cả hiến dâng cho ngươi, chiến đấu vì ngươi, để rồi chết đi trên chiến trường hoang vu. Tuy đó chỉ là mơ, nhưng ta cảm thấy đó là số mệnh của ta. Tạm biệt. Lần sau gặp lại, ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn!”

Nói xong, nàng quay đầu, lau đi nước mắt, hướng Diệp Tử Vân đi tới.

Nghe Tiếu Ngưng Nhi nói, Nhiếp Ly lập tức ngẩn người, hồi lâu không nói. Trong đầu oanh một tiếng, vô số ký ức hiện về.

Trên thực tế, kiếp trước sau Diệp Tử Vân, hắn còn một nữ nhân khác. Khi đó hắn đã là siêu cấp cao thủ ở Long Khư Giới Vực, hắn gặp một nữ nhân đeo mặt nạ, tuy chưa từng gặp đối phương, nhưng nàng chỉ liếc qua là nhận ra hắn. Khi đó Nhiếp Ly vẫn luôn cảnh giác đối với nàng, không giám thân cận, nhưng đối phương hết lần này đến lần khác giúp đỡ hắn. Do cái chết cảu Diệp Tử Vân mà Nhiếp Ly không có cảm giác với bất kỳ nữ nhân náo khác, nhưng cuối cùng hắn vẫn chấp nhận nàng. Hai người sống chung một thời gian rất lâu, cuối cùng nàng cũng chết trận vì hắn,

Nhiếp Ly luôn cảm thấy mình nợ nàng, dù sao khi hai người sống chung, Nhiếp Ly không thật sự yêu nàng, một thời gian sau, Nhiếp Ly vẫn luôn tưởng niệm nàng, vì nàng đeo mặt nạ, nên hắn không hề có chút ấn tượng nào về dung mạo của nàng, chỉ biết nàng gọi là Tiêu Ngưng. ( không biết đâu là Tiêu Ngữ hay Tiếu Ngưng Nhi o.0)

Kiếp này hắn đã quyết định, sau khi tới Long Khư Giới Vực, nhất định phải tìm nàng, ít nhất cũng phải bù đắp sự thiệt thòi đối với nàng.

Cảnh trong mơ của Tiếu Ngưng Nhi đến cùng là do đâu? Hay là kiếp trước nàng cũng không chết trong Hắc Ma Sâm Lâm, mà còn đi tới Long Khư Giới Vực? Hay ký ức của Tiêu Ngưng tiến vào trong người Tiếu Ngưng Nhi?

Tiếu Ngưng Nhi, Tiêu Ngưng... Nhiếp Ly lẩm bẩm, thân ảnh hai người chậm rãi hợp lại. Khó trách vừa gặp mà đối phương đã nhận ra mình, bất kể lập trường của mình là gì, đối phương cũng không do dự giúp hắn.

Chẳng qua lúc đó Nhiếp Ly hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Ngưng lại chính là Tiếu Ngưng Nhi, bởi vì đã qua quá lâu rồi, hắn cũng không còn nhơ rõ nữa.

Tiêu Ngưng đã từng nói, mặt nàng bị hủy ở một khu rừng tăm tối, linh hồn cũng bị nguyền rủa. Trong khu rừng hắc ám đó, cất dấu một vật phi thường đáng sợ, lực lượng của nó, vượt qua tất cả cực hạn mà cường giả tại Long Khư Giới Vực có thể đạt được.

Bên trong Hắc Ma Sâm Lâm đến cùng cất dấu thứ gì? Tiếu Ngưng Nhi làm sao có thể sống sót, còn tiến vào Long Khư Giới Vực? Tiếu Ngưng Nhi kiếp trước tại sao lại bỉ nguyền rủa?