Yêu Thích Em Lâu Một Chút

Chương 5: Thổ lộ




Thành tích học tập của Du Gia Hưng chỉ thường thường, thi đỗ đại học dường như đã hao tốn hết vận may của cậu. Sở dĩ nói như vậy, bởi vì – từ sau hôm đó, cậu không gặp Cảnh Phú Viễn lấy một lần.

Nói không thất vọng là giả. Ngày hôm ấy quá vội vàng, đến thăm anh ấy, lại không hỏi Cảnh Phú Viễn ở khoa nào, cậu không biết giao tiếp với người khác, nên càng không thể hỏi thăm mọi người về Cảnh Phú Viễn.

Duyên phận hai người cứ như vậy mà đứt mất… Du Gia Hưng đâm bút chì lên mặt bàn, cậu quên không đóng nắp bút, ngòi bút đâm thẳng vào mặt bàn, ngược lại khiến chính cậu giật mình, thế là lấy tay lén lút che lấy lỗ nhỏ trên bàn, kẹp bút vào sách.

Sự thật vọng kéo dài chẳng bao lâu, đến giữa trưa về kí túc xá, bạn cùng phòng bảo cậu:

“Vừa nãy có người tìm cậu đó, nhưng không thấy cậu nên đi luôn, trước khi đi nói muốn tìm cậu ấy thì ra sân bóng rổ”

Du Gia Hưng quả thực muốn vừa nhún nhảy vừa đi tìm người, nhưng trên đường đến sân bóng rổ cậu phải lần nữa tự nhắc chính mình không được kích động, thậm chí nghĩ tới cả trường hợp nếu người gọi mình đến sân bóng không phải là Cảnh Phú Viễn thì phải làm sao.

Trong lòng cậu nháo đủ, nghĩ đi nghĩ lại càng thấy thấp thỏm không yên. May mà khi đến nơi, nghe thấy tiếng bóng rổ nện trên mặt đất, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dáng người cao gầy của Cảnh Phú Viễn.

Du Gia Hưng đứng ở cửa sân bóng, đôi mắt dõi theo Cảnh Phú Viễn.

Vào khoảnh khắc Cảnh Phú Viễn thả bóng xuống để đi đến đây, Du Gia Hưng đã nghĩ mình hẳn là vô cùng yêu thích người này, cho dù anh ấy chỉ đi tới hướng mình, chỉ đi tới thôi, bản thân đã thấy cực kì thỏa mãn và động lòng.

“Đến rồi?”

“Ừm”

“Chơi không?”

Du Gia Hưng lắc đầu nói:

“Thôi, em chơi không tốt.”

Cảnh Phú Viễn cười hỏi:

“Vậy cậu đến làm cái gì?”

Du Gia Hưng thẳng thắn trả lời:

“Em đến tìm anh a”

Cuộc đối thoại không khỏi có chút kì lạ, nhưng Cảnh Phú Viễn lại thấy câu trả lời này rất hợp ý anh. Hồi học cấp 3 Du Gia Hưng cũng rất thích bám mình, nhưng chỉ những lúc ít người thôi. Giờ khác rồi, hai người đỗ cùng 1 trường đại học, những kẻ đáng ghét kia đã không còn, Du Gia Hưng nên cởi mở hơn chút, cũng ỷ lại mình nhiều hơn chút.

Thế chẳng có gì không đúng, ít nhất thì Cảnh Phú Viễn cũng không thấy có gì không đúng ở đây.

Anh gật gật đầu, chào hỏi bạn học một tiếng, lấy một chai nước khoáng đi ra ngoài sân bóng.

Du Gia Hưng cũng tiến đến hỏi:

“Không đánh nữa?”

“Ừ”, Cảnh Phú Viễn gật đầu nói, “Cậu ăn chưa?”

“Rồi”

“Còn bụng ăn nữa không?”

Du Gia Hưng rất nghiêm túc nghĩ một lát, cảm thấy nếu lúc này mình mà nói ăn no rồi, thì hẳn là sẽ bỏ lỡ điều gì đó, vì vậy rất thông minh mà trả lời:

“Có, vẫn còn ăn được.”

Du Gia Hưng rất hay để ý đến những chi tiết nhỏ liên quan đến Cảnh Phú Viễn, như là khi suy nghĩ Cảnh Phú Viễn thích cau mày, hay như là trên vành tai Cảnh Phú Viễn có một nốt ruồi nhàn nhạt… Cảnh Phú Viễn rất ít cười,khi mím môi thì rất đẹp trai, cười rộ lên thì càng đẹp trai hơn nữa, những điều này Du Gia Hưng luôn biết.

Nhưng dường như cậu chưa hề phát hiện, Cảnh Phú Viễn chỉ cười với cậu mà thôi.

Du Gia Hưng chú ý đến những điều nhỏ nhặt như vậy, nhưng nụ cười sáng chói này, cậu lại không nhận ra.

Thế cũng không phải tại cậu không biết? Chẳng qua vì Cảnh Phú Viễn chỉ hay cười với mình cậu, nên cậu cứ tưởng là anh rất hay cười.

※※※

Hai người ngồi ở một cửa hàng có máy điều hòa, Du Gia Hưng cầm trong tay một cái ốc quế, trên đó có 3 viên kem 3 màu.

“Anh”, Du Gia Hưng thần thần bí bí lại gần, Cảnh Phú Viễn rất phối hợp mà nghiêng người về phía trước, Du Gia Hưng lại nói tiếp, “Anh muốn ngồi máy điều hòa thì cứ nói thẳng, đừng mượn cớ mời em ăn kem chứ.”

Cảnh Phú Viễn nhíu mày.

Du Gia Hưng ăn xong viên kem dâu, bắt đầu ăn sang viên sô cô la.

“Không thích sao?”, Cảnh Phú Viễn hiếm thấy mà nói đùa, “Tôi tưởng trẻ con đều thích mấy cái này cơ.”

Du Gia Hưng dừng lại động tác ăn kem, “Em định để dành viên cuối cho anh.”

“Ồ”

“Giờ thì hết rồi”, Du Gia Hưng nói một đằng làm một nẻo, thực ra trong lòng chỉ mong được đưa cả cái ốc quế cho Cảnh Phú Viễn, nhưng cậu lại không dám thể hiện ra, đành phải nén cười, giả bộ nghiêm túc.

Cảnh Phú Viễn vốn không định ăn, nhưng nghe Du Gia Hưng nói vậy thì không nhịn được muốn trêu cậu, vươn tay nắm chặt tay Du Gia Hưng, cắn một miếng để lại cả vết răng trên kem ốc quế.

Đầu Du Gia Hưng trống rỗng, hiện tại cậu ước sao mình chính là cái ốc quế kia, mát lạnh ngọt ngào, nghĩ muốn Cảnh Phú Viễn cũng lại gần cắn mình một cái như vậy.

※※※

Sau đó quan hệ của hai người lại trở về như thời cấp 3, thậm chí so với hồi đó còn thân thiết hơn một ít.

Lớp 12 Du Gia Hưng đã rất ít gọi Cảnh Phú Viễn là “đại ca”, lên đại học thì gọi luôn là “anh”.

Mùa đông tuyết rơi hai, ba trận, đã sắp đến kì nghỉ đông, trong lòng  Du Gia Hưng vẫn tràn đầy cảm giác yêu thích không biết thế nào cho phải.

Cảnh Phú Viễn không bài xích đồng tính luyến ái, nhưng không có nghĩa là chấp nhận đồng tính luyến ái.

Khoan dung là một chuyện, đặt mình vào vị trí của người ta lại là chuyện khác.

Thậm chí Du Gia Hưng còn nghĩ, có thể thời thời khắc khắc ở bên người mình thích đã là cực kì may mắn rồi, có nhiều người còn không được như vậy, chính mình đã được quan tâm, đừng tiếp tục mơ tưởng nữa.

Nhưng con người, chính là luôn tham lam được voi đòi tiên.

Cậu càng muốn nhiều hơn, muốn được Cảnh Phú Viễn hôn môi, xoa xoa, thậm chí muốn hô hấp của anh cũng thuộc về mình.

Hôm nay không có phim hay, sảnh rạp chiếu phim cũng không nhiều người, Du Gia Hưng cắn kẹo que trong miệng, nhai rôm rốp.

Cảnh Phú Viễn chọc chọc quai hàm cậu, nói:

“Răng tốt đấy.”

Du Gia Hưng nhai kẹo xong, để show ra cái hàm răng trắng noãn chắc khỏe của mình mà gõ vào răng hàm dưới nói:

“Rất khỏe”, ăn kẹo vẫn còn ngọt, anh có muốn thử không?

Nửa câu sau vẫn là bị cậu nuốt vào bụng, trong miệng tràn ngập vị dưa hấu ngọt ngào, nhưng lại thấy đắng nơi cuống họng.

Haizz, anh nói xem, em thích anh như vậy, phải làm sao bây giờ? Cậu nhìn chằm chằm gò má Cảnh Phú Viễn, ánh mắt em không hề che giấu chút nào, mau phát hiện đi a, phát hiện ra em yêu thích anh, sau đó hoặc là trốn tránh hoặc là cùng em bước đi, đều được.

※※※

Thực ra Cảnh Phú Viễn đã mơ hồ nhận ra, nhưng anh chưa từng nghĩ tới phương diện kia, anh chỉ cảm thấy mình như có tình cảm với Du Gia Hưng, lại cảm thấy chỉ như anh trai với em trai.

Anh là con một, có một em họ, bằng tuổi mình, không có anh em trai, anh liền tự nhận việc yêu thương Du Gia Hưng là trách nhiệm của mình, vậy nên vừa thân thiết vừa dung túng.

Trong kỳ nghỉ đông Du Gia Hưng và Cảnh Phú Viễn cũng thi thoảng gặp nhau, lúc ăn Tết cũng nhắn tin cho nhau chúc mừng năm mới.

Sau khai giảng anh vẫn cùng Du Gia Hưng chơi bóng ăn cơm, ngày ngày trôi rất thoải mái vui vẻ.

Du Gia Hưng vẫn như ngày xưa, nói nhiều mỗi khi vui, lúc cười rộ lên mặt liền đô đô, chọt một cái ngay lập tức trên mặt có một vệt trắng nhỏ lưu lại đến 2,3 giây.

Năm đầu tiên kết thúc, trong lớp Cảnh Phú Viễn đã có nhiều cặp yêu nhau.

Nữ sinh trong khoa rất nhiều người để ý đến Cảnh Phú Viễn, ngay cả một cô bạn lớp Du Gia Hưng cũng qua cậu hỏi thăm Cảnh Phú Viễn. Trong lớp, Du Gia Hưng luôn ít nói, nói cách khác chỉ có lúc ở bên Cảnh Phú Viễn cậu mới liên mồm, cho nên lúc bạn gái kia hỏi thăm, cậu trực tiếp trả lời “Tớ không quen anh ấy”, làm cô á khẩu không nói gì được.

Nhưng không may chính là, quan hệ của cô bạn kia khá rộng, mất bao công sức nhờ vả bạn cùng khoa với Cảnh Phú Viễn mà đến được buổi liên hoan của khoa anh, nói chuyện với Cảnh Phú Viễn được vài cậu thì nhận ra chẳng có đề tài gì, thế là quay sang nói về Du Gia Hưng.

“Cậu ấy bảo tớ hai người không quen biết”

Lời này làm Cảnh Phú Viễn đang không biểu tình bỗng trầm mặt xuống, anh theo bản năng tìm điện thoại di động, đến lúc mò được điện thoại, anh lại thôi.

__ Chuyện như thế này, đương nhiên phải hỏi trực tiếp mới tốt.

Sáng hôm sau Du Gia Hưng bị Cảnh Phú Viễn gọi ra chạy bộ buổi sáng. Du Gia Hưng ngay cả khăn mặt chạy bộ cũng mang theo, Cảnh Phú Viễn lại kéo cậu vào một cái hẻm nhỏ trên đường:

“Không quen biết anh?”

Du Gia Hưng có chút lơ mơ, không hiểu Cảnh Phú Viễn nói cái gì.

Cảnh Phú Viễn không nhớ nữ sinh kia lúc tự giới thiệu mình nói tên là gì, chỉ mơ hồ nhớ được cái họ: “Ngô…”

Du Gia Hưng suy nghĩ một chút, chậm rì rì hoàn thiện cái tên cô.

Cảnh Phú Viễn: “Nhớ rõ ghê.”

Du Gia Hưng rất sững sờ:

“…Ờm…tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp em mà.”

Cảnh Phú Viễn cũng không hiểu mình phiền muộn cái gì, lúc hạ lưỡi lại lặp lại:

“Không quen biết anh?”

“Lừa cô ấy thôi”, Du Gia Hưng nói, “vừa nhìn là biết cô ấy định nhờ em làm mối, em không thêu hoa cũng không có tơ hồng, còn lâu mới giúp cổ.”

Cậu nói chuyện có chút tùy hứng, Cảnh Phú Viễn lại thấy rất cam chịu mà nghe, anh cúi đầu nhìn Du Gia Hưng đang ngẩng mặt lên, rõ ràng Du Gia Hưng đã thành niên nhưng vẫn như thiếu niên ngây thơ mềm mại, mặt cũng trắng mềm trắng mềm.

Du Gia Hưng bị anh nhìn đến tai cũng hồng, trong lòng hoang mang, ánh mắt chột dạ mà nhìn sang nơi khác.

Cảnh Phú Viễn rất bất mãn với bộ dạng này của cậu, anh không muốn tầm mắt cậu dời khỏi mình, cũng không muốn cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác. Vậy là anh lấy tay xoay cái đầu đang nghiêng nghiêng của Du Gia Hưng lại, cúi xuống hôn.

Cảnh Phú Viễn làm việc không cần suy nghĩ, lúc hôn lên đôi môi mềm mại kia trong lòng anh cũng thấy kinh ngạc, nhưng không đến một giây, anh lại cảm thấy đáng ra là nên như vậy – anh hẳn là nên yêu thích Du Gia Hưng, bởi chỉ có yêu thích mới che chở, mới dung túng cậu như vậy.

Tất cả đều có nguyên nhân, Cảnh Phú Viễn thấy trong lòng thông thoáng, đầu lưỡi tiến vào khuôn miệng khẽ nhếch của Du Gia Hưng, nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi đối phương, rồi lập tức rụt lại, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay cái cười rộ lên.

Vậy thì vấn đề còn lại chính là – làm sao để Du Gia Hưng cũng thích lại mình…

Ý nghĩ của Cảnh Phú Viễn vừa mới xuất hiện, Du Gia Hưng đã cực kì hưng phấn nhào lên ôm chặt lấy anh, tìm miệng anh, chụt chụt hôn mấy cái mới lắp ba lắp bắp nói:

“Anh… anh hôn em rồi!”

“…Ừm.”

Cảnh Phú Viễn vẫn chưa lấy lại tinh thần, Du Gia Hưng tưởng nhầm rằng Cảnh Phú Viễn trả lời lạnh nhạt, liền ủ rũ nhỏ giọng nói:

“Em cũng hôn anh…”

Bạn nhỏ mới ban nãy còn hai mắt tỏa sáng giờ đã thành thỏ nhỏ cụp tai, tội nghiệp nhỏ tiếng chít chít, Cảnh Phú Viễn nhịn không được muốn bắt nạt cậu, chỉ trả lời một chữ “Ừ”.

Du Gia Hưng muốn hỏi Cảnh Phú Viễn sao lại hôn mình, lại sợ đáp án không như cậu nghĩ, không tự chủ mà lui về phía sau một bước.

Cảnh Phú Viễn thấy vậy liền ôm cậu bên người, “Không cho lui.”

Du Gia Hưng kề sát bên người anh, nhiệt độ ấm áp làm anh cũng sắp thành tên ngốc luôn rồi.

“Surprise”, Cảnh Phú Viễn dán vào tai cậu nói.

Đầu Du Gia Hưng giật giật, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cảnh Phú Viên đang cười, anh cúi đầu, trong mắt cũng chỉ có Du Gia Hưng:

“Em là niềm vui bất ngờ của anh.”

Không có thầm mến đau khổ cũng không có thổ lộ thâm tình, hai người cứ như vậy mà ở bên nhau.