Yêu Thương (Đông Ái)

Chương 9: Chuyện cũ đêm đó




Đây là một câu chuyện xưa thập phần cũ rích, chuyện bắt đầu từ một cái hiểu lầm đầy cẩu huyết, cái hiểu lầm này trong các câu chuyện tiểu thuyết toàn là loại bị trúng xuân dược mà phải lên giường cùng nam nhân, sau lại bị người ta ngộ nhận là có ý đồ bấu víu cành cao; hoặc là bởi vì bộ dạng giống nhau mà phải ấm ức chịu làm kẻ thế thân; hoặc là bị người vu oan giá họa mà không cách nào giải thích...

Đương nhiên cũng có chuyện giống thiếu niên xui xẻo này, từ nhỏ đến lớn đều phải sống ở cô nhi viện, thể trạng yếu kém, sống có chút khép kín, ánh mặt trời duy nhất đến thắp sáng sinh mệnh cậu nhỏ này duy nhất chính là bác trai mỗi tháng đều sẽ mang theo đồ chơi cùng đồ ăn vặt tới thăm cậu, nhưng mà một ngày nọ cậu nhỏ đứng ở cửa cô nhi viện chờ đợi, đợi mãi vẫn không thấy bác trai tốt bụng ngày trước mới hứa hẹn đem quà mừng sinh nhật cậu đến.

Ba ngày sau đó, cậu đã được anh em nhà Hiên Viên nuôi dưỡng.

Thiếu niên ôm chặt con gấu teddy cũ nát vào lòng, vẻ mặt nhút nhát quan sát biệt thự xa hoa nhà Hiên Viên, Hiên Viên Bạc cùng Hiên Viên Mộ cũng đang đánh giá thiếu niên gầy yếu trước mắt, ánh mắt mang theo hận ý cùng tàn nhẫn.

Thiếu niên không biết hai người nhận nuôi cậu là con của bác trai tốt bụng kia, mà bác trai ấy khi trên đường đi đến cô nhi viện đem đồ chơi đến cho cậu đã không may xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, mà tro cốt của ông cùng với những món quà mua cho cậu đã lẳng lặng nằm yên ở nghĩa trang xa hoa ngoại ô thành phố.

Đây cũng là lúc nghiệt duyên của hai anh em nhà Hiên Viên cùng thiếu niên bắt đầu, kỳ thực đối với cái chuyện cẩu huyết này mà nói xuất phát từ nguyên nhân hận thù gì cũng không trọng yếu, quan trọng là bên hận có khả năng trả thù hay không, cơ mà, hai anh em nhà Hiên Viên toàn là kẻ hô phong hoán vũ trên mặt thị trường đương nhiên là có năng lực đi trả thù một cô nhi không có chỗ dựa, bất luận là cậu ta có vô tội hay không.

Cánh cửa chậm rãi đóng lại, ngăn cách với ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài, mà vận mệnh thiếu niên cũng tựa như cánh cửa được thiết kế theo phong cách Gothic này, những vật trang trí nghệ thuật bên trên bị người tùy ý uốn nắn, cong đến cực hạn đã muốn nói lên ý muốn của người thiết kế chúng.

Thiếu niên chịu đủ đau khổ ở cô nhi viện, cho tới bây giờ cũng chưa từng được ai nhiệt tình yêu thương, thiếu niên cũng không sợ chết, nhưng giống với mọi đứa nhỏ khác, cậu sợ đau.

Đêm đầu tiên đi đến biệt thự nhà Hiên Viên, thiếu niên đã bị người làm mang vào phòng tắm, nếu như là tắm rửa một cách thô bạo thì còn trong phạm vi nhẫn nại, nhưng đến khi một ống cao su tàn nhẫn cắm vào hậu huyệt, thiếu niên cuối cùng mới hoảng lên.

Nước mắt cùng tiếng khóc cầu xin tha thứ vang lên cũng không khiến bọn họ vì cậu mà ngừng lại, dòng nước lạnh như băng chảy vào tràng đạo ấm áp, cho đến khi bụng trướng lên thật to, khoảng năm phút sau, bụng thiếu niên xoắn lại mới được họ rút ống ra đem chất lỏng trong tràng đạo đẩy ra ngoài.

Thiếu niên mệt mỏi bị người ta giữ chặt lấy, lại thêm một lần súc ruột thống khổ, rồi lại cứ tiếp tục như vậy thêm một lần cho đến khi nào nước đẩy ra ngoài không còn bất luận chất bẩn nào nữa mới thôi.

Thiếu niên run rẩy được họ lau khô, không đợi cậu ổn định tâm tình liền kéo cậu đến phòng ngủ của Hiên Viên Bạc.

"Loại đồ chơi hạ lưu này không có tư cách bước lên giường." Khóe môi Hiên Viên Mộ mang theo mỉm cười mê người của một công tử phong lưu, ánh mắt nhìn thiếu niên giống như con hổ lớn tùy thời chuẩn bị nhào lên xé nát con mồi.

Thế là thiếu niên ở trên sàn nhà cẩm thạch lạnh như băng chuẩn bị đón nhận lần đầu tiên của cậu.

Ngón tay Hiên Viên Bạc không hề báo trước tiến vào hậu huyệt thiếu niên, ở bên trong tràng đạo chuyển động một vòng sau đó rút ra, xem xét một lát, giống như đối với tràng đạo thiếu niên bị thanh tẩy qua nhiều lần vẫn chưa cảm thấy sạch sẽ cho lắm, Hiên Viên Bạc gật gật đầu.

Hai anh em không hề cố kỵ cởi áo tắm, ở trước mặt thiếu niên lõa lồ thân thể cường tráng.

"Liếm đi nào, không thì bị phạt ráng chịu đấy." Hiên Viên Mộ nắm lấy cằm thiếu niên, đem dã vật thô đen đặt ở bên miệng cậu.

Thiếu niên hoảng sợ trừng to mắt, mím chặt lấy đôi môi, tứ chi không ngừng giãy dụa lấy.

"Thật không ngoan chút nào." Trong lúc giãy giụa, móng tay thiếu niên vô tình quẹt qua khóe môi Hiên Viên Bạc, hắn liếm liếm vết máu bên môi, mùi máu tươi đem đáy lòng thú tính tỉnh lại, hắn bắt lấy cánh tay thiếu niên không ngừng vung ra, ánh mắt hơi nheo lại, dùng sức "rắc" một cái, cánh tay mảnh khảnh liền bị bẻ cong.

"A..." Thiếu niên phát ra tiếng kêu chói tai, mồ hôi lạnh nháy mắt làm ướt lấy sợi tóc trên trán.

Trong nháy mắt thiếu niên kêu lên thảm thiết ấy, Hiên Viên Mộ liền đẩy dã vật vào trong khoang miệng cậu. Dã vật mang theo mùi tanh đặc trưng cắm thật sâu vào yết hầu thiếu niên, trong cổ họng ẩn ẩn buồn nôn, cái lưỡi cố chống đẩy khiến cho kẻ xâm nhập mang đến khít khao khoái cảm, Hiên Viên Mộ lập tức ở trong miệng thiếu niên rút ra cắm vào thật nhanh.

Thiếu niên muốn ngậm miệng lại, lại bị Hiên Viên Bạc nhanh tay xiết chặt cằm, bàn tay to hơi hơi dùng lực, thiếu niên liền đau đớn nhả ra, bắt ép phải mở to miệng.

Lại một hồi đau nhức kéo tới, thiếu niên chịu không nổi bất tỉnh, nhưng rất nhanh phía sau liền truyền tới cơn đau tê tâm liệt phế bắt buộc cậu phải tỉnh lại.

Cự vật Hiên Viên Bạc dữ tợn như một thanh kiếm sắc bén, thật mạnh đĩnh vào hậu huyệt chưa được bôi trơn, cơn đau ập đến như muốn xé thân thể cậu làm hai mảnh.