Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 18




" Xem ra, cô đang rất sung sướng " - một giọng nói thâm trầm lạnh lẽo vang lên từ phía sau, Lương Nhan bị tiếng gọi làm cho toàn thân một hồi đắc chí trở nên cứng đờ. Thân thể bất giác run nhẹ.

Hai bàn tay bắt đầu co lại nắm chặt thành quả đấm nhỏ, nhìn ra tựa như yếu đuối mà kiên cường, khiến người khác phải đưa tay ra mà vỗ về. Một thân váy trắng xinh xắn đáng yêu xoay lưng lại quay về phía phát ra tiếng nói, đập vào mắt là một người đàn ông tuấn mĩ, so với yêu nghiệt chỉ có hơn. Chỉ là trên người anh ta thở ra từng khắc hơi thở băng hàn ngàn năm, lạnh lẽo như địa ngục sâu thẳm.

Cơ thể vốn run nhẹ lại càng kịch liệt hơn, hai mắt to tròn trừng lớn, sắc mặt trở nên tái đi.

" Anh... anh..."

Cổ họng bị nghẹn khuất, không thể nói, chỉ có thể mấp máy bờ môi mỏng xinh đẹp sắc sảo.

" Thế nào, không phải cô đang rất vui sao, sao lại cứng miệng không nói được " Đầu của người đàn ông nhích lại gần gương mặt tái nhợt của cô ta, hơi thở ấm áp, nóng hổi phả vào mặt của cô ta, có điều cô ta không còn cảm giác được nữa, rõ ràng là trời đông giá lạnh, vậy mà gáy và hai bàn tay cô ta chảy mồ hôi kịch liệt, tim cũng nhịn không được đập lợi hãi.

" Lương Nhan, cho tới bây giờ tôi mới biết, thì ra gan của cô lớn đến như vậy, cô nói nếu tôi mang đoạn Clip này cho Hạ Vũ Thiên xem, anh ta sẽ phản ứng như thế nào "

Cánh tay cơ bắp săn chắc nâng lên, các ngón tay được bao bọc bằng găng trong suốt, ngón cái và ngón trỏ bóp chặt cằm của Lương Nhan, tay kia giơ lên một cuộn phim màu nâu.

"A" - Gương mặt Lương Nhan lộ ra thần sắc hoảng sợ, không, không được. Trán cô ta ướt đẫm, đáy mắt lộ ra tia đau đớn, cô ta cảm giác như cằm cô ta muốn gãy nát mất rồi.

" Đừng, xin anh... đừng"

Khó khăn thốt lên vài chữ cầu xin, trong lòng âm thầm kinh hãi cùng hoảng loạn.

" Đừng, đau sao, muốn tôi đừng buông tay..." nói đoạn, lực tay càng mạnh hơn bóp chặt cằm nhỏ kia.

"Á"

" Hay muốn tôi đừng đem đoạn Clip này cho Hạ Vũ Thiên, hửm?" Khóe miệng nâng lên một nụ cười ma mị, tàn sát bừa bãi, đôi mắt sáng quắc mà âm trầm đến cực độ.

" Lương Nhan, có muốn hay không thử cảm giác sống bên cạnh tử thần" âm thanh cực kì trầm ấm dịu dàng lạ thường, tay được đeo găng cũng buông xuống, vươn lên nhẹ đùa nghịch mái tóc của Lương Nhan, có điều người đàn ông không cảm nhận được gì cả do chiếc gắng tay đã ngăn chặn lại mọi cảm giác bẩn thiểu từ trên người cô ta.

" Xin anh, đừng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, chỉ cần anh tha cho tôi lần này, anh muốn tôi làm gì cũng được" Được thả tự do, bàn tay trắng nõn của Lương Nhan lập tức chụp đến cánh tay của Đường Vân Tuyệt, không để ý đến sắc mặt của anh mà khẩn giọng cầu xin.

Cô ta sợ quá, người đàn ông này cô ta rất sợ, đã qua một hai lần bị chỉnh, cô ta không thể không sợ hãi, trước kia gặp được người đàn ông này, cô ta đã trầm mê bởi nhan sắc yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt này, vài lần quyến rũ, dụ dỗ, dùng bản tính thiện lương ôn hòa của mình để quyến rũ anh ta, thế nhưng không những không được đáp trả mà còn bị anh ta chỉnh đến hết sức thê thảm.

Giờ phút này, nhìn thấy khuôn mặt cười đến dịu dàng mê hoặc, cô ta biết, cô ta không xong rồi, khuôn mặt này cô ta đã được thưởng thức một lần rồi. Chỉ là thưởng thức xong, cô ta chỉ còn một nửa cái mạng.

Nhưng làm thế nào anh ta lại ở đây? Làm sao lại trùng hợp đến vậy, không lẽ, ngôi mộ của tiện nhân kia là do... ý nghĩ này làm cô ta càng lo sợ tột cùng, nếu là của anh ta dựng lên, vậy khẳng định anh ta có mối quan hệ không tầm thường đối với Hàn Ngữ Yên.

Cô ta không phục, tiện nữ kia có gì tốt mà được người đàn ông hào quang chói lóa này chú ý đến chứ, khốn kiếp, tiện nhân, đúng là tiện nhân...

Lương Nhan bị ý nghĩ trong đầu làm cho điên loạn, thần trí hung ác dẫn đến đôi mắt cũng lóe lên tia ghen ghét.

Mọi thứ đều thu vào mắt Đường Vân Tuyệt, môi bạc nâng lên cười lạnh, khẳng định là cô ta đang nghĩ đến vấn đề gì rồi, nổi lên hận ý với Yên nhi rồi, khóe mắt liếc đến hai viên ngọc trước bia mộ, trông cực hạn gớm giếc, thế nhưng vào mắt của anh lại trở thành hòn ngọc quý, đáng chết, loại đàn bà mưu mô ác độc này, đừng hòng mong sống tốt. Đây chính là người phụ nữ mà Hạ Vũ Thiên quý còn hơn mạng sống sao? Hừ, cô ta so với Bet cũng không bằng một cái vảy của nó.

Ánh mắt thâm trầm lập tức chuyển thành lãnh khốc nhìn xuống bàn tay trắng nõn mịn màng đang bám chặt trên cánh tay mình. Dùng lực mạnh hơn bao giờ hết hất tay Lương Nhan ra, vẻ mặt chán ghét, hận không thể chặt tay cô ta ngay lập tức, có trời mới biết anh bị mắc chứng bệnh sạch sẽ đến mức nào, đồ của anh, từ trước đến nay, ngoài Hàn Ngữ Yên ra, chỉ cần một ngón tay của người khác chạm vào cũng lập tức ném ra xe chở rác đem đi tiêu hủy

"Chết tiệt" - khẽ rủa thầm, hai tay nhanh chóng cởi áo vest đen ra, ném xuống đất. Tức khắc có một người đàn ông lạnh lùng bước ra nhặt lên, sau đó đứng nghiêm chỉnh sau lưng Đường Vân Tuyệt.

" Đem đốt nó cho tôi, ngay lập tức" - Giọng nói trầm thấp, lạnh đến mức đóng băng mọi thứ. Cứ nghĩ đến vật dụng của mình bị người đàn bà kia chạm đến, lí trí bình tĩnh của anh cũng không vững được nữa, ghê tởm, thật sự ghê tởm.

Lương Nhan một bên bị Đường Vân Tuyệt bất ngờ hất ra, cơ thể không kịp chuẩn bị bị ngã mạnh xuống đất, cánh tay chà xát trên bề mặt sỏi cát làm đến chảy máu, thần sắc tái nhợt càng tái đến không còn giọt máu. Ánh mắt hoảng hốt ngước lên vừa lúc nhìn thấy Đường Vân Tuyệt làm ra hành động tác kia thì giật mình kinh hãi,

Cởi áo, anh ta làm sao lại cởi áo khoác ra, không lẽ là do cô ta chạm vào, anh ta...

Thêm nữa, người đàn ông sau lưng anh ta là ai, lòng càng tràn ngập lo sợ, sợ hãi của cô ta lan đến toàn thân, làm sao đây, làm sao bây giờ, Vũ Thiên, đúng rồi, gọi cho Vũ Thiên tới đây, đầu quay ngược, quay xuôi, tìm giỏ xách hàng hiệu của mình.

Mắt nhìn thấy được thứ cần thiết, ngay lập tức mặc kệ bộ dáng của mình xấu xí, hèn nhục đến mức nào bò đến với tay đến chiếc giỏ màu trắng, chỉ là tay vừa chạm vào, đã có một chiếc giày đen bóng, đạp lên tay.