Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 32: Anh em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cú điện thoại gọi cho Diệp Kính Hy phải nói là rất khó khăn, từ bãi đỗ xe của bệnh viện gọi vào dãy số của anh hai nhà mình, mãi cho đến nửa tiếng sau ra tới quảng trường Thời Đại rồi, gọi hơn mười lần, lần nào cũng không có người bắt máy.

Lẽ nào đang họp?

Diệp Kính Huy nhếch nhếch khóe môi, kiên nhẫn mà bấm số gọi tiếp.

— Lần thứ mười lăm.

“A lô, gì đấy?”

Điện thoại rốt cuộc cũng kết nối được, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp bình thản, thái độ lạnh lùng như là đang lúc giải quyết chuyện làm ăn, thậm chí còn khiến người nghe có thể tưởng tượng đến dáng vẻ lãnh tĩnh của anh.

Nụ cười trên mặt Diệp Kính Huy càng đậm hơn, “Anh em ruột thịt khách khí như thế làm gì nha? Không có việc thì không gọi cho anh được sao?”

“Nói mau đi, anh không có thời gian nghe chú ba hoa chích chòe đâu.” Đầu dây bên kia đè thấp thanh âm hơn.

Diệp Kính Huy nhướng nhướng mi, lười biếng nói: “Anh cũng biết mà, mấy ngày trước em đi Úc du lịch, cuối tuần rồi mới trở về đó.”

“Rồi sao?”

“Phong cảnh bên kia đẹp lắm nha, giá phòng cũng rẻ nữa, em nghĩ, không bằng chúng ta mua một căn hộ ở bển đi, chờ mai mốt chúng ta tóc hoa râm hết rồi, cùng nhau đi dưỡng lão a?”

“Tiếp tục.”

Diệp Kính Huy thức thời mà ngưng cười, sờ sờ mũi, “Được rồi, nói chính sự, anh bây giờ có rảnh không, em chạy qua đưa cái này cho anh. Lâu lâu ra ngoài đi du lịch, mua chút quà kỷ niệm ấy mà.”

“Không có.”

“Em đã ở quảng trường Thời Đại rồi, anh nhìn xuống cửa sổ đi, chính là chiếc xe thể thao màu đỏ đó. Dù sao thì anh cũng có thể nói với trợ lý dời lại cuộc họp mà, cứ vậy đi ha, mười phút nữa em sẽ lên tìm anh, chuẩn bị cà phê cho tốt để đón tiếp em đấy. Bái bai.”

Diệp Kính Huy nói một lèo không kịp thở ra hơi xong, chẳng thèm đợi người kia đồng ý đã trực tiếp cúp điện thoại.

Quay cửa kính xe xuống, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ tầng cao nhất của cao ốc Long Hoa, dưới ánh mặt trời mà lóe ra ánh sáng chói mắt. Đường nét lãnh ngạnh của tòa cao ốc này quả thực y hệt tính tình của Diệp Kính Hy không khác chút nào.

Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại, quay cửa xe lên, chạy xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Vừa bước vào cao ốc Long Hoa đã có một người đẹp tươi cười đón tiếp.

“Diệp nhị thiếu gia, mời đi bên này.”

Diệp Kính Huy hướng cô gật đầu, đi vào thang máy chuyên dụng ở cạnh đó.

Hai người vừa vào thang máy, Diệp Kính Huy đã dựa vào tường mà đánh giá đối phương. Vóc người của người đẹp rất chuẩn nha, tóc dài cột ở sau đầu, hiện ra vài phần khí chất lão luyện, tựa hồ đã gặp qua ở đâu.

“Cô là… Trợ lý của anh tôi, Phan tiểu thư?”

Người đẹp gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi là Phan Lâm.”“Ha ha, vất vả cho cô rồi, đi theo khối băng di động như ảnh thật không dễ dàng a, đều bị tôi luyện thành nữ siêu nhân hết rồi.”

Phan Lâm cười cười nói: “Diệp tổng đối với cấp dưới rất tốt, có thể làm việc bên cạnh anh ấy kỳ thực rất may mắn.”

“Vậy á…” Diệp Kính Huy sờ sờ mũi.

Đoong một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng mười.

“Nhị thiếu gia, Diệp tổng đang ở trong phòng làm việc trên tầng cao nhất chờ cậu.” Phan Lâm ra khỏi thang máy, quay đầu lại cười nói, “Tôi còn có việc, không quấy rầy hai người.”

Diệp Kính Huy cười tủm tỉm nói: “Ừ, bái bai người đẹp.”

Diệp Kính Huy rất ít tới chỗ làm việc của anh hai mình, đây là lần đầu tiên hắn lên tầng cao nhất của cao ốc Long Hoa. Ra khỏi thang máy, dọc theo hành lang đến phòng làm việc của anh, vừa đẩy cửa ra, đã bị cảnh tượng trước mắt thoáng chốc làm cho giật mình không nói nên lời.

Bố cục ở đây cực kỳ đơn giản.

Máy móc, lãnh đạm, thậm chí còn không có chút mùi vị nhân tình nào.

Sô pha và bàn làm việc đều mang một màu đen thuần, sàn nhà lại là màu trắng tinh khiết trang nhã, toàn bộ vách tường là cửa sổ sát đất không nhiễm chút bụi bẩn, những vật bằng kim loại trong phòng hiện lên ánh sáng bạc nhàn nhạt, trên vách tường cũng chẳng có lấy một vật trang trí nào, ngay cả cây cối xanh tươi bày trong phòng cũng không có. Điều hòa ở đây rất lạnh, vừa vào cửa là giống như đi vào hầm băng vậy, khiến cho người ta không khỏi dựng cả tóc gáy.

Diệp Kính Hy đang đứng ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng xuất thần nhìn ra bên ngoài, ánh mắt chẳng biết đã bay tới nơi nào. Có thể là đang nhìn bầu trời, có thể là đang nhìn dòng người xe cộ ở bên dưới, hoặc có lẽ, chỉ đang nhìn cái bóng của mình phản chiếu trên song cửa mà thôi.

Trên mặt anh không có bất kỳ một biểu tình nào cả, toàn thân đều bao phủ luồng khí lạnh lẽo.

Ánh dương quang nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng rọi lên người anh, thế nhưng vẫn như trước, không có chút cảm giác ấm áp nào.

Diệp Kính Huy đi tới sô pha bên cạnh ngồi xuống, từ một bên đánh giá anh trai mình.

Sức hấp dẫn của một người đàn ông chín chắn quả thật là không sót chút nào, vóc người hoàn mỹ được tôn lên bởi bộ âu phục may cực kỳ vừa vặn, ánh mắt thâm thúy như mặt hồ rét lạnh vào ngày đông, kết thành một lớp băng dày ở trên mặt.

Bị ánh mắt như vậy của anh chăm chú nhìn vào, đa số mọi người chắc hẳn sẽ rất khó thở.

Mấy năm nay, số phụ nữ theo đuổi anh có thể xếp hàng chật cả phố, trong tập đoàn Long Hoa lại càng không phải nói, anh đã trở thành đối tượng kết hôn lý tưởng nhất trong lòng rất nhiều chị em nhân viên còn đang độc thân. Người đàn ông đẹp trai, chín chắn, chững chạc, sự nghiệp thành công; người đàn ông thủ đoạn tàn nhẫn, oai phong lừng lẫy trên chốn thương trường; người đàn ông một mình đứng ở trên tầng cao nhất ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng sẽ toát ra thần sắc bi thương.Trên người anh có một sức hấp dẫn trí mạng, như đã từng trải qua một thời gian thử thách thăng trầm, chỉ cần một cử chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng mang theo mùi vị khiến kẻ khác phải mê muội. Khác với những anh chàng đẹp trai ngây ngô còn đang học đại học, khí thế của anh, hoàn toàn tựa như một bậc vua chúa đầy quyền lực, khiến cho người ta phải thuần phục.

Diệp Kính Huy lấy tay chống cằm, tỉ mỉ đánh giá anh hai nhà mình. Đã lâu không gặp, anh tựa hồ trở nên càng thêm lãnh đạm. Đã nhiều năm rồi chưa thấy anh cười bao giờ, mà anh cũng chẳng hề có quan hệ mờ ám với bất kỳ cô nàng nào hết, trọng tâm cuộc sống hoàn toàn đặt trên thương trường, thủ đoạn độc ác, so với cha năm đó chỉ có hơn chứ không kém.

Sự thay đổi này của anh, có lẽ là sau mấy năm về nước học đại học rồi lại phải trở về New York. Diệp Kính Huy còn nhớ rõ, anh suốt đêm vội vàng bay về Mỹ, về đến nhà rồi bởi vì mệt nhọc quá độ mà trực tiếp vào bệnh viện. Sau khi xuất viện cũng đồng ý kết hôn với Tang Du, sau đó trở nên càng ngày càng lãnh mạc, nói cũng ngày càng ít đi. Cho tới bây giờ, cả người anh quả thật y hệt như một khối băng di động vậy.

Có lẽ nhận thấy được ánh mắt ý vị sâu xa của ai đó, anh liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Kính Huy, nhàn nhạt nói: “Tới rồi?”

“Ừm.”

“Cà phê ở trên bàn đó.”

“Đã thấy.” Diệp Kính Huy đi tới cầm lấy tách cà phê trên mặt bàn thủy tinh trong suốt, lười biếng trở về ngồi trên ghế sô pha, uống ngay một hơi, mím môi cười nói, “Hiếm thấy à nha, anh còn nhớ rõ khẩu vị của em sao?”

Diệp Kính Hy không trả lời, xoay người chậm rãi đi tới, ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, nhìn hắn nói: “Lần này trở về, tính ở lại bao lâu đây?”

Diệp Kính Huy đặt tách cà phê xuống bàn, cười cười, “Lần này về rồi không đi nữa, em tính yên ổn ở đây luôn, thành thật kinh doanh quán bar của em a. Cứ đi du lịch hoài chẳng có ý nghĩa gì hết.”

Diệp Kính Hy gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

“Ừ.”

Trầm mặc một chút, Diệp Kính Hy nhàn nhạt nói: “Cậu tìm anh không phải là muốn tặng quà sao? Đừng quanh co lòng vòng nữa, có chuyện nói thẳng đi.”

Thần sắc trên mặt Diệp Kính Huy cũng hiếm khi nghiêm túc, chậm rãi mở miệng: “Nghe nói anh mấy ngày trước đã thu về 10% cổ phần công ty của Hoa thị phải không?”

“Ừ.”

“Có dã tâm là chuyện tốt, nhưng vẫn khuyên anh một câu, đừng đi theo con đường của cha năm đó.”

“Yên tâm, anh tự biết chừng mực.”

“Cái tên Giang Tử Đông kia… Có quan hệ gì với anh thế?” Diệp Kính Huy cười đến cực kỳ hứng thú, “Âm thầm giúp hắn cũng chẳng có lợi ích gì, đây cũng không giống phong cách làm việc của anh nha. Bạn thời đại học sao? Chắc không đơn giản như vậy đâu hả.”

Sắc mặt Diệp Kính Hy hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cậu biết cũng không ít chuyện nhỉ.”

“A, tuy rằng em đã rời khỏi giới thương trường rồi, cơ mà chuyện tình trong giới vẫn không thể qua mắt được em đâu.”“Nếu đã rút rồi thì bớt quản mấy việc này đi.”

Diệp Kính Huy nhún nhún vai, “Rồi rồi, anh biết chừng mực là tốt rồi, em chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Tên Giang Tử Đông kia cũng không tệ, gần đây còn thường xuyên tới quán bar của em nữa chứ, trông rất thân thiết với A Tề nhà em a.” Diệp Kính Huy khẽ cười cười, lấy cái túi trong tay đặt lên bàn, “Nè, quà của anh.”

Diệp Kính Hy mở túi, lấy đồ ra nhìn một chút, cư nhiên lại là một chiếc áo lông dê, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, “Bây giờ là mùa hè, chú tặng anh áo lông dê làm cái gì?”

Diệp Kính Huy cười nói: “Ai, anh thật là chẳng hiểu phong tình gì cả, qua mùa hè không phải mùa đông sao? Đến lúc đó mặc áo lông dê của em, anh sẽ cảm thụ được ấm áp từ đáy lòng. Trên chiếc áo này còn có tình cảm anh em của chúng ta mà. Nói thế nào thì chúng ta cũng là song sinh a, ở trong bụng mẹ cùng nhau đợi chín tháng…”

“Rồi rồi.” Diệp Kính Hy trầm mặt cắt lời hắn, “Đồ anh nhận, không còn việc gì nữa thì chú có thể đi. Anh còn có một cuộc họp nữa.” Nói xong liền lấy một tờ văn kiện trong ngăn kéo ra, tiện tay cầm cây bút máy ở trên bàn lên, ký tên ở trên đấy.

“Ok, không quấy rầy anh nữa.” Diệp Kính Huy đứng lên khoát khoát tay, xoay người tính đi ra ngoài, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, người gọi tới là “Lá nhỏ”.

Diệp Kính Huy cười bắt máy, “A lô, Kính Văn à, chuyện gì? Sao… Trình Duyệt á?”

Tay của người đang ngồi sau bàn bỗng dưng siết lại, bởi vì dùng sức quá mức mà khiến cho cây bút máy vẽ nên một đường cong chói mắt ở trên giấy.

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Diệp Kính Huy.

“Đưa điện thoại cho anh.” Thanh âm sắc lạnh tới cực điểm, ánh mắt cũng hệt như một thanh kiếm băng, làm cho người ta bất giác run rẩy.

Diệp Kính Huy bị dọa cho giật mình, hắn từ trước tới nay chưa từng thấy qua nhãn thần kinh khủng như vậy của anh trai, hai tay không khỏi cầm điện thoại dâng lên.

Diệp Kính Hy cầm lấy điện thoại, nói: “Kính Văn à, xảy ra chuyện gì?”

Người bên kia tựa hồ không ngờ tới anh hai cũng ở bên cạnh, kinh ngạc trong chốc lát mới giải thích: “Là thế này, anh ba ngày hôm nay không cẩn thận đụng phải một người đàn ông, tên là Trình Duyệt, da đầu bị trầy nên chảy máu, đưa tới cho em khám. Do sau khi đụng người nọ liền hôn mê, em sợ có khả năng bị xuất huyết trong não, để ảnh đi chụp x-ray xét nghiệm. Hiện tại sắp tan ca rồi, ảnh còn chưa đem kết quả tới cho em, em mới gọi điện hỏi xem có chuyện gì xảy ra thôi.”

(Mây quyết định dùng anh hai cho Diệp đại, anh ba or chú ba cho Diệp nhị nhé :”) Sẽ sửa lại trong bản word sau :p)

Diệp Kính Hy ngẩng đầu nhìn về phía thằng em song sinh nhà mình, ánh mắt lạnh lùng đem hắn quét từ đầu tới chân.

Diệp Kính Huy bị anh nhìn đến đổ mồ hôi hột, sờ sờ mũi nói: “Không nghiêm trọng vậy chứ, chỉ là bị trầy da đầu thôi mà, làm gì xuất huyết não dễ dàng vậy được, Kính Văn làm bác sĩ cũng quá cẩn thận rồi a.”Diệp Kính Hy trợn mắt nhìn hắn một cái, nói với Diệp Kính Văn đầu dây bên kia: “Trong bệnh viện không phải có liên lạc nội bộ sao? Ảnh x-ray của bệnh nhân chắc em có thể lấy ra xem được phải không?”

“Vâng, có thể.”

“Vậy bây giờ em lấy tư liệu của Trình Duyệt ra xem đi, có kết quả thì nói anh biết.” Hơi ngừng một chút, “Anh không cúp điện thoại đâu.”

“Vâng… Vậy anh chờ chút.”

Diệp Kính Hy thản nhiên nhìn về phía em trai mình, “Nói, làm sao đụng?”

Diệp Kính Huy cười đến cực kỳ vô tội, “Lần này không phải em sai nha, chả biết ảnh suy nghĩ cái gì mà như bước vào cõi tiên ấy, đèn đỏ cũng không phát hiện. Hơn nữa lúc đó em cũng phanh lại đúng lúc rồi mà. Lúc ảnh ngã xuống thì da đầu bị trầy, chảy chút máu mà thôi.”

“Vậy sao.” Diệp Kính Hy khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói, “Tiền thuốc men bồi thường chưa?”

“Đó là đương nhiên a, anh ta nhìn cũng rất đơn thuần, em còn tặng thêm thẻ hội viên của quán bar em nữa đó, xem như là ảnh may mắn rồi, thẻ hội viên của em trị giá hơn một nghìn…”

“Cậu đem thẻ hội viên quán bar cho người ta làm cái gì?!” Diệp Kính Hy cắt lời hắn, trong giọng nói mơ hồ hàm chứa tức giận.

Diệp Kính Huy nhún nhún vai: “Nhìn anh ta đơn thuần như vậy, để ảnh tới quán bar mở mang tầm mắt một chút, làm cho cuộc đời phong phú thêm thôi mà.”

Diệp Kính Hy không nói nữa, chỉ là trầm mặc nhìn em trai.

Một lát sau, trong điện thoại vang lên thanh âm của Diệp Kính Văn: “A lô, anh hai.”

“Nói đi.”

“Khoa X-ray có kết quả rồi, anh Trình chỉ là bị trầy da đầu thôi, không có bệnh gì khác thường. Em đã giúp anh ta băng bó qua rồi, vết thương rất nhỏ, hai ngày nữa hẳn là sẽ lành.”

Biểu tình của Diệp Kính Hy lúc này mới dịu xuống, nhẹ nhàng thở phào, “Vậy là tốt rồi.”

“Vâng, em tan ca đây, cúp máy trước nhé.”

“Ừ.”

Diệp Kính Huy cười nói: “Anh yên tâm chưa? Em nói rồi mà, chỉ là trầy da thôi chứ có gì đâu.”

Diệp Kính Hy ném điện thoại lên bàn, ánh mắt sắc bén bắn về phía thằng em đang đứng trước bàn của mình, lạnh lùng nói: “Cậu còn dám lái xe không bằng lái sao?”

Diệp Kính Huy nhíu mày, “Tuần trước em lấy bằng lái rồi.”

“Đưa anh xem.”

“Haiz…” Diệp Kính Huy lấy bằng lái từ trong ví ra, đưa cho anh hai vẻ mặt âm trầm của mình.

“Cậu tạm thời không cần lái xe nữa.” Diệp Kính Hy nói.

Diệp Kính Huy kinh ngạc nói: “Không cần đến mức độ này chứ? Anh Trình đó không phải không có chuyện gì sao, anh tịch thu bằng lái của em làm gì?”

Diệp Kính Hy hơi nhếch môi cười nhạt: “Tốt cho cậu thôi.”

Diệp Kính Huy xụ mặt giả bộ đáng thương: “Trả em bằng lái đi, em thật vất vả mới thi đậu mà, chạy xe còn chưa đã nghiền a.”Diệp Kính Hy không thèm nhìn gương mặt giả bộ đáng thương của hắn nữa, đứng lên nói: “Anh cho người chở cậu về. Còn nữa, cậu tốt nhất là cầu cho anh Trình kia không có việc gì đi, bằng không, cậu cứ chờ tới ngày vào cục cảnh sát.”

“Ơ…”

“Cậu về đi, anh còn có việc bận.” Nói xong liền xoay người đi về phía phòng họp.

Diệp Kính Huy nhìn ngăn kéo bị khóa lại kia, nặng nề hứ một tiếng, trầm mặt đi xuống lầu.

Diệp Kính Hy cũng không có tới phòng họp, mà là đi vào phòng nghỉ ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Anh chỉ cảm thấy mệt chết đi được.

Mấy ngày nay bởi vì chuyện làm ăn mà bận tới sứt đầu mẻ trán, lại bởi vì trong cuộc họp tuyên bố tin tức gặp phải Giang Tử Đông, nhắc tới tên Trình Duyệt trước mặt mình.

Ký ức tựa như bị hở ra một lỗ hổng, giống như thủy triều mà không ngừng hiện ra trong đầu.

Lại không nghĩ tới, từng li từng tí về Trình Duyệt, hoá ra lại khắc sâu vào trí nhớ mình như thế.

Nhiều năm trước sau khi ly hôn với Tang Du, lại rời khỏi Diệp gia trở về nước, anh đều đem cuộc sống toàn bộ đặt ở thương trường, sáng lập nên một vương quốc hoàn toàn thuộc về anh. Ngày ngày bận rộn, thậm chí còn bận tới nỗi hầu như không rảnh để mà bận tâm tới chuyện khác, càng không muốn nghĩ tới chuyện bắt đầu một đoạn cảm tình mới nữa.

Hết thảy ôn nhu này, tất cả đều đã bị cuộc tình nhiều năm trước quét sạch đi mất rồi.

Mà Trình Duyệt buông tay, lại tựa như một bạt tai vang dội đánh lên mặt anh vậy, đánh anh thức tỉnh hoàn toàn, cũng làm anh hiểu rõ rằng, cái gì cảm tình, cái gì hứa hẹn, căn bản chỉ là mộng tưởng.

Mấy năm nay trở nên vô cảm, chỉ vì anh không thể tin tưởng chuyện tình yêu thêm lần nào nữa. Những người chủ động theo đuổi anh, mang theo gương mặt tươi cười đầy dối trá, chỉ khiến anh thấy buồn nôn thêm mà thôi.

Diệp Kính Hy cho rằng, tâm mình đã sớm thành tro nguội rồi.

Thế nhưng, mỗi khi nghe tới tên của người kia, cư nhiên… Vẫn còn để ý a.

Diệp Kính Hy tự giễu mà cười cười, tựa ở trên ghế sô pha, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi dùng ngón trỏ xoa xoa thái dương có chút đau nhức của mình.

Thẻ hội viên của bar Crazy…

Chết tiệt! Cái tên Kính Huy này thật sự là chẳng biết đúng mực gì cả, đem thẻ hội viên của cái nơi phức tạp ấy cho Trình Duyệt, lỡ như Trình Duyệt tò mò đi vào đó, gặp phải mấy thằng cha dê già kia…

Càng nghĩ lại càng lo lắng, Diệp Kính Hy trầm mặt đứng dậy khỏi sô pha, gọi nội bộ tới máy của Phan Lâm: “Phan Lâm, nói với bọn họ rằng bữa tiệc tối nay tôi không đi được nhé.”

“Nhưng mà Diệp tổng…”

“Cứ nói là tôi bị bệnh đi.”

“Ặc, được rồi. Tôi đã rõ nên ứng phó thế nào.”

“Ừ, nói với tài xế hôm nay không cần tới đón tôi, tôi tự lái xe ra ngoài, có chút việc riêng.”

“Vâng.”

Diệp Kính Hy cúp điện thoại, tiện tay cầm lấy chìa khóa xe đi xuống lầu.

Từ bãi đỗ xe chạy ra, phải dừng một hồi lâu trên đường vì kẹt xe trong giờ cao điểm, thật vất vả mới vòng qua quảng trường Thời Đại được. Sau đó đánh nhẹ tay lái, trực tiếp đi về phía quán bar Crazy.

Kính chiếu hậu hiện ra vẻ mặt trầm trầm bình tĩnh của anh, sườn mặt cương nghị như được chạm trổ càng có vẻ đạm mạc vô tình. Chỉ là ngón tay cầm vô lăng hơi siết chặt lại, lộ ra một tia lo lắng của chủ nhân nó.

— Trình Duyệt, em tốt nhất là đừng tới Crazy. Nơi đó chẳng phải là nơi tốt lành gì đâu.

***

Suy nghĩ của tác giả: Diệp đại đáng thương, năm đó bị Trình Duyệt vứt bỏ cho nên tính cách mới vặn vẹo như vậy, biến thành băng sơn công rồi…

Bộ này sẽ không viết tới chuyện thương chiến (cạnh tranh thương trường) nữa, tình cảm là chính a. Nếu ai có hứng thú với chuyện thương chiến của Diệp gia, mời xem bộ “Sự trả thù công bằng” (Công bình đích báo thù). Diệp nhị xuất hiện ở đây chỉ là làm nền thôi~~ chương sau lập tức gặp nhau rồi nhé~~

p/s: xin bỏ qua vấn đề tuổi tác của đại Diệp và đại Chanh đi nhé… Đều là đàn ông ngoài ba mươi hào hoa phong nhã cả…