Yêu Thương

Chương 18: Thỏa hiệp




Mạnh Hạ chỉ cảm thấy bên tai nổ vang một hồi, máu của toàn thân như thể hướng dâng lên tận não. Cô đưa lưng về phía hắn, một khắc đó trong lòng tuôn ra ngàn vạn loại tâm tình, phẫn nộ, khổ sở, bất đắc dĩ... làm cho cô khó chịu mà hô hấp cực khổ, cả người dường như đang lâm vào trạng thái hấp hối. Đó là một loại cảm giác so với thất vọng còn đau hơn, chính là tuyệt vọng trong tim.

Từ Dịch Phong không hề chớp mắt nhìn vào bóng lưng suy yếu của cô, từng bước từng bước đi đến phía sau cô.

Đi đến mới phát hiện thân thể của Mạnh Hạ đang vì gượng ép mà phát run, gương mặt của cô khuất sáng, hắn nhìn thấy làn mi thật dài đang nhẹ nhàng rung động. Cô giống như đang liều mạng ẩn nhẩn, khóe miệng trắng bệch đang mấp máy vài cái hắn mới nghe rõ tiếng nói của cô: "Điều kiện?" Chỉ hai chữ rất nhỏ kia mà lại nặng nề nện vào trong lòng của hắn.

Mạnh Hạ nắm bàn tay lại thật chặt, khớp xương tinh tế lồi ra, một lát sau cô xoay người một cái: "Tôi nếu như không đáp ứng thì sao." Cô đã từng vì hắn mà để kiêu ngạo của mình xuống thấp nhất trước mắt mọi người, hắn không cần quan tâm. Bây giờ lại cùng cô nói điều kiện, Mạnh Hạ đột nhiên cảm giác được cuộc sống thật sự là hay thay đổi.

Từ Dịch Phong tiến về phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào cô: "Tùy cô. Nếu như cô bằng lòng để Tiêu Giáp sống ở trong tù tám năm mười năm, tôi cũng không sao cả."

Hắn nhàn nhạt nói, thật giống như đang nói đến nỗi đau của một con kiến hôi không có quan hệ gì.

Mạnh Hạ nở nụ cười, ánh mắt trong suốt lóe sáng: "Từ Dịch Phong, tôi vẫn nghĩ anh là vô tâm. Nhưng mà bây giờ tôi mới phát hiện mình sai rồi." Cô cười nhạo một tiếng, trong đoi mắt đen như đại dương mênh mông yên lặng: "Anh quả thực là cặn bã."

Từ Dịch Phong mi tâm một đám, bỗng chốc cười một tiếng, làm như không có nghe được câu mắng chửi của cô: "Cô có thể cự tuyệt."

"Tôi cự tuyệt." Mạnh Hạ kiên định nói.

Từ Dịch Phong nhẹ nhàng nhún nhún vai: "Đương nhiên, cô có lựa chọn của mình." Hắn chao đảo bước đi qua một bên ngồi xuống, hai chân vén lên, giống như vô tình nói ra: "Cố ý đả thương người, hút thuốc phiện, buôn lậu thuốc phiện, xem ra mười năm hình như hơi ngắn."

Mười ngón tay của Mạnh Hạ đâm thật sâu vào da thịt, nhưng cô lại không cảm thấy được một chút đau đớn. Cô nhìn qua người ở trước mắt, người này quả thực là ma quỷ.

Trầm mặt trong chớp mắt.

Cô rốt cục cũng cúi đầu xuống, một giọt nước mắt lạnh buốt thuận thế mà rơi: "Điều kiện gì?"

Từ Dịch Phong hình như đã sớm biết rằng cô sẽ đáp ứng: "Đến Tinh Thành đi làm."

Tiếng nói vừa dứt, Mạnh Hạ mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Như thế nào? Chẳng lẽ cô có đề nghị khác về hắn, nói một chút xem, tôi có thể suy nghĩ."

"Vì cái gì?"

"Tôi chỉ vì cần nhân viên mà thôi."

Đôi mắt hắc bạch phân minh của Mạnh Hạ nhìn hắn, cô không tin.

"Tốt!" Mạnh Hạ một mực trả lời: "Tôi đồng ý với anh." Tinh Thành, làm sao lại là của hắn đây? Từ gia từ khi nào thì bắt đầu phát triển ngành đá quý. Hắn không phải là đối với những thứ đó luôn luôn hừ mũi coi thường sao?

Từ Dịch Phong nhìn thấy ánh mắt bề bỉ của cô, có một chút thần sắc sáng ngời, hắn đưa tay cầm lấy ly nước nhấp lấy một ngụm. Nước lành lạnh vô tình chảy ra, trong lòng có chút vắng vẻ.

"Tiêu Giáp..." Mạnh Hạ còn chưa nói hết câu thì đã bị Từ Dịch Phong bực mình cắt đứt: "Chừng nào cô đi đến Tinh Thành thì khi đó hắn sẽ trở về ngay."

Mạnh Hạ nhếch miệng lên, âm thanh nhẹ nhàng: "Hy vọng anh có thể hết lòng tuân thủ lời hứa."

"Rắc!" Tiếng thủy tinh bị nghiền nát vang lên, cô cứ như vậy mà nghĩ về hắn? Máu tươi từ từ nhuộm thấu lòng bàn tay của hắn, Mạnh Hạ vẫn đứng ở một bên như cũ. [Anh í bóp bể cái ly thủy tinh +_+~]

Tử Dịch Phong vẻ mặt một màu trang nhã: "Tới đây."

Thân thể của Mạnh Hạ co rụt lại, thái độ mờ ám này nhất thời lại làm cho hắn đột nhiên giận dữ.

... Nhớ có một lần, trong trận đấu bóng rổ thời cao trung, Từ Dịch Phong va chạm với Mạnh Tiêu, đẩy ngã một cái, đầu gối chà xát mang một vết thương lớn. Khi đó, cô sít sao vây quanh hắn, cái miệng nhỏ nhắn lải nhải rầy la Mạnh Tiêu. Về sau liền ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn để băng bó vết thương. Ngón tay mảnh khảnh chạm vào da thịt lại chọc cho hắn bực bội vô cùng, mặt lạnh không nhìn cô lấy một cái. Mạnh Hạ cũng không biết, khi máu thấm qua băng gạc, hắn đột nhiên cảm thấy trên da thịt lạnh buốt một hồi. Cô cắn môi muốn kiềm nước mắt lại, như thể còn khó chịu hơn là chính mình bị ngã.

Lúc ấy hắn đã nói gì?

"Cô có phiền hay không?" Hắn cho rằng Mạnh Hạ sẽ xoay người bỏ đi, nhưng mà cô lại cúi đầu xuống, nghẹn ngào nói: "Anh trai của em, anh ấy không phải cố ý, thật sự."

Hắn sẽ không nhìn ra, Mạnh Tiêu lúc đó là cố ý.

............................

Từ Dịch Phong đem thân thể lui về phía sau, dùng sức dựa vào tường, bàn tay đưa ra về phía Mạnh Hạ.

"Tôi đi kêu bác sỹ."

"Không phải là cô sẽ làm sao?" Từ Dịch Phong hừ lạnh một tiếng, cường thế phân phó ra lệnh.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cả hai đều sững sờ.

Mạnh Hạ tự giễu, hơi cong môi một cái: "Đây cũng là điều kiện của anh?"

Sắc mặt của Từ Dịch Phong thay đổi trong nháy mắt. Mạnh Hạ nhìn thấy tay của hắn không ngừng rỉ ra máu. Cô hít một hơi đi tới, nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế salon mềm mại, cách hắn một khoảng cách hơi xa.

Cầm lấy thuốc sát trùng và cái kìm, cúi đầu xuống, cẩn thận xử lý. Ánh mắt Từ Dịch Phong rơi xuống người của cô, đôi tay kia vẫn mảnh mai như cũ, thỉ là có nhiều phần tang thương. Hắn cẩn thận nhìn, trên mu bàn tay của cô có vài vết sẹo sâu cạn không giống nhau.

Trong phòng tĩnh lặng vô biên vô hạn, người ở trước mắt cô trong lúc này trở nên rất xa lạ. Từ đó cho tới bây giờ giữa bọn họ hầu như chưa có lần nào yên lặng tiếp xúc như vậy.

Đáy mắt của Mạnh Hạ không có một tia tạp niệm, giống như người ngồi ở trước mặt cô là một người không quen biết. Trên thực tế, Từ Dịch Phong không biết trong mắt của Mạnh Hạ vào giờ phút này, hắn thậm chí ngay cả là một người xa lạ cũng không xếp hàng vào được. Mạnh Hạ ở trên đường có thể cùng người xa lạ mỉm cười một cái, nhưng mà hắn, cô sẽ không. [Thích cái ý này ghê^^]

Ban đầu bởi vì quá quan tâm cho nên khắp nơi nhường nhịn. Trong vài năm, lòng này của cô đã thành tường thành vách lũy ngăn cản bão giông. Mạnh Hạ nghiêm túc xử lý tốt bàn tay của hắn, lặng yên đứng lên.

Từ Dịch Phong chỉ ngồi tĩnh lặng ở chỗ đấy.

Dường như trong lúc này hai người đang tự theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

"Nếu như không có việc gì, tôi đi về trước."

Đôi mắt sau kín của Từ Dịch Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, không có lên tiếng.

Mạnh Hạ vừa nhấc chân lên, liền nghe thấy ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó cứ như vậy mà mở cửa ra. Cô đứng ở đấy, nhất thời có chút luống cuống.

Hiển nhiên là người ở ngoài cửa cũng không ngờ rằng giờ này ở trong phòng bệnh của Từ Dịch Phong sẽ có người khác ở đây, mà dù cho có người thì ai cũng không nghĩ đó sẽ là cô.

Từ phu nhân rốt cuộc là người từng trải, sau khi kinh ngạc trong chớp mắt thì sắc mặt đã trở lại như cũ, trực tiếp hướng vào trong phòng, lúc đi ngang qua bên cạnh Mạnh Hạ, bà dừng bước lại, mặt mày nhàn nhạt: "Tiểu Hạ đã trở lại rồi sao." Dừng lại một chút, ánh mắt cười của bà rất tao nhã: "Rất nhiều năm không gựap, ngược lại càng ngày càng trưởng thành."

Mạnh Hạ nhếch miệng, không biết nên nói gì, chỉ là mỉm cười.

Từ Dịch Phong và mẹ của hắn có đôi mắt rất giống nhau, rất đẹp. Chỉ là ánh mắt của Từ Dịch Phong có nhiều hơn vài phần lãnh ý, mà ánh mắt của Từ phu nhân lại làm cho không người nào không cảm thấy ấm áp.

Mạnh Hạ nhìn bà ấy, người phụ nữ này, cô đã từng có thể gọi bà là "Mẹ", trong lòng cô nghiễm nhiên đã từng xem bà như là mẹ.

"Dịch Phong đứa nhỏ này trong ngày thường quen kiêu ngạo, lúc này rốt cục nếm được đau khổ. Tiểu Hạ của chúng ta có lòng mới có thể đến thăm Dịch Phong ca ca là con một chút đấy."

Mạnh Hạ rốt cuộc cùng tìm được tiếng nói của mình, cô xé ra một nụ cười nhẹ: "Bác gái, con còn có việc phải đi về trước, không quấy rầy Dịch Phong ca ca nghỉ ngơi." [Aigoo~ nói câu này chắc Tiểu Hạ nghiến răng vì dối lòng dữ lắm ah.]

Ánh mắt của Từ ohu nhân dừng lại, khóe miệng từ từ giơ lên, nói ra hai chữ: "Được, được."

Kiều Dịch Kỳ từ lúc mở cửa cho đến bây giờ sắc mặt vẫn không tốt. Sau khi Mạnh Hạ đi ra, cô ấy cũng đi theo.

"Mạnh Hạ, đợi một chút..." Cô ta hơi vội vàng gọi lại.

Mạnh Hạ dừng lại, khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì?"

"Mạnh Hạ, Dịch Phong thương thế của anh ấy..."

"Tôi đã biết rõ." Mạnh Hạ mạnh mẽ ngắt lời của cô ta, không biết vì cái gì mà cô đột nhiên hơi nóng nảy. [Kiều Dịch Kỳ muốn nói vết thương của Dịch Phong là do người thân của Mạnh Hạ gây nên.]

"Cô yên tâm, tôi có thể nói với mẹ Từ để cho bọn họ đừng truy cứu nữa." Kiều Dịch Kỳ cười thiện ý.

Không thể không công nhận Kiều Dịch Kỳ rất thông minh, Mạnh Hạ nhìn vào cô ấy, là một mái tóc dài uốn quăn mềm mại xõa ở trên vai, ưu nhã mà xinh đẹp. [Bởi vì, Kiều Dịch Kỳ muốn chấm dứt sớm chuyện này để Dịch Phong và Mạnh Hạ không có cơ hội tiếp xúc với nhau nữa. Nên Mạnh Hạ mới khen cô ta thông minh.]

Cô gượng cười một tiếng: "Vậy thật tốt, cám ơn cô. Cứ thong thả, tôi đi trước."

Hôm nay cô thật sự mệt chết đi, một đêm không ngủ, hôm nay lại bôn ba cho tới trưa, tinh thần liên tục bị kéo căng quá đối, trong đầu vô cùng đau đớn.

Mục Trạch chờ ở trong xe mãi, cho đến khi nhìn thấy xe của Từ mẫu, anh liền theo sát, lo lắng cô sẽ bị tổn thương lần nữa.

"Mạnh Hạ, cô còn thương anh ấy không?"

Mấy năm nay ngay cả chính cô cũng không dám hỏi vấn đề này, bây giờ Kiều Dịch Kỳ lại trực tiếp phá tan. Vẻ mặt của mạnh Hạ không có gì thay đổi, cô chỉ yên lặng trong chớp mắt, liền hướng về cô ta cười nhu hòa một tiếng: "Bây giờ tình yêu đối với tôi là quá xa xỉ." Dừng lại một chút, cô nói ra có vẻ dí dỏm: "Tôi càng cần phải mặt dày."

Kiều Dịch Kỳ ngạc nhiên.

Khuôn mặt của Mục Trạch liền biến sắc, hướng đến bên đó đi tới, hỏi dựa trên vách tường, bóng hình có chút cô đơn.

Mạnh Hạ bước đi dồn dập, dĩ nhiên cũng cứ thế mà đi đến bên cạnh anh.

Mục Trạch khóe miệng gượng mấy máy, nha đầu này trong lìng thật đúng là chưa từng có hắn: "Tiểu Hạ..." [Vì câu "ình yêu là xa xỉ"]

Mạnh Hạ dừng bước lại, quay đầu qua, đầu của cô thật sự là đau dữ dội, giọng nói lộ ra mệt mỏi: "Mục Trạch, sao anh lại lên đây?"