Yêu Thương

Chương 41: Người quên kẻ nhớ




Thời tiết vào giữa hè, khí trời càng ngày càng nóng bức, người ta cũng theo đó mà cảm thấy dễ dàng tức giận.

Ngày đó sau khi hai người trải qua một cuộc nói chuyện triệt để mọi thứ xong, ngược lại Mạnh Hạ vẫn thản nhiên. Bởi vì trong nội tâm đã không có mong đợi gì thì tất nhiên cũng không có quá nhiều thương tâm.

Chỉ là Từ Dịch Phong lại ngã bệnh, không biết nguyên nhân lớn nhất có phải là vì buổi nói chuyện hôm đó hay không. [=)) Sorry vì tàn nhẫn ngồi cười, nhưng mình thấy mắc cười quá, tội nghiệp anh Phong, có tâm bệnh.]

Mạnh Hạ và Nhạc Nhạc ở phòng khách chơi xếp gỗ, Hà tẩu nấu xong một chén canh gừng: "Tiểu Hạ à, giúp tôi bưng cho Dịch Phong với."

Mạnh Hạ ngập ngừng một chút.

Hà tẩu nhìn thấy sự do dự của cô: "Tôi chút nữa cần đi mua thức ăn, tài xế đã chờ tôi ở cửa."

Mạnh Hạ nặn ra một ý cười: "Mẹ Hà, bà mau đi đi. Con sẽ đem lên."

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong căn phòng rất tối, cùng với mùi thuốc lá nồng nặc. Mạnh Hạ bị sặc một chút, bước nhẹ vào.

Cô nhìn xung quanh, ánh mắt bị khói bay vào đến mức khó chịu. Từ Dịch Phong mặc đồ ngủ, nhắm mắt ngồi dựa ở trên ghế sô pha, mặt mày tối tăm, cả người có vẻ gầy yếu đi.

Mạnh Hạ nhìn hắn một cái, để chén canh gừng xuống, xoay người muốn đi.

Từ Dịch Phong vào lúc cửa mở đã liền biết ngay là cô, miệng hắn động đậy: "Khoan đã…" Giọng nói hơi khàn khàn, nói ra rất trầm thấp.

Bước chân của Mạnh Hạ dừng lại, chỉ hỏi một câu: "Anh còn có chuyện gì?"

Từ Dịch Phong mở mắt ra, nhìn vào bóng lưng gầy gò của cô, hắn mệt mỏi xoa xoa mi tâm: "Buổi chiều có muốn đến bệnh viện thăm Mạnh thúc một chút hay không?"

Mạnh Hạ nuốt xuống cổ họng một cái, ngón tay nắm chặt cái khay, rũ mi mắt xuống mà gật gật đầu. Cô quả thật rất muốn, chỉ là cất giấu ở trong lòng.

Từ Dịch Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua chén canh gừng, bưng lên, uống một ngụm, trong miệng thật khổ sở: "Tại sao không bỏ đường?" Hắn vẫn là phàn nàn một tiếng.

Mạnh Hạ hơi ngạc nhiên một chút, mặc kệ mà bước chân ra khỏi phòng.

Khóe miệng của Từ Dịch Phong gượng gạo cười khổ một tiếng.

Trong chốc lát sau, Nhạc Nhạc đi lên: "Thúc thúc…" Bé con cười ngọt ngào.

Từ Dịch Phong vỗ vỗ lên chân mình, Nhạc Nhạc đi tới, nhẹ nhàng cười một tiếng, bàn tay non nớt xòe ra: "Cho thúc này, kẹo thỏ trắng, ăn thật ngon."

Nhạc Nhạc lột vỏ kẹo ra, nhét kẹo vào trong miệng Từ Dịch Phong, đại khái là kẹo đường bị cô bé cầm đã lâu nên hơi bị mềm. Mi tâm của Từ Dịch Phong hơi chau lại nhưng vẫn mỉm cười, kẹo đường có chút mắc răng.

"Rất ngọt phải không?" Nhạc Nhạc liếm liếm đôi môi.

Trẻ con hồn nhiên ngây thơ như vậy, nhưng trong lòng Từ Dịch Phong lại mang theo chua xót không nói ra được.

Sau giữa trưa, gió mát từ từ thổi vào trong phòng, một vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhạc Nhạc ngắm nhìn hai bím tóc xinh đẹp trên đầu: "Mẹ, chúng ta đi gặp ai vậy?"

Mạnh Hạ trìu mến sờ sờ vào trán của cô bé: "Đi gặp gia gia của con…." [Gia gia: ông.]

Nhạc Nhạc nhíu mi lại: "Mẹ, mẹ đáng lẽ phải nói sớm một chút cho con biết, con không có chuẩn bị lễ vật cho gia gia. Haizz…"

Từ Dịch Phong đứng dựa ở trên cánh cửa, khóe miệng nhẹ nhàng mấy máy, đầu chân mày vẫn còn dư âm đau nhức. Nếu như đứa bé kia có ở đây, nó cũng sẽ đáng yêu như Nhạc Nhạc, không…… con của Từ Dịch Phong hắn, nhất định sẽ càng đáng yêu hơn.

"Đi thôi." Mạnh Hạ đi đến bên cạnh hắn nhẹ nói ra, nhưng cũng không có nhìn vào hắn.

***************************

Mạnh Lý đã thoát được giai đoạn nguy hiểm, sắc mặt cũng đã thoáng có mấy phần hồng hào. Lúc ông nhìn thấy được Mạnh Hạ, tâm tình đã vui sướng khó nén được.

Nhạc Nhạc mở to đôi mắt to tròn, nhút nhát e lệ nhìn vào Mạnh Lý.

"Nhạc Nhạc, gọi gia gia đi?"

Nhạc Nhạc nhìn vào ông, nắm lấy tay của Mạnh Hạ: "Gia gia….."

Mạnh Lý hai mắt đau xót: "Đứa bé ngoan, đến đây với gia gia, để gia gia xem một chút."

Nhạc Nhạc đến gần, Mạnh Lý nắm lấy đôi tay của cô bé, thật non nớt. Bàn tay thô ráp của ông nhất thời có chút chần chừ, Nhạc Nhạc liền cầm ngược lại tay của ông ấy: "Gia gia phải nhanh khỏe lên nha."

Mạnh Lý cong lên khóe miệng: "Gia gia rất nhanh sẽ khỏe lại."

"Cha, chúng ta sắp được đoàn tụ một nhà rồi." Mạnh Hạ bình tĩnh nói ra.

Mạnh Lý trong lòng hoang mang, đôi mắt có chút khó tin: "Tiểu Hạ, là ai đang giúp con?"

"Là một người bạn của ca ca ạ."

"Bạn của Mạnh Tiêu? Là ai?"

"Cha không biết người này."

Sắc mặt của Mạnh Lý trầm xuống.

Mạnh Hạ cắn cắn khóe môi.

Sau cuộc giải phẫu, khi ông vừa mở mắt ra là được ở trong một phòng bệnh như thế này, kinh nghiệm quan trường của ông làm sao lại không nghi ngờ đây? Nhưng ông nghĩ không ra được, cho đến bây giờ, ai còn có thể giúp cho ông nữa.

"Tiểu Hạ, con nói cho cha biết, là ai?"

"Ba ba, là ai chỉ có liên quan gì, một nhà chúng ta đoàn tụ mới là quan trọng nhất."

Mạnh Lý trong lòng sít sao kéo căng như một dây cung, sắc mặt dần dần trở nên tối tăm, ngắm nhìn cô: "Tiểu Hạ, nếu như con vì cha mà miễn cưỡng chính mình, cha tình nguyện cả đời ở trong tù."

"Cha!" Giọng điệu của Mạnh Hạ bỗng dưng cất cao.

Nhạc Nhạc hơi run lên, cô vội vã hít sâu một hơi, trấn an Nhạc Nhạc. Cô yên lặng ngắm nhìn Mạnh Lý: "Cha, nhưng con muốn có một gia đình."

****************************

Ở trong phòng bác sỹ, tâm tình của Mạnh Hạ càng thêm trầm trọng, cô nghĩ tới việc nếu cha biết là Từ Dịch Phong nhúng tay vào thì ông nhất định sẽ không đồng ý, cô nhíu mày lại. Từ Dịch Phong đang đứng ở phía trước, người đứng ở bên cạnh hắn, Mạnh Hạ cũng biết, là bác sỹ mổ chính cho cha.

Lòng của cô co thắt đau đớn, cô không quen được.

Có một số việc đã trệch ra khỏi quỹ đạo, nhưng cô không muốn quay trở lại nơi cũ.

Cả đời này, mù quáng một lần là đủ rồi.

Từ Dịch Phong thấy cô đi tới, dừng lại cuộc trao đổi, bác sỹ cũng biết ý mà rời đi.

Từ Dịch Phong nhìn thấy sắc mặt của cô không được tốt, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Mạnh Hạ lắc lắc đầu, giọng nói không thể che hết mệt mỏi: "Trở về đi."

"Tôi có hẹn với một chuyên gia." Nghĩ đến đường trở về rất xa, Mạnh Hạ đành phải đi theo Từ Dịch Phong. Cô cho rằng Từ Dịch Phong đi khám bệnh cho mình, không nghĩ tới là hắn đưa cô đi khám.

Lúc đứng ở khoa ngũ quan, cô đứng yên ở đấy, trong lòng nói không ra được cảm xúc lúc này.

"Từ Dịch Phong, anh không cần phải làm như vậy, không có bất kỳ ý nghĩa gì đâu."

"Đây là chuyện của tôi."

"Anh có phải là cảm thấy tội lỗi hay không?" Mắt của Mạnh Hạ sáng quắc nhìn vào hắn.

Từ Dịch Phong bị lời nói của cô làm cho hơi nghẹn họng: "Đi vào."

Mạnh Hạ khẽ cười một tiếng: "Từ Dịch Phong, anh sẽ chết cái tâm ý này."

Tái khám lại, đáp án vẫn giống như lúc trước.

"Không có bất cứ vấn đề gì." Ông bác sỹ già bình tĩnh nói ra: "Các giác quan bên trong đều hoàn hảo không có tổn hao gì, dây thần kinh thính giác cũng rất bình thường."

"Bác Tào, cô ấy 5 năm trước xảy ra tai nạn xe cộ." Từ Dịch Phong bất ngờ nói ra.

Bác Tào gật gật đầu: "Dịch Phong, có đôi khi bệnh nhân không có vấn đề về cơ thể mà trong lòng người đó có chuyện đè nặng, nên mới tự mình ngăn cách với thế giới bên ngoài. Tóm lại vẫn là cần phải xem chính cô ấy, hoặc là có một ngày nào đó, khi cô ấy nghĩ thông suốt rồi, tự nhiên sẽ nghe được đấy."

Nhưng vào ngày nào thì ai cũng không nói chính xác được, hoặc là ngày mai, mà cũng có thể là cả đời.

...

Mạnh hạ ngồi ở trên ghế dài bên ngoài, Nhạc Nhạc ngồi ở trên đùi của cô, có chút buồn ngủ.

Lúc Từ Dịch Phong từ bên trong đi ra, sắc mặt đã hơi tối tăm, hắn nhìn thoáng qua Mạnh Hạ, trên mặt thoáng hiện lên một vẻ đau thương, khóe miệng động đậy mà không nói gì khác: "Trở về đi."

Hắn mới vừa đưa tay ra muốn ôm lấy đứa bé thì Mạnh Hạ lại mạnh mẽ lui về.

Tay của hắn khô khốc dừng lại ở giữa chừng.

Chân của Mạnh Hạ bị Nhạc Nhạc đè lên nên tê dại đi, như có ngàn vạn con kiến gặm cắn. Từ Dịch Phong nhìn thấy cách cô bước đi, cũng bất chấp cô có đồng ý hay không mà nhận lấy Nhạc Nhạc, liếc cô một cái, giống như đang nhìn thấy Mạnh Hạ của trước kia: "Tiểu Hạ, mấy năm nay em đúng là đã thay đổi rất nhiều, nhưng là có một thứ duy nhất không thay đổi, chính là cái tính tình bướng bỉnh của em."

Tính tình bướng bỉnh của cô là do một tay Mạnh Tiêu cưng chiều mà có.

Cả người Mạnh Hạ ngẩn ra, sau đó ánh mắt rời đi nơi khác: "Cũng đúng."

*************************

Trở lại biệt thự, không bao lâu sau thì Từ Dịch Phong nhận được một cuộc điện thoại, thần sắc có chút lo lắg. Lúc ra đi, hắn nói với Mạnh Hạ: "Tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi."

Mạnh Hạ không có đồng ý với hắn.

Đầu chân mày của Từ Dịch Phong có hơi nhuốm vẻ đau thương.

Mạnh Hạ đứng ở trước cửa sổ, nhìn thấy xe của hắn nhanh chóng chạy vội đi. Từ gia, Kiều gia giờ khắc này chắc là đang nôn nóng lắm.

***************************

Từ Dịch Phong vội vã chạy tới bệnh viện, ở trong phòng bệnh yên tĩnh, Đàm Dĩnh nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt vàng vọt, trên cánh tay ghim dây truyền nước biển. Từ Chiến đường hoàng ngồi ở một bên, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Chuyện gì xảy ra ạ? Mẹ làm sao lại đột nhiên ngất xỉu?"

"Chuyện gì xảy ra? Con còn có mặt mũi để hỏi sao. Còn không phải là con làm chuyện tốt ư?" Khuôn mặt của Từ Chiến không giận mà uy, trên quan trường nổi danh là cường ngạnh. Từ Dịch Phong từ nhỏ sợ nhất chính là cha của hắn.

Hắn đối với gương mặt đó của cha liền lo sợ: "Cha, con đã làm gì?"

"Con và Mạnh Hạ đã xảy ra chuyện gì?" Từ Chiến không hỏi con trai những chuyện này nhưng không có nghĩa là chuyện gì ông ấy cũng không biết.

Từ Dịch Phong chỉnh lại chăn mền cho Đàm Dĩnh: "Cha, cha nhỏ giọng một chút, cẩn thận lại đánh thức mẹ dậy."

"Tiểu tử đáng chết, ngươi cút ra đây cho ta."

Trong phòng bệnh có một gian phòng khách nhỏ.

"Dịch Phong, chuyện Mạnh Lý mà con lại dám nhúng tay vào." Năm đó là một tay Từ Chiến mở đại án, cả nước khiếp sợ. Thế nhưng lúc này con trai của ông ấy lại lén lút thay người đó xoay chuyển, không phải là đối nghịch với ông ấy sao?

"Cha, con chính là làm theo thủ tục bình thường."

Từ Chiến trợn mắt nhìn, giận tái mặt: "Dịch Phong, con thật là hồ đồ! Mạnh Lý coi như là ở trong ngục nhưng có bao nhiêu ánh mắt khác đang nhìn chằm chằm vào." Dừng lại một chút lại nói tiếp: "Vì con đem Mạnh Hạ nuôi ở biệt thự thì lại coi là chuyện gì!"

Ánh mắt của Từ Dịch Phong lạnh lẽo, đề tài rốt cục cũng nói thẳng đến vấn đề chính.

"Cha, đây là chuyện riêng của con."

"Việc riêng? Con còn mặt mũi để nói……"

Lúc này truyền đến mấy tiếng gõ cửa: "Thưa thủ trưởng, xe đã chuẩn bị xong."

Từ Chiến nhìn đồng hồ trên tay một chút: "Ta cần đi khảo sát ở vùng quên, mẹ con tỉnh lại thì thật biết điều mà nói cùng với bà ấy."

Từ Dịch Phong nhếch miệng lên mỉm cười, hướng về phía cha mình mà trịnh trọng gật đầu.

,

,

,

Buổi tối hắn dựa người trên ghế sô pha mà khép hờ mắt, canh chừng ở trước giường Đàm Dĩnh, nhìn thấy nước biển đã truyền xong nên gọi y tá tới rút kim ra.

Đàm Dĩnh cuối cùng cũng tỉnh lại.

"Dịch Phong……" Bà ấy vừa mới tỉnh lại, âm thanh khô khốc.

Từ Dịch Phong bưng một ly nước đến cho bà: "Mẹ, thấy sao rồi?"

Đàm Dĩnh uống nửa ly nước, ánh mắt ngắm nhìn hắn, im lặng không lên tiếng.

Từ Dịch Phong cười khô khan một tiếng: "Nhìn con như vậy làm gì?"

"Con trai của ta bây giờ là trưởng thành không giữ được, ta sợ ngày nào đó nếu như đột nhiên ra đi thì ngay cả cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng đều không gặp được."

"Mẹ, nói lung tung cái gì đó?"

Đàm Dĩnh ngồi dậy: "Dịch Phong, con và Mạnh Hạ ở cùng một chỗ." Bà nhàn nhạt nói ra.

"Vâng."

Đàm Dĩnh nhếch miệng lên: "Vậy Kỳ Kỳ thì sao? Con có nghĩ đến nó chưa?"

Từ Dịch Phong nhấp môi dưới một cái: "Mẹ, con chỉ là thử tiếp xúc cùng cô ấy. Lúc đó con cũng đã nói là để thuận theo tự nhiên, chúng con cũng không có bất kỳ hôn ước gì…" Hắn dừng lại một chút, ánh mắt tối sầm lại: "Huống chi con và cô ấy không có phát sinh bất kỳ quan hệ gì."

Đàm Dĩnh ngẩng ra: "Cho dù không phải là Kỳ Kỳ, nhưng con cảm thấy Mạnh Hạ có thể ở cùng một chỗ với mình sao?"

Mặt mũi của Từ Dịch Phong trong nháy mắt đã lạnh đi, sắc mặt lăng lệ.

"Chuyện của nha đầu đó và Mục Trạch mẹ cũng có nghe nói." Đàm Dĩnh khẽ thở dài, ánh đèn trong mắt lưu chuyển: "Đáng tiếc."

Đáng tiếc… Đáng tiếc của Đàm Dĩnh, sợ là cũng chỉ đáng tiếc đứa bé ở trong bụng kia.

...

Bóng đêm chán nản, Từ Dịch Phong đứng ở ngoài phòng bệnh, sắc mặt lãnh đạm, hắn đứng ở đó cho đến tận nửa đêm.

****************************

Tảng sáng, Mạnh Hạ mang theo Nhạc Nhạc tản bộ ở trên đường. Ánh mặt trời từng chút một chiếu vào tàng cây, những điểm sáng loang lổ chiếu lên mặt cỏ mềm mại. Nhạc Nhạc ở trên đường nhảy chân sáo, thỉnh thoảng hái lấy những bông hoa ở ven đường.

Nhan Ngải Ưu dắt chó ở phía trước đi tới hướng của bọn họ.

Bước chân của Mạnh Hạ nhất thời dừng lại: "Xin chào…"

Nhan Ngải Ưu nhẹ nhàng cười một tiếng.

Nhạc Nhạc nhìn thấy con chó Teddy mà kích động tung tăng, ôm Teddy là phấn khởi reo lên: "Mẹ, nó thật là đáng yêu quá."

"Con gái của cô?" Nhan Ngải Ưu kinh ngạc hỏi ra.

Cằm của Mạnh Hạ kéo căng quá đỗi, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã làm mẹ. Thật sự là hâm mộ cô……" Cô ấy đảo mắt nhìn: "Đứa bé này thật xinh đẹp nha."

Cô ấy ngồi xổm xuống: "Lần sau dì sẽ tặng cho con một con cún, có muốn hay không?"

"Thật vậy chăng?" Nhạc Nhạc ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức nhìn về phía Mạnh Hạ: "Mẹ, con có thể nuôi chó được không?"

Mạnh Hạ mỉm cười, gật gật đầu.

Trên đường trở về, Nhạc Nhạc dắt chó, hai người đi ở phía sau.

"Tiểu Hạ…" Nhan Ngải Ưu nhẹ nhàng gọi lên tên của cô: "Tôi có thể gọi cô như vậy không?"

Mạnh Hạ kinh ngạc, gật gật đầu.

"Tôi mắc một chứng bệnh, sau khi tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ rõ." Cô ta bất đắc dĩ vỗ vỗ vào đầu của mình.

Mi tâm của Mạnh hạ nhíu lại, bước chân thoáng chần chờ một chút: "Chuyện gì cũng đều không nhớ rõ sao?" Mạnh Hạ có chút buồn bã.

"Tôi mơ hồ có thể nhớ ra một khuôn mặt nhưng chỉ cần tôi cố suy nghĩ thì đầu lại rất đau. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng đã cảm thấy cô rất thân thiết, giống như đã từng gặp qua cô ở đâu rồi."

Mạnh Hạ thở ra một hơi: "Có lẽ đã quên đi thì lại là chuyện tốt." Cô đột nhiên dời tầm mắt đi, nhìn về phía người đàn ông đang đắm chìm trong ánh mặt trời ở phía trước kia, ánh mắt ôn hòa. Hắn và Từ Dịch Phong là hai người hoàn toàn khác biệt, làm sao lại trở thành bạn bè được đây?

Nhan Ngải Ưu vui sướng chạy tới, ánh mắt hạnh phúc là rõ nét như vậy, Mạnh Hạ bất giác nghĩ đến một người, tình cảnh này hình như chỉ là lặp lại của trước đây.

"Có rảnh để ngồi chơi một chút không?" La Xuyên nhìn cô nói ra.

Mạnh Hạ liễm liễm thần sắc, gật đầu.

Nhan Ngải Ưu nuôi ba con chó khác giống, Nhạc Nhạc đối với những vật nhỏ rất có hứng thú. Nhan Ngải Ưu và cô bé hình như rất có duyên, liền chơi đùa với cô bé.

Mạnh Hạ và La Xuyen ngồi ở bên dưới ô che nắng.

"Cô ấy cái gì cũng không nhớ rõ được."

"Cô ấy làm sao lại ở cùng một chỗ với anh?"

La Xuyên cười khẽ: "Tiểu Hạ, tôi cho là cô sẽ liên tục nghẹn lời mà không hỏi được đấy."