Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 776: Số mệnh tàn khốc




“Anh không nôn nóng trở về sao?” Tế Tiểu Tô hỏi.

“Trước đây nôn nóng, bây giờ có em”

Vệ Thường Khuynh nựng nựng đôi má của cô. Trước đây mục tiêu duy nhất của anh chính là tìm thấy các mảnh vỡ để lập tức trở về Liên minh các hành tinh, nhưng bây giờ anh còn có cổ.

Tế Tiểu Tô nhìn anh mỉm cười hạnh phúc.

Mùng tám thích hợp khai trương.

Thịnh Tề cũng bắt đầu trở lại làm việc vào mùng tám.

Mùng bốn Tề Tiểu Tô đã quyết định mùng tám sẽ trở về Thịnh để phát lì xì, từ sớm đã bảo Khưu Linh Phương chuẩn bị một thùng li xi to.

Tối mùng bảy cổ ngồi máy bay bay về thành phố D, sáng sớm mùng tám đã xuất hiện ở Thịnh Tế.

Cô mặc một chiếc váy liền ôm sát người màu đỏ, mái tóc xõa tự nhiên, trang điểm tươi tắn, vô cùng xinh đẹp. Văn Nhĩ Định, La Thành Giang, Julia cùng Khưu Linh Phương đều đến cùng cô, còn có cả các mỹ nhân hành chính giúp cô bể khay, trên mỗi khay là những bao lì xì được xếp ngay ngắn.

Tổ Vận Đạt lại là người xếp hàng đầu tiên.

“Ha ha ha, tối đến sớm thật phải không?” Tô Vận Đạt đắc ý mỉm cười với các đồng nghiệp phía sau, thành công khuấy động một tràn cười rộ.

“Giám đốc Tổ anh làm vậy là gian lận!”

“Phải đó, phải đó, chắc chắn anh đi cùng với Tề tổng đến”

Có cậu của Boss tranh hồng bao với họ, cũng mệt thật.

Tô Vận Đạt nói: “Sao có thể như thế được, tôi tự đến mà!” Anh ta dừng lại một chút nói: “Nhưng trước khi ra khỏi cửa tôi có gọi điện thoại hỏi Tể tổng khoảng mấy giờ sẽ đến, ha ha ha.”

Anh ta bật cười lớn, lại thành công mang về bao nhiêu là ánh mắt đố kỵ.

Tế Tiểu Tô nhìn thấy cảnh này ngược lại cảm thấy rất vui. Vì cô có thể nhận ra, quan hệ giữa cậu út và nhân viên trong công ty rất tốt, họ cười nói với cậu cô, tuy nói đùa nhắc đến quan hệ giữa cô và Tô Vận Đạt, nhưng biểu cảm rõ ràng vốn không xem mối quan hệ này có vấn đề gì, không xem thường, cũng không vì thế mà a dua nịnh hót.

Đây là tiến bộ của Tô Vận Đạt.

Cũng chính vì thế, cô có thể để Tô Vận Đạt ở Thịnh Tể chăm chỉ làm việc.

Nếu đổi lại là cậu cả Tô Vận Thông chưa chắc đã được như thế.

“Năm mới vui vẻ” Đến tám giờ, Tề Tiểu Tô liền bắt đầu phát lì xì.

“Tề tổng năm mới vui vẻ!”

“Chúc Tế tổng ngày càng xinh đẹp”

“Tôi sẽ ở Thịnh Tể làm suốt cả đời.”

Những nhân viên nhận được lì xì đều rất hưng phấn chạy sang một bên, không ít người lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này. Họ cũng đã hỏi trước, hôm nay Tể tổng của họ cho phép họ tung các bức ảnh lên trang cá nhân của mình trên mạng xã hội, dù sao đây cũng là tuyên truyền cho Thịnh Tế.

Thế nên, hôm nay, mạng xã hội của rất nhiều người đều bị buổi khai trương của Thịnh Tể hiện đầy trên newfeed.

Trong đó, điểm thu hút nhất đương nhiên chính là vẻ đẹp của Tề Tiểu Tô.

“Nhìn đi, đại mỹ nhân Boss Tề tổng của Thịnh Tề chúng tôi đấy!”

“Thịnh thế mỹ nhân, hồng bao siêu khủng!”

“Hôm nay được ôm để tổng một cái! Chắc cả tháng Giêng này tôi sẽ không tắm mất!”

“Nhìn Thịnh Tể của chúng tôi nè! BOSS cũng xinh đẹp như vậy! Đi làm khai trương đầu năm lì xì còn to vậy nữa!”

Một làn sóng lớn ập xuống, Tề Tiểu Tô đã thu hút được rất nhiều fan. Đồng thời, lại một lần nữa Thịnh Tể khiến người xin việc động lòng không thôi. Lương thưởng phúc lợi tốt, cả tiền lì xì khai trương cũng nhiều hơn người ta!

Lần này, li xi của các nhân viên đều là 1880. Một hồng bao dày cộm, khiến nụ cười trên mặt của các nhân viên đều tươi như hoa.

Xấp tiền lì xì dày cộm đó đã khiến không ít người trên mạng xã hội hâm mộ và đố kỵ.

“Tôi cũng muốn đến Thịnh Tế!”

Không ít người xem ảnh trên mạng xã hội đều không nhịn được kêu lên.

Nghiêm Tắc Thầm gọi điện thoại cho Tề Tiểu Tô.

“Tôi nói này Tề tổng, cô như vậy là không có đạo đức, gây áp lực cho chúng tôi lớn quá đấy!” Anh ta nói nửa thật nửa đùa. Tiền lì xi của tập đoàn Lập Hoa vốn dĩ chỉ có hai trăm tệ, năm nay tăng lên bốn trăm, nhưng so với Thịnh Tể vẫn không đáng nhắc đến. Anh ta cũng nghe những nhân viên cấp dưới đang thảo luận về tiền lì xì của Thịnh Tế.

Tế Tiểu Tô bật cười ha hả: “Nghiêm tổng, chuyện này không thể so sánh được, Lập Hoa bao nhiêu nhân viên, Thịnh Tề bao nhiêu nhân viên chứ?”

Tập đoàn Lập Hoa có không ít công xưởng, số nhân viên gần như gấp mười lần Thịnh Tế.

“Tôi thấy sau này dù nhân viên của Thịnh Tể tăng thêm, cô vẫn mạnh tay vậy thôi” Nghiêm Tắc Thâm cười nói.

“Mọi người đều vui vẻ, cũng có thể làm việc tốt hơn, đây không phải một mũi tên trúng hai con chim sao? Hơn nữa, cũng chẳng bao nhiêu tiền?

Bây giờ mấy hạng mục của Thịnh Tề đều đang ở giai đoạn cuối, ví dụ như vòng thương nghiệp Nam Cơ, ví dụ như sơn trang nghỉ dưỡng điện ảnh sau núi thị trấn Minh Quang. Đợi sau khi mấy hạng mục này đưa vào hoạt động, tốc độ thu hồi vốn chắc chắn sẽ không chậm.

Còn quan hệ hợp tác với Lập Hoa, trước trong tay Văn Nhĩ Định có một kế hoạch đã đi vào vòng tài chính, khi dự án này bắt đầu vận hành, tốc độ lấy lại tiền sẽ cực nhanh.

Số tiền ban đầu của Tề Tiểu Tô đến quá dễ dàng, vì bán ra lượng lớn phỉ thúy nguyên thạch mà số tiền kiếm được cô cũng không để lại, tất cả đều đập vào Thịnh Tế.

Vì có đủ năng lực, có Boss hào khí như vậy, ban lãnh đạo cấp cao của Thịnh Tề khi ở bên ngoài đàm phán cũng có thêm lòng tin và dũng khí, cũng chính vì thế mới tìm thấy đối tác hợp tác thật sự có bản lĩnh và quyết đoán, đồng thời, các ngân hàng lớn cũng bật đèn xanh với Thịnh Tề.

Bây giờ nhìn lại, tiền để phát triển của Thịnh Tể vẫn còn rất lớn, bấy giờ vẫn chưa thể xem như thời kỳ hưng thịnh, theo cách nói của Văn Nhĩ Định, bây giờ vẫn chỉ là thời kỳ gọt giũa thôi.

“Chuyện khác không nói, buổi trưa cùng ăn cơm đi?” Nghiêm Tắc Thâm nói.

“Ngại quá, buổi trưa tôi có hẹn rồi.”

Tế Tiểu Tô cúp máy, bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống phong cảnh thành phố D bên dưới, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm khái. Một năm rồi, cô đã từ cô bé mồ côi bị gửi nuôi bị làm nhục, bị ức hiếp trở thành bà chủ của Thịnh Tề, cô gái truyền thuyết trong lời đồn đại của mọi người. Nhưng cô biết, con đường của bản thân vẫn còn rất dài rất dài, bây giờ vẫn còn xa lắm, mãi không nhìn thấy điểm cuối.

Và cô cũng sẽ tiếp tục không sợ gì cả tiến thẳng về phía trước.

Lúc này, Bạch Dư Tây đang vô cùng mong đợi đến buổi trưa để được gặp Tế Tiểu Tô.

Anh ta sở sở bao lì xì bên trong túi áo khoác của mình, không mỏng lắm. Đó là tiền mừng tuổi anh ta chuẩn bị cho Tế Tiểu Tổ. Anh ta chỉ có thể nghĩ ra cách này, xem như cùng cô đón Tết.

Biết cô đang ở công ty phát lì xì, anh ta lướt tin tức liền nhìn thấy, hơn nữa còn có rất nhiều hình ảnh của cô, đây đã xem như rất hiếm thấy rồi, trước đây Tê Tiểu Tô rất ít khi lên tin tức.

Trên ảnh cô mặc một chiếc váy màu đỏ, hớn hở xinh đẹp, nhìn giống như một cô công chúa hơn là một bà chủ của một công ty lớn đang phát lì xì cho nhân viên. Nhưng cô lại chính là bà chủ.

Cô bé trước đây bị mấy cô nữ sinh lớp trên chặn đường, cô bé và vào lòng anh ta, cuối cùng cũng trở nên xinh đẹp rực rỡ như vậy.

Ngón tay của Bạch Dư Tây nhẹ nhàng lướt qua tấm ảnh, anh ta thậm chí đã có một chút kích động, muốn hôn lên màn hình.

Anh ta phóng to ảnh lên, cả màn hình chỉ còn lại đôi môi của cô, đỏ diễm lệ. Chính vào lúc mồi anh sắp in lên trên, thì có một cuộc điện thoại gọi đến, giao diện cuộc gọi trong nháy mắt đã thay thế đôi môi của Tề Tiểu Tô.

Trong lòng Bạch Dư Tây dâng lên niềm chua chát.

Có lẽ số mệnh muốn dùng cách này để nói cho anh ta biết rằng, giữa cô và anh ta là không thể nào.

Nhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ chị Dương, Bạch Dư Tây thở dài, ấn bắt máy.

“Chị Dương, sao thế?”

“Dư Tây! Tôi, tôi nhớ lại rồi!”

Câu này của Dương Linh Linh bỗng chốc khiến cả người Bạch Dư Tây cứng đờ.

“Chị nhớ ra chuyện gì rồi?” Giọng nói của anh ta xen lẫn cả sự khẩn trương.