Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 390




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Là con trai của chú hai tớ, có chuyện gì à?”

Phương Đông ngạc nhiên, “Thì ra cậu ta thật sự là người nhà cậu.

Trước đây tớ nhìn thấy tên của cậu ta ở công ty còn tưởng rằng chỉ là trùng hợp.

Vì tên của cậu ta và tên của anh cậu chỉ khác nhau một chữ, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra nhà cậu có anh em nào khác.

Tờ còn nghĩ không biết có phải là bà con gì của cậu không.”

“Cậu ta làm gì sao?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Không, tớ chỉ tò mò về tên của cậu ta thôi.

Mà nếu cậu ta là con của chú hai cậu, vậy sao anh cậu không sắp xếp cho cậu ta làm ở trụ sở chính tại thủ đô, mà lại đưa sang chi nhánh nước ngoài vậy?”

“Cậu ta làm ở chi nhánh nước ngoài từ bao giờ?”

Thẩm Thanh Lan thật sự không rõ chuyện này.

Trước đây Thẩm Quân Trạch muốn Thẩm Quân Dục mua lại doanh nghiệp Thẩm Thị nhưng bị từ chối, Thẩm Thanh Lan vốn định rèn luyện cậu ta một thời gian, để mài mòn góc cạnh của cậu ta rồi dạy bảo lại.

Nhưng về sau cô lại quên mất chuyện này, nghĩ lại chắc là Thẩm Quân Dục đã xử lý.

“Cậu ta làm ở bộ phận nào?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Làm cùng bộ phận Thị trường với tớ, là một nhân viên học việc nhỏ thôi.”

Phương Đông trả lời.

Biết Thẩm Thanh Lan muốn hỏi gì nên cô tiếp tục nói, “Chắc cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp đại học phải không? Thường ngày làm việc cũng tích cực và nghiêm túc lắm.

Nhân viên học việc có rất nhiều việc cần làm nhưng cậu ta không hề oán than.

Có lần tới tăng ca đến 11 giờ đêm, khi đi ra còn thấy cậu ta đang làm việc.

Hỏi ra mới biết thường ngày cậu ta đều làm đến giờ này mới tan ca, sau đó buổi tối về nhà còn xem lại kiến thức trong sách vở, nói là phải lấy bằng đại học.”

Nhắc mới nhớ, Phương Đồng có ấn tượng khá tốt về Thẩm Quân Trạch.

Bây giờ tuy cô là lãnh đạo nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện phải tự thân vận động.

Thẩm Quân Trạch chỉ cần thấy việc nào trong phạm vi năng lực của mình thì nhất định sẽ giúp cô một tay.

Phương Đồng tất nhiên cũng sẵn lòng chỉ bảo cậu ta.

Thẩm Thanh Lan nhíu mày, vô cùng hoài nghi người Phương Đồng đang nhắc có phải là Thẩm Quân Trạch không.

Theo suy đoán của cô thì phải mất ít nhất một năm nữa Thẩm Quân Trạch mới đạt đến trình độ như Phương Đồng kể.

Vậy mà bây giờ đã hiểu chuyện rồi sao? Lẽ nào cú sốc thật sự có tác dụng lớn đối với sự trưởng thành của một người như vậy? Nhưng dù là thế nào, cô cũng rất vui vì Thẩm Quân Trạch đang thay đổi theo hướng mà cô mong đợi.

Điều này sẽ khiến cô giảm bớt rất nhiều phiền phức và công sức.

“Trong công việc khi cần nghiêm khắc cậu cứ nghiêm khắc, thậm chí có thể làm khó cậu ta, đừng quan tâm đặc biệt.”

Thẩm Thanh Lan nói.

Phương Đồng cảm thấy khó hiểu, “Chẳng phải cậu ta là con của chú hai cậu à? Sao phải làm như vậy?”

“Thẩm Quân Trạch cần được mài giũa.”

Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, không đề cập đến mấy chuyện trước kia của Thẩm Quân Trạch.

Phương Đồng biết cô không muốn nói nên cũng khéo léo không hỏi thêm nữa.

Điện thoại của Vu Hiểu Huyên đổ chuông, là Hàn Dịch gọi tới hỏi có bao giờ về nhà.

Cô thoáng nhìn ánh mắt trêu ghẹo của hai cô bạn rồi nghiến răng trả lời, “Chút nữa em về.”

“Hàn Dịch nhà cậu thật sự xem cậu là bảo bối mà, mới ra ngoài chưa bao lâu đã lo lắng như vậy.

Đến khi bụng cậu lớn hơn, có lẽ cậu đi đâu anh ấy sẽ theo đến đó mất.”

Vừa cúp điện thoại, Phương Đồng liền cười mờ ám trêu ghẹo.

Ánh mắt cô ngập tràn niềm vui, thấy bạn thân mình hạnh phúc, đương nhiên cô cũng cảm thấy rất vui mừng.

Làm nghệ sĩ đã lâu nên da mặt Vu Hiểu Huyên cũng dày hơn, bị Phương Đồng trêu ghẹo nhưng hoàn toàn không để ý đến mà vẫn cười tít mắt, “Đó là do Hàn Dịch nhà tớ quan tâm tớ, cậu cứ việc hâm mộ đi.”

“Ngồi cũng một lúc rồi, chúng ta về thôi.”

Thẩm Thanh Lan đề nghị, Phương Đồng mới về nước, thời gian ở lại cũng không lâu, vẫn nên dành nhiều thời gian ở bên gia đình hơn.

Hai người kia không có ý kiến gì.

Phương Đông và Vu Hiểu Huyên tự lái xe đến, chỉ có Thẩm Thanh Lan là được tài xế trong nhà đưa đến.

Khi về, Phương Đồng bảo Thẩm Thanh Lan không cần gọi tài xế đến đón mà tự mình đưa cô về.

Trên đường đi, Phương Đồng bỗng nhiên nói, “Thanh Lan, cảm ơn cậu.”

Một người luôn thông minh nhanh nhạy như thẩm Thanh Lan cũng bị câu nói này của Phương Đồng làm bối rối, không biết cô ấy muốn cảm ơn điều gì.

Phương Đồng mỉm cười, giải thích, “Công việc của ba tớ hiện nay thuận lợi hơn rất nhiều, cả người rất có tinh thần, tất cả đều nhờ ơn của cậu.”

Nếu không nhờ Thẩm Thanh Lan tỏ ra gần gũi với gia đình cô thì những người kia cũng sẽ không nghĩ rằng quan hệ của gia đình cô với nhà họ Thẩm rất thân thiết.

Thậm chí hôn lễ ngày mai, gia đình cô cũng nhận được thiệp mời của nhà họ Thẩm.

Thẩm Thanh Lanh nghe vậy thì khẽ cười, “Chuyện này hoàn toàn chẳng có gì lớn lao, hơn nữa năng lực làm việc của ba cậu cũng thật sự rất tốt.”

Quan trọng nhất là những kiến nghị mà Phương Thừa Chí đưa ra đều rất có lợi cho cuộc sống của người dân, là công việc ích nước lợi dân.

Một cán bộ nhà nước tốt như vậy, thì việc nhà họ Thẩm thể hiện sự thân thiết ra mặt chỉ là một việc nhỏ mà thôi.

“Có thể điều này đối với cậu không tính là gì, nhưng đối với gia đình tới thì đó là một cái ơn rất lớn.”

Phương Đồng nói, ánh mắt đầy sự cảm kích.

Thời gian trước, tinh thần của ba cô vô cùng suy sụp, nếu mẹ cô không nói thì cô còn không biết tình hình của ba mình.

Dù sao cũng chẳng phải là người trong cuộc nên Phương Đồng không thể biết rõ những chuyện thật thật giả giả trong cái vòng danh lợi này.

“Phương Đồng, giữa bạn bè với nhau đừng khách sáo như vậy.

Sau này cũng vậy, cậu có gì cần tớ giúp đỡ thì có thể nói thẳng, không cần phải sợ người khác nói cậu thân với tớ vì thân phận và điều kiện của tớ.

Cũng đừng nghĩ rằng nếu cậu nhờ vả thì tớ sẽ cảm thấy tình bạn của chúng ta không thuần khiết nữa.”

Phương Đồng ngây ra, không ngờ Thẩm Thanh Lan lại biết mình đang lo lắng điều gì.

Cô cười khổ, “Thanh Lan, thì ra cậu đều biết cả.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười.

Thật ra Phương Đồng là một người rất đơn thuần, tuy trong thông minh khôn khéo, nhưng tâm tư lại không khó đoán.

Thẩm Thanh Lan hiểu rõ, nhưng chưa bao giờ vạch trần.

Trong lòng Phương Đồng như có dòng nước ấm áp chảy qua, nhẹ giọng nói: “Thanh Lan, cậu nói có phải kiếp trước tớ đã bái Phật năm trăm năm không, cho nên kiếp này mới có thể trở thành bạn thân của cậu?”

Thẩm Thanh Lan không nhịn được cười, “Cậu nói vậy tớ sẽ nghĩ cậu muốn lấy thân báo đáp đấy.”

Phương Đồng cười tủm tỉm, “Tớ không ngại chuyện lấy thân báo đáp, chỉ là không biết ngài Phó nhà cậu có ngại hay không thôi.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười.

Về tới nhà họ Phó, thấy Giang Thần Hi ở đây, Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên nhướng mày.

Giang Thần Hi thấy cô thì mỉm cười chào hỏi, cô cũng mỉm cười gật đầu.

“Chẳng phải anh là phù rể của anh trai em sao? Sao lại có thời gian đến đây?”

“Anh vừa ở bên nhà họ Thẩm sang.”

Giang Thần Hi cười nói.

Hiện giờ thân thích tụ tập rất đông ở nhà họ Thẩm, nhưng người anh muốn gặp lại không có mặt, nên anh qua đây thăm Phó Hoành Dật.

Đang nói đến đây thì nhìn thấy bạn nhỏ Bùi Hạo nắm tay Phó lão gia đi từ tầng trên xuống, ngọng nghịu nói, “Ông ơi, để cháu dắt ông đi nhé, ông phải cẩn thận bậc thang đấy.”

Phó lão gia mỉm cười hiền hòa, gương mặt nhăn lại như một đóa hoa cúc, “Được được, cháu dắt ông đi.

Đúng là một đứa bé ngoan.”

Cậu nhóc kia nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, ánh mắt sáng lên, nhưng vẫn không bỏ Phó lão gia lại, mà đợi sau khi ông xuống bậc thang rồi mới chạy tới, “Dì.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười kéo cậu bé ôm vào lòng, “Hôm nay cháu tới cùng chủ Giang à?”

Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, “Vâng ạ, mẹ nói ngày mai mẹ mới đến đây.

Dì, cháu vừa thấy một bé gái rất đáng yêu trong nhà.”

Ngày mai Hạt Đậu Nhỏ là hoa đồng của hôn lễ, bé gái kia chắc là một hoa đồng khác, con gái của một người họ hàng thân thích nào đó.

Thẩm Thanh Lan hỏi cậu bé, “Hạo Hạo không thích sao?”

“Không ạ, cháu rất thích bạn ấy, ánh mắt bạn ấy rất xinh đẹp.”

Thẩm Thanh Lan bật cười, hiếm khi nghe Hạt Đậu Nhỏ nói thích một cô bé.

Giang Thần Hi ăn cơm tối ở nhà họ Phó, tất nhiên Hạt Đậu Nhỏ cũng vậy.

Cậu bé nhỏ giọng thì thầm với Thẩm Thanh Lan, “Dì ơi, cháu cùng chú Giang về nhà chơi nhé.”

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe sáng, “Ở nhà chú Giang chơi vui lắm sao?”

“Vui lắm ạ, ở nhà chú Giang có rất nhiều đồ chơi, quan trọng hơn là ông Giang và bà Giang rất tốt với cháu.

Bà Giang còn làm cho cháu rất nhiều món ngon.

Dì xem, cháu ăn đến mập luôn rồi này.”

Cậu bé vừa nói vừa xoa xoa bụng mình.

Hạt Đậu Nhỏ vốn mũm mĩm, Thẩm Thanh Lan nhìn cái bụng tròn vo của cậu bé rồi xoa đầu cậu, “Mẹ cháu có biết cháu đến nhà chú Giang chơi không?”

“Không biết ạ, chú Giang bảo cháu đừng nói với mẹ, nếu không thì mẹ sẽ không cho cháu đến nhà chú ấy ấy chơi nữa.

Dì, cháu chỉ nói cho một mình dì biết thôi đấy.

Vì vậy dì đừng nói cho mẹ cháu biết nhé.”

Hạt Đậu Nhỏ giơ ngón tay út lên nhấn mạnh.

“Được, dù không nói.”

Thẩm Thanh Lan phối hợp hứa với cậu bé.

“Hai người đang thì thầm gì đấy?”

Thấy hai người cứ thì thầm to nhỏ với nhau, Phó Hoành Dật cười hỏi.

Thẩm Thanh Lan mím môi không nói, Hạt Đậu Nhỏ đảo mắt một vòng rồi trả lời, “Cháu và dì đang nói về em trai.”

Thằng nhóc này thật lanh lợi, gương mặt Thẩm Thanh Lan đầy ý cười.

Sau khi ăn xong, Giang Thần Hi liền đưa Hạt Đậu Nhỏ rời đi.

Dù sao ngày mai cậu nhóc còn phải bận rộn nên hôm nay phải ngủ sớm một chút.

*** Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan bị bé cưng trong bụng đạp tỉnh, Phó Hoành Dật cũng tỉnh theo.

Thấy đứa bé trong bụng đang vui vẻ quậy trong bụng vợ mình, anh cau mày, đặt bàn tay to lớn lên bụng cô, “Ngoan, đừng phá mẹ.”

Nhưng dường như đứa bé trong bụng muốn chống lại ba mình, càng đẹp hăng hơn.

Thẩm Thanh Lan bật cười, “Xem ra bé cưng cũng biết hôm nay là ngày cưới của cậu nên không kiềm lòng được vui mừng thay cậu đây mà.”

Mặt Phó Hoành Dật đã hơi đen, thấy đứa bé đạp mạnh như vậy, trong lòng anh rất lo không khéo sẽ đạp vỡ bụng Thẩm Thanh Lan mất, “Chờ sau khi con ra đời, anh nhất định phải dạy dỗ nó một trận, thật không biết thương mẹ mình gì cả.”

Thẩm Thanh Lan khẽ cười, “Hôm nay bé cưng vui mà, anh làm vậy sẽ dọa con sợ mất.”

Mặt Phó Hoành Dật càng đen hơn, ai oán mình Thẩm Thanh Lan, “Vợ à, anh phát hiện từ sau khi em mang thai, trái tim em đã không thuộc về một mình anh nữa rồi.”

Mặt Thẩm Thanh Lan đen sì, câm lặng nhìn người đàn ông đang ghen với cả con trai mình.

Bây giờ anh còn nghĩ đây là con gái, nếu anh biết là con trai, vậy chẳng phải sẽ thành biển giấm chua luôn sao? Quả thật, cô Thẩm đã đoán đúng rồi.

“Tất nhiên không phải rồi, người em yêu nhất tuyệt đối chính là anh.”

Thẩm Thanh Lan cúi đầu hôn lên môi Phó Hoành Dật, rồi định rời giường.

Hôm nay là hôn lễ của anh trai cô, không thể đến trễ được.

Phó Hoành Dật thấy thái độ như dỗ trẻ con của cô, càng ghen dữ hơn, kéo cô xuống hôn một cái thật sâu, “Để ông xã đầy dạy cho em biết thế nào là hôn chào buổi sáng.”

Kết thúc nụ hôn, Phó Hoành Dạt vùi vào cổ cô thở hổn hển, “Anh đúng là tự đốt lửa thiêu thân mà.”

Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, Thẩm Thanh Lan cười tươi rói.

Biết rõ sáng sớm là thời điểm mình nhạy cảm nhất còn dám khiêu khích, bây giờ chịu khổ đi nhé.

Cô Thẩm tỏ vẻ cô hoàn toàn không đau lòng cho người đàn ông này.

Phó Hoành Dật buông Thẩm Thanh Lan ra, thấy vẻ mặt hả hê của cô thì bất đắc dĩ cười rồi đưa tay nhéo mặt cô, “Còn dám cười anh à, xem sau này anh sẽ phạt em thế nào.”

Thời gian tháo quả cầu trên bụng xuống cũng chỉ còn hơn một tháng, Phó Hoành Dật chỉ cần nghĩ đến điều này đã thấy không thể chờ đợi được.

Ai nói khi vợ mang thai chỉ có một mình phụ nữ là cực khổ, đàn ông cũng khổ lắm đó biết không.

“Được rồi, em rời giường trước đi, nhìn em anh càng thấy khó chịu hơn.”

Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua bộ phận nào đó của anh, càng cười vui vẻ hơn.

Cô đứng dậy, không chút lưu luyến đi vào phòng tắm.

Phó Hoành Dật vẫn nằm trên giường, trong lòng oán than, càng quyết tâm sau khi đứa bé này ra đời, anh sẽ đi phẫu thuật.

Thẩm Thanh Lan rửa mặt đi ra, Phó Hoành Dật đã thay đồ xong.

Chân của anh mới bắt đầu hồi phục, tuy vẫn chưa đứng được nhưng so với trước kia thì đã đỡ hơn nhiều.

Thẩm Thanh Lan đi tới đỡ anh lên xe lăn.

Hai người sửa soạn xong thì xuống nhà ăn sáng rồi mới đến nhà họ Thẩm.

Sáng sớm, Sở Vân Dung đã đến khách sạn, bà muốn đến đó xác nhận việc sắp xếp không có sơ xuất nào.

Thẩm Quân Dục cũng đã chuẩn bị xong, bây giờ vẫn còn sớm, chưa tới thời gian đón dâu nên anh đang ngồi trên sô pha chờ đợi.

Tuy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng Thấm Thanh Lan vẫn nhận thấy cảm nhận được cảm xúc thật trong lòng anh qua những cử chỉ nhỏ.

Cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quân Dục, “Anh, hồi hộp không?”

Thẩm Quân Dục gật đầu, “Hồi hộp, mà cũng không hẳn là hồi hộp.

Lan Lan, sáng sớm vừa thức dậy mí mắt anh đã giật liên tục, trong lòng cứ có dự cảm chẳng lành.

Em nói xem, hôn lễ hôm nay sẽ không xảy ra sự cố gì đâu phải không?”

Thẩm Thanh Lan hết nói nổi, “Anh, mấy lời này tốt nhất anh đừng để mẹ nghe thấy, bằng không anh sẽ biết tay mę.”

Thẩm Quân Dục cũng biết mình lo lắng không đâu, hai gia đình đã mất nửa năm để chuẩn bị cho hôn lễ hôm nay, sao có thể xảy ra sơ xuất gì được.

“Không sao, lần đầu tiên mà, hồi hộp cũng là chuyện bình thường.

Trước đây khi kết hôn, em cũng rất hồi hộp.”

Thẩm Thanh Lan an ủi anh, nhưng tinh thần Thẩm Quân Dục vẫn không thả lỏng hơn.

“Anh, anh nên nghĩ đến một khía cạnh khác, sau ngày hôm nay, chị Hồ Dao sẽ là vợ anh.

Mỗi ngày tỉnh dậy anh đều có thể thấy chị ấy, vừa nghĩ đến điều này có phải liền thấy không còn lo lắng nữa không?”

Thẩm Quân Dục cười khẽ, “Da mặt em dày thế này từ khi nào vậy? Mấy lời nói không biết xấu hổ này cũng dám nói ra miệng.”

“Anh có tin em mách ông nội không.”

Thẩm Thanh Lan liếc anh, dám nói da mặt cô dày.

Thẩm Quân Dục xin tha, “Anh sai rồi, anh sai rồi, anh không nói nữa, xin đại tiểu thư tha mạng.”

Thẩm Thanh Lan bật cười, sau đó lại nghiêm túc nói, “Anh, em rất vui vì thấy anh sắp kết hôn với người anh yêu, có một cuộc sống hạnh phúc.”

“Cô bé ngốc, anh cũng rất vui vì nhìn thấy em hạnh phúc.”

“Chị Hồ Dao là một người tốt, em tin sau này anh sẽ càng hạnh phúc hơn.

Anh, bây giờ em sống rất tốt, Phó Hoành Dật cũng đối xử rất tốt với em.

Sau này anh không cần lo cho em nữa, cứ yên tâm cùng chị Hồ Dao tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, mau chóng sinh cho ông nội một đứa chắt, em luôn muốn sớm được làm cô đấy.”

Sống mũi Thẩm Quân Dục cay cay, muốn xoa tóc Thẩm Thanh Lan nhưng thấy búi tóc ngay ngắn của em gái thì lại rút tay về, chuyển thành véo mặt cô.

Thẩm Thanh Lan mặt không cảm xúc, đẩy tay anh trai ra.

Anh là Phó Hoành Dật đều mắc một chứng bệnh là cứ thích bóp mặt cô.

Hôm nay có việc vui, tâm trạng của Thẩm lão gia cũng rất thoải mái, thấy người nào cũng cười tít mắt.

Nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, ông càng cười vui vẻ hơn, “Lan Lan, đến đây với ông.”

Thẩm Thanh Lan đứng dậy, đến cạnh ông, “Hôm nay tâm trạng ông nội tốt vậy ạ.”

“Anh trai cháu kết hôn, tất nhiên ông rất vui mừng.”

“Ông Thẩm, vậy thấy cháu ông có vui không?”

Giọng nói của Hàn Dịch truyền từ ngoài cửa vào, anh mặc một bộ đồ vest, đi cạnh tất nhiên là Vu Hiểu Huyên.

“Vui, thấy các cháu ông cũng rất vui.”

Theo sau Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên là Cố Dương, Cố Khải và Giang Thần Hi.

Hôm nay bọn họ đều là phù rể, còn hai phù rể nữa, một là Dư Bân, người còn lại là bạn thời đại học của Thẩm Quân Dục.

Cũng sắp đến giờ, nên bọn họ chỉ chào hỏi nhau rồi lập tức xuất phát.