Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 516




Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn quân Lan.

Phương Đồng quay về báo cáo tình hình của chi nhánh công ty nước M trong quý này. “Tổng giám đốc, trong này là tình hình công ty trong quý này.” Thẩm Quân Dục gật đầu, xem tài liệu, “Không tệ, lợi nhuận trong quý này còn cao hơn quý trước. Em làm rất tốt, em đã làm trong công ty bao lâu rồi nhỉ?” Phương Đồng ngẫm nghĩ, “Gần ba năm”. “Thời gian trôi qua thật nhanh.” Thẩm Quân Dục cảm khái một câu.

Phương Đồng2sững sờ, đúng vậy, không ngờ thoáng một cái đã qua ba năm. Ba năm trước, cô vẫn là một cô sinh viên ngây thơ vừa tốt nghiệp đại học, đến làm ở tập đoàn quân Lan chỉ vì muốn gần gũi với Đinh Minh Huy hơn, làm một cô người yêu nhỏ. Ai có thể nghĩ đến, bây giờ cô lại trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ tại nơi làm việc, còn đã làm vợ người ta, còn người kia đã sớm rời khỏi Quân Lan.

“Em đến làm việc ở chi5nhánh nước M đã hai năm rồi nhỉ?” Thẩm Quân Dục hỏi.

“Đúng vậy.” “Dựa theo hợp đồng đã ký trước đây, em sẽ chuyển về công tác tại trụ sở chính. Nếu em quay về đây, thì chức vụ giám đốc bộ phận tiêu thụ chính là của em, còn nếu em sẵn sàng ở lại chi nhánh nước M, vậy vị trí tổng giám đốc chính là của em. Muốn chọn cái nào, là do em.” Thẩm Quân Dục thản nhiên nói, mấy năm nay Phương Đồng làm việc thế nào mọi người6đều thấy rõ, mặc dù hai chức vị này tương đối cao so với tuổi tác, nhưng lại rất xứng đáng với năng lực của cô ấy.

Tổng giám đốc, nếu như có thể, em vẫn hy vọng có thể làm việc ở thủ đô.” Phương Đồng không chút do dự nói, dù sao chồng của cô ở đây, mặc dù Lý Bác Minh không phản đối, nhưng cô vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.

Thẩm Quân Dục gật đầu, “Anh hiểu, vậy lần này sau khi em quay về đó, bàn5giao lại công việc đang làm, bên chi nhánh M anh sẽ sắp xếp người tiếp nhận vị trí của em, còn em thì nhanh chóng quay lại trụ sở chính làm quen với công việc càng sớm càng tốt.” Tháng tới, giám đốc bộ phận tiêu thụ sẽ nghỉ việc, nếu Phương Đồng đã quay về, vậy anh cũng không cần tìm người khác thế chỗ, đỡ phiền phức. “Vâng, Tổng giám đốc, nếu không còn chuyện gì, vậy em đi trước.”

“Đi đi.” Thẩm Quân Dục vẫy tay, nhìn bóng lưng già dặn3của Phương Đông, anh mỉm cười, nơi làm việc đúng là một chỗ tốt để rèn luyện con người, nhớ ngày trước có chỉ là một cô gái chịu ấm ức mà chỉ biết chốn trong góc ngồi khóc.

Phương Đồng ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, bên cạnh chính là văn phòng thư ký, cũng là vị trí mà cô từng làm việc, cô ngẫm nghĩ rồi đi vào, trong đó có rất nhiều người cô không biết, đó là những người mới tới trong hai năm nay, cũng có một vài gương mặt quen thuộc, từng là đồng nghiệp của cô. “A, Phương Đông, cậu đã về rồi.” Một cô gái bỗng nhiên vui mừng nói. Phương Đồng nhìn lại, là chỗ bên cạnh bàn làm việc của cô, một cô gái khá quan tâm đến cô, cô mỉm cười, “Chân Chân, đã lâu không gặp.” Mặc dù mỗi quý cô đều về nước đến trụ sở chính báo cáo công việc, nhưng hầu như chưa từng gặp lại những người này.

Chân Chân đứng dậy, “Bây giờ không thể gọi cậu là Phương Đông, mà phải gọi là quản lý Phương.” Chức vụ công tác bên chi nhánh M của Phương Đồng chính là quản lý. Phương Đồng mỉm cười, nhìn đồng hồ, “Sắp tới giờ cơm trưa rồi, ăn cùng không?” “Được, cậu đợi tới mấy phút, tớ dọn dẹp một chút.”

“Ừm, không vội, cậu cứ từ từ.” Phương Đồng đứng chờ bên cạnh, không quan tâm đến ánh mắt dò xét của mấy người khác, đồng nghiệp ở đây đã từng đối xử không tốt với cô, đây cũng là lý do vì sao quay về đây nhiều lần, nhưng cô lại không bước vào đây, nếu không phải Thẩm Quân Dục nhắc tới, e rằng cô vẫn không vào đây.

Chân Chân thu dọn rất nhanh, cùng Phương Đồng đi khỏi đây.

“Phương Đông, cậu đúng là không có tình người, về đây nhiều lần như vậy mà không đến tìm tớ lần nào, tớ còn tưởng cậu quên tớ rồi chứ.” Trong nhà hàng, Chân Chân nửa đùa nửa nghiêm túc nói. “Trước đó đến đây đều vì báo cáo công việc, sau đó còn có chuyện phải làm, nên không thể nán lại thêm được.” Phương Đồng giải thích.

“Chỉ nói đùa với cậu thôi mà, đừng nghiêm túc như vậy. Đúng rồi, cậu nhớ mấy người khua môi múa mép trước đây không?” Chân Chân bỗng nhiên thấp giọng nói, chỗ này là nhà hàng gần công ty, bây giờ lại là giờ ăn trưa, nên có thể sẽ đụng phải đồng nghiệp trong công ty. Phương Đồng lắc đầu, từ khi cô đến chi nhánh M học tập, không còn chú ý đến những chuyện trong trụ sở chính nữa. “Sau khi cậu đến chi nhánh M, Tổng giám đốc tiến hành dọn dẹp lại văn phòng thư ký, những người hay khua môi múa mép đều bị sa thải, cậu không nhìn thấy dáng vẻ giận đến tái mặt lúc đó của Tổng giám đốc đâu, thật sự rất dọa người.” Nói tới đây, Chân Chân đột nhiên nở nụ cười, “Lúc đó tớ còn nghĩ là Tổng giám đốc thích cậu.”

“Chân Chân, không được nói linh tinh” Phương Đồng không thích trò đùa này, đối với cô mà nói Thẩm Quân Dục chính là cấp trên của cô, còn là anh trai của bạn thân, nếu đứng ở góc độ của một cô gái để đánh giá đàn ông thì cho tới bây giờ anh ấy vẫn là một người đàn ông nguy hiểm, là loại người mà cô tuyệt đối sẽ không chọn.

“Tớ nói thật đó, dáng vẻ như bao che cho con lúc trước của Tổng giám đốc, mọi người trong công ty đều cảm thấy anh ấy thích cậu, còn suy đoán xem đến lúc nào thì hai người sẽ công khai tình cảm, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.” Vẻ mặt Chân Chân đầy tiếc nuối.

Phương Đông lau mồ hôi, “Tổng giám đốc quan tâm tớ là vì tớ là bạn tốt với em gái anh ấy, tình cảm của anh ấy đối với tớ chỉ là tình anh em thôi.” Chân Chân gật đầu, “Về sau tớ đã biết, nhìn cách Tổng giám đốc đối xử với vợ mình, tớ liền biết nếu Tổng giám đốc đã thích ai thì sẽ biểu hiện ra bên ngoài, so với cậu chỉ là Tiểu Vu gặp Đại Vu thôi. Nhưng tớ cảm thấy như vậy cũng tốt, đàn ông như Tổng giám đốc không phải bất kỳ cô gái nào cũng khống chế được.”

Phương Đồng rất tán thành điểm này, người yêu nghiệt như Thẩm Quân Dục, cứ để Ôn Hề Dao thu phục đi. “Phương Đông, bao giờ cậu quay về chi nhánh M?”

“Ngày mai đi rồi.” “Nhanh vậy sao, tớ còn muốn nói nếu cuối tuần này cậu rảnh rỗi thì chúng ta đi dạo phố.”

“Lần sau đi, sẽ có cơ hội.” Phương Đồng không nói cô sắp quay về đây làm. Hai người trò chuyện những chuyện đã xảy ra trong hai năm nay, “Đúng rồi Phương Đông, cậu nhớ Lưu Tuệ không?” Ánh mắt Phương Đồng khựng lại, cái tên Lưu Tuệ này làm sao cô có thể quên được. Lúc trước, chính là người phụ nữ này đã cướp Đinh Minh Huy đi, nếu không có hai người bọn họ thì cũng sẽ không có cô của ngày hôm nay.

“Nhớ, sao thế?” “Không phải là lúc trước yêu đương với cấp dưới mình sao, còn tìm một người đàn ông nhỏ hơn mình gần mười tuổi, tổ chức hôn lễ rất long trọng. Kết quả, thật đúng là không thể trông cậy vào người đàn ông đó được, chưa được bao lâu đã chạy theo cô gái khác. Sau đó Lưu Tuệ muốn ly dị, nghe nói người đàn ông đó còn lấy một căn nhà nhỏ của cô ta.”

Phương Đồng nhíu mày, cô biết hai người đó ly dị, nhưng không biết Đinh Minh Huy lại vô sỉ như thế, bản thân mình có người mới mà còn lấy căn nhà của Lưu Tuệ. Cô cũng chỉ chán ghét Đinh Minh Huy, còn Lưu Tuệ, cô không hề thấy đồng tình chút nào. “Tớ nghe nói, lúc trước Lưu Tuệ cướp người đàn ông này từ tay người khác, mặc dù tớ không biết cô gái đó là ai, nhưng tớ vui mừng thay cô ấy vì có thể thoát khỏi người đàn ông rác rưởi đó.” Phương Đồng ngồi đối diện nghe thấy lời này, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, tớ chính là cô gái bị cướp người yêu trong miệng cậu đó.

Hai người đang nói chuyện, bỗng có một người đi tới, không phải Lưu Tuệ thì ai. Phương Đồng thầm than xui xẻo, người xưa nói không sai, đúng là không thể nói xấu sau lưng người khác, không phải sao, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.

Giám đốc Lưu.” Chân Chân chào hỏi.

Còn Lưu Tuệ thì nhìn chằm chằm Phương Đông, “Đã lâu không gặp.”

Phương Đồng gật đầu lễ phép, nụ cười lạnh nhạt, “Chào chị.” “Không ngại tôi ngồi xuống đây ăn cùng chứ?” Lưu Tuệ cười tủm tỉm. Phương Đồng rất muốn nói không muốn, ngẫm nghĩ một chút vẫn không nói ra, chỉ gật đầu, Chân Chân ngồi lùi vào bên trong. “Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã hai năm rồi. Sự trưởng thành của cô quả thật khiến tôi kinh ngạc.” Lưu Tuệ cảm khái nói, dáng vẻ nói chuyện với Phương Đồng giống như đang trò chuyện với bạn cũ.

Phương Đồng nhíu mày, sao cô không biết cô và Lưu Tuệ quan hệ tốt như vậy từ khi nào? “Tôi cũng rất ngạc nhiên về sự thay đổi của giám đốc Lưu.” Lưu Tuệ mỉm cười, trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, ánh mắt cô ta không còn hăng tiết như trước kia, hơn nữa còn già đi không ít.

“Tôi già rồi, không giống các cô giống như mặt trời mọc, bừng bừng sức sống.” Lưu Tuệ tự giễu nói. “Đúng rồi, có lẽ cô không biết tình hình gần đây của Đinh Minh Huy, sau khi anh ta ly dị với tôi liên kết hôn với một tiểu thư nhà giàu, nhưng tôi nghe nói bọn họ vừa mới ly dị.”

Phương Đồng không biết nói gì, rốt cuộc lần này quay về bị cái gì ám thể không biết, ai ai cũng nói về chuyện của Đinh Minh Huy với cô, nếu không nhắc đến anh ta thì cô cũng quên còn có người tên Đinh Minh Huy từng xuất hiện trong cuộc đời cô đây.

Lưu Tuệ thấy Phương Đồng không đáp lại, bộ dạng không hứng thú lắm, nên chỉ nói hai câu thì không nhắc đến nữa. Còn Chân Chân thì kỳ lạ nhìn hai người, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ là lạ.

Một bữa cơm kết thúc trong sự im lặng, Chân Chân nhận thấy tình hình có vẻ kỳ lạ, vừa ăn cơm xong liền đi ngay. Phương Đồng muốn đi, nhưng lại bị Lưu Tuệ giữ lại, “Lâu rồi không gặp, cô nói chuyện với tôi một chút đi, không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.”

Động tác định đứng dậy của Phương Đồng chợt khựng lại, ngồi xuống, “Giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói?” Lưu Tuệ mỉm cười, “Quả nhiên trưởng thành không ít, lúc trước cô không bình tĩnh như bây giờ.”

Phương Đông từ chối cho ý kiến, không phải cô trưởng thành, mà là cô đã buông xuống, khi trong lòng không còn quan tâm đến người đàn ông đó, vậy thì cũng chẳng còn hơi đâu mà để ý đến người phụ nữ đã cướp mất anh ta.

“Phương Đông, tôi cảm thấy có nên cảm ơn tôi, lúc trước nếu không phải có tôi, thì người rơi vào kết cục hôm nay chính là cô, là tôi thay cô nhảy vào cái hố lửa này.”

Ai ngờ Phương Đồng lại gật đầu, vô cùng tán thành, “Nếu nhìn từ góc độ này thì quả thật tôi cần cảm ơn chị.” Lưu Tuệ nhìn chằm chằm vào Phương Đồng mấy giây, sau đó bật cười, “Quả thật cô khiến tôi phải nhìn với cặp mặt khác, hiện giờ tôi còn thấy rất thích cô.” “Nhưng tôi vẫn không thích chị”

“Không sao, cô không thích tôi thì mới bình thường.” “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.” Phương Đồng đứng dậy, Lưu Tuệ không ngăn cản nữa. Phương Đồng rời khỏi nhà hàng, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, cô liền đón xe đến công ty của Lý Bác Minh, trên đường thuận tiện mua mấy hộp điểm tâm. Đây là mua cho thư ký của anh. Hai năm nay, Lý Bác Minh chuyển trọng tâm công ty về thủ đô, dưới sự điều hành của anh công ty càng phát triển. Ba của anh là Lý Duy hoàn toàn buông tay, ở nhà dưỡng lão. “Cô Lý, cô đến rồi sao.” Thư ký tiểu Trương nhìn thấy Phương Đông, khẽ cười nói. Phương Đồng đưa điểm tâm cho cô ấy, “Cái này mua cho mọi người, cô cầm đi.” “Cảm ơn cô Lý, cô khách sáo quá rồi, mỗi lần đến đây đều mua đồ ăn cho chúng tôi.” Tiểu Trương vừa nhận vừa nói. “Tổng giám đốc đâu?” “Tổng giám đốc đang họp ạ.” “Vậy tôi vào văn phòng của anh ấy chờ.” Sắc mặt tiểu Trương chợt thay đổi, cuối cùng mới nhớ ra một chuyện mà mình suýt quên, “Cô Lý, cô có thể nói chuyện với tôi một lát không?” Phương Đồng khựng lại, nhìn tiểu Trương, “Sao vậy? Trong văn phòng của Bác Minh có người?” Tiểu Trương ngượng ngùng, “Cô Lý, sao cô lại thông minh như vậy chứ!” Phương Đồng nhíu mày, “Là nữ?” Nếu không phải vậy thì tiểu Trương sẽ không khẩn trương như thế. Tiểu Trương càng lo lắng hơn, giữ chặt Phương Đông, “Cố Lý, tôi nói cho cô biết, Tổng giám đốc không làm chuyện gì có lỗi với cô, là cô gái kia tự tìm tới cửa, Tổng giám đốc không hề ngó ngàng gì đến cô ta.”

Phương Đông thấy hứng thú, “Là ai?”

“Là bạn học trước đây của Tổng giám đốc, nghe nói là cùng nhau du học nước ngoài, đến đây tìm Tổng giám đốc mấy lần rồi, nhưng đều bị anh ấy lấy cớ bận từ chối. Lần này cô ta thấy Tổng giám đốc đang học liên tự ý xông vào văn phòng anh ấy, khăng khăng phải ở đó chờ Tổng giám đốc họp xong, tôi lại không tiện đuổi cô ta đi, cho nên cũng chỉ có thể...” Phương Đông hiểu rõ, dù sao tiểu Trương cũng chỉ là một thư ký, “Không sao, để tôi vào xem.” “Haiz, cô Lý” Tiểu Trương gọi cô lại, “Nếu như có chuyện gì thì cô cứ gọi tôi.” Phương Đồng dở khóc dở cười, chẳng lẽ cô ta sẽ đánh cô sao? Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên sô-pha, trong không khí ngập tràn mùi nước hoa trên người cô ta, khiến người ta vừa vào cửa thì cái mùi nồng nặc đó liền xộc thẳng vào mũi. Phương Đồng thầm nghĩ đây là một cô gái rất có tính xâm lược. Đồng Vận Thi nghe thấy tiếng bước chân, còn tưởng là Lý Bác Minh quay về, xoay đầu liền nhìn thấy một cô gái, nhìn kỹ thì phát hiện chính là Phương Đồng - vợ của Lý Bác Minh từng gặp mặt một lần. Phương Đồng nhíu mày, không ngờ lại là Đồng Vận Thi, “Cô Đồng, không ngờ lại gặp cô ở đây.” Đồng Vận Thi mỉm cười, “Tôi cũng không ngờ.” Vừa nói xong mới phát hiện ở đây là văn phòng của Lý Bác Minh, nên giải thêm một câu, “Hôm nay tôi tìm Bác Minh có chút việc, tôi tới đây đúng lúc anh ấy đang họp nên vào đây chờ anh ấy.” “Không sao, ngồi chờ ở bên ngoài quả thật rất mệt mỏi.” Phương Đồng ngồi xuống bên cạnh Đồng Vận Thi, tiểu Trương mở cửa đi vào, đặt hai ly cà phê lên bàn. Lúc này Phương Đồng mới chú ý trước mặt Đồng Vận Thi ngay cả một ly nước lọc cũng không có. Tiểu Trương đặt cà phê xuống trước mặt Phương Đông, “Cô Lý, lần trước Tổng giám đốc có nói cô thích uống cà phê, nên tôi đã đi mua cho cô, cô nếm thử đi ạ. Tôi không biết vị tiểu thư này thích uống cái gì nên đã chuẩn bị giống cổ Lý.”

Đồng Vận Thi nghe tiểu Trương nói, tuy bên ngoài nói cảm ơn, nhưng trong mắt lại sắc bén, cô ta ngồi đây nửa ngày, ngay cả một ly nước cũng không có thể mà Phương Đồng vừa đến đã nhiệt tình chuẩn bị cà phê, đây là đang châm biếm cô ta sao?

“Cảm ơn tiểu Trương.” Phương Đồng dịu dàng nói.

Trước khi Tiểu Trương đi còn gửi cho Phương Đồng một cái ánh mắt động viên, khiến cô thấy buồn cười. Người không biết còn tưởng cô sắp ra chiến trường đấy.

Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI

Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng

Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.

Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.

Truyện hot nhất VIETWRITER.COM