Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 582




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì sức khỏe của đứa bé, nên đương nhiên cô không có ý kiến, mà đề nghị này quả thật quá đúng ý Phó Hoành Dật. Vốn dĩ anh cũng không muốn để Thẩm Thanh Lan sinh đứa thứ hai, lần trước đồng ý chỉ là vì cô đang đấu tranh giữa lằn ranh sinh tử.

Mặc dù đại trượng phu một lời nói ra tứ mã nan truy, nhưng có thể hoãn lại thì đương nhiên là anh cầu còn không được. Nếu Thẩm Thanh Lan có thể từ bỏ ý nghĩ này thì không còn gì bằng.

“Mẹ, nhanh lên.” An An đứng đằng trước thúc giục. Từ tháng Sáu, cậu bé sẽ phải đến nhà trẻ, mà bây giờ là tháng Năm rồi. Sinh nhật của cậu vừa qua không lâu, chớp mắt đã sắp tới tháng Sáu. “Con chạy trước đi, lát2nữa mẹ sẽ theo sau con.” Thẩm Thanh Lan nói với con trai, An An nghe xong, bèn lập tức vùng chạy, Mập Mạp chạy bên cạnh cậu. Nơi này là đại viện của quân đội, đương nhiên Thẩm Thanh Lan không có gì không an tâm, ngày thường cũng không hà khắc với cậu nhóc. An An tràn đầy sinh lực, chạy cùng Thẩm Thanh Lan cả đoạn đường mà vẫn không thấy mệt, mặc dù cô vì nghĩ cho con mà cố ý rút ngắn chặng đường. “Mẹ, chúng ta đến nhà bà ngoại đi.” Về đến nhà ăn điểm tâm, An An liền muốn đến nhà họ Thẩm, còn định rủ Phó lão gia theo, “Ông cố, ông đi cùng cháu được không?”

Đương nhiên Phó lão gia không từ chối yêu cầu của chắt trai, bèn gật đầu lia lịa, “Được8được được, lát nữa đi ngay.”

Cả nhà đến nhà họ Thẩm, hai vị lão gia liền vào phòng sách đánh cờ, An An thì chơi lắp ráp đồ chơi trong phòng khách, bắt đầu chơi đồ chơi mới nhất của mình, một bộ đường ray xe lửa.

“Thanh Lan, bây giờ An An đã ba tuổi rồi, con và Hoành Dật có kế hoạch sinh đứa thứ hai chưa? Một đứa dù sao cũng buồn mà.” Sở Vân Dung vừa gọt táo vừa hỏi. Mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên, lúc Phó Hoành Dật trở về vào tháng trước, cô đã nói chuyện này với anh. Nhưng người đàn ông đáng chết đó lại nói hiện giờ tuổi của An An còn quá nhỏ nên muốn hai năm nữa mới sinh, căn bản chỉ là lấy cớ.

“Con và Hoành Dật cũng đang bàn bạc2chuyện này. Nhưng chuyện con cái cũng không phải muốn là được, tùy duyên vậy. Quan trọng nhất là đến lúc đó còn phải hỏi ý An An. Con không muốn đợi đến khi đứa bé sinh ra, An An lại không thích em trai hoặc em gái mình.”

Xã hội bây giờ có rất nhiều trường hợp bởi vì sinh đứa thứ hai mà gặp phải vấn đề tình cảm gia đình, nhất là một gia đình đang chỉ có một con. Trước đó, trong nhà chỉ có mình chúng, tất cả yêu thương đều dành cho chúng. Sau này sinh đứa thứ hai, phải san sẻ tình cảm của đứa lớn, có thể dễ dẫn đến hàng loạt bi kịch. Chuyện thể này cũng không hiếm gặp trên tin thời sự. Sở Vân Dung gật gù, “Vậy cũng phải, vẫn phải trao đổi2với An An một chút, nhưng mà An An là đứa trẻ hiểu chuyện, có lẽ sẽ hiểu được.” Sở Vân Dung không hề lo lắng về An An. Tính tình của cậu nhóc này rất tốt, không giống Thẩm Thanh Lan, cũng không giống Phó Hoành Dật, mà hoạt bát, cởi mở và rất khéo hiểu lòng người.

“Chị dâu và anh sao rồi ạ? Trước đó chẳng phải anh chị chuẩn bị có con sao?” Thẩm Thanh Lan chuyển chủ đề, nếu nói tiếp thì sẽ hỏi sang Phó Hoành Dật mất. “Đang dùng thuốc bổ, còn một tuần nữa là ngưng. Chờ ba tháng sau, Hề Dao đi khám mà không có vấn đề gì thì sẽ chuẩn bị có con.” Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đã lấy nhau ba năm. Năm ngoái, hai người đã quyết định sinh con.6Chỉ có điều, cả hai đều muốn sinh một đứa con khỏe mạnh, nên muốn điều chỉnh tình trạng sức khỏe ở mức tốt nhất. Nửa năm qua, Ôn Hề Dao vẫn uống thuốc Đông y để chăm sóc sức khỏe. “Thật giống nhau, Phương Đồng cũng đã ba tháng rồi.” “Mấy đứa các con liên tục làm mẹ, người làm mẹ đây thực sự đã già rồi.” Sở Vân Dung nói chuyện gia đình với Thẩm Thanh Lan, cô cười: “Lúc nào mẹ cũng cảm thán thời gian trôi nhanh vậy?”

“Có thể không cảm thán sao? Chuyện trước mắt là chị họ Nhất Ninh của con vẫn khiến người ta lo lắng. Con nói xem, nó với Thần Hi đã ở bên nhau hơn hai năm rồi, sao vẫn không định kết hôn. Nếu còn không kết hôn, chờ sau khi nó và Thần Hi kết hôn, sinh con là thành sản phụ lớn tuổi rồi.” Trước kia, lúc Bùi Nhất Ninh còn độc thân, bọn họ buồn vì cô không có bạn trai. Bây giờ cô đã có bạn trai thì lại sầu vì chuyện kết hôn. Mỗi lần bọn họ hỏi cô, cô đều chỉ cười, nói là không vội.

Thẩm Thanh Lan biết giao hẹn giữa Bùi Nhất Ninh và ông bà Giang, nhưng những người khác không biết, đương nhiên là lo lắng, “Mẹ, chuyện này trong lòng chị họ hiểu rõ, mẹ đừng quan tâm, lần sau gặp dì cả thì khuyên dì ấy, không thấy năm nay chị họ bị dì ấy hối thúc mà không dám về nhà sao?”

“Haizz...” Sở Vân Dung thở dài, không khỏi bận tâm, “Con nói xem có phải Thần Hi không muốn kết hôn với chị họ của con không. Chẳng lẽ nó ghét bỏ Hạo Hạo nên không muốn kết hôn?” Bà bắt đầu suy nghĩ lung tung. Thẩm Thanh Lan im lặng, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, nếu Thần Hi không thích chị họ thì lúc trước anh ta đã không theo đuổi chị họ, bây giờ hai người bọn họ cũng trưởng thành rồi, họ tự có tính toán.” Kỳ hạn hai năm chỉ còn lại mấy tháng sau cùng, xem như ông bà Giang không đồng ý cũng không kéo dài được bao lâu.

Sở Vân Dung lại thở lại một tiếng, đưa quả táo cho Thẩm Thanh Lan, “Chuyện của mấy thanh niên bọn con mẹ không quản được. Được rồi, đợi lát nữa Nhất Ninh và Hạo Hạo tới nhà ăn cơm, con nhân đó hỏi thử xem nó và Thần Hi có dự định gì chưa, mặc dù chuyện yêu đương rất tốt đẹp nhưng cũng không thể cứ thế cả đời đúng không.” “Mẹ, mẹ vừa mới nói là thuận theo tự nhiên mà.” Kết quả chớp mắt đã bảo cô đi nghe ngóng tin tức. “Thì con hỏi thử xem, bảo Nhất Ninh cho một câu trả lời chắc chắn, cũng để dì cả con yên tâm nữa. Dì con ưu sầu đến nỗi tóc bạc luôn rồi kia kìa.”

Gần trưa, Bùi Nhất Ninh mới dẫn Hạo Hạo đến. Năm nay Hạo Hạo đã bảy tuổi, là học sinh lớp một, dáng dấp càng ngày càng giống Bùi Nhất Ninh. Có lẽ ở bên Giang Thần Hi lâu ngày nên điệu bộ của thằng bé cũng hơi giống anh, là một nhóc quý ông. “Chào dì út.” Hạo Hạo cười tủm tỉm, Thẩm Thanh Lan kéo cậu qua, “Dạo này học hành một không?”

Hạo Hạo lắc đầu, mới học lớp một nhưng cậu đã biết kiến thức của lớp ba, đối với cậu mà nói hoàn toàn không có gì khó, ngay cả thầy giáo riêng đang dạy chương trình năm năm cho cậu và chủ nhiệm lớp cũng đề nghị với Bùi Nhất Ninh là định cho Hạo Hạo nhảy lớp, nhưng Bùi Nhất Ninh không đồng ý mà thôi.

“Mấy cái đó quá đơn giản.” Hạo Hạo nói rồi nhìn thoáng qua Bùi Nhất Ninh, thấy cô đang bế An An thì nói nhỏ với Thẩm Thanh Lan, “Di út, hai ngày trước cháu đã gặp ba ruột của cháu.” Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Ba cháu lại đến trường tìm cháu nữa hả?” Nửa năm qua Đoạn Lăng rất thường xuyên đến gặp Hạo Hạo.

Hạo Hạo gật đầu, “Vâng, nhưng ba chỉ đưa cơm trưa cho cháu xong là đi.” Hai năm trước, Đoạn Lăng bị Bùi Nhất Ninh từ chối nên đành trở về nước D, gần mấy năm vẫn chưa từng xuất hiện. Trong lúc mọi người cho rằng anh ta không có ý định về nước thì anh ta lại trở về, hơn nữa lần này còn lấy lý do phát triển thị trường nước Z mà về, nói là muốn thành lập công ty phân phối ở thủ đô. “Dì út, ba cháu nói muốn dẫn cháu đi gặp ông bà nội của cháu, dì nói xem cháu nên đi không?”

Thẩm Thanh Lan lấm lét, “Ba cháu nói với cháu vậy hả?”

Hạo Hạo gật đầu, “Dạ, có điều cháu vẫn chưa nói chuyện này cho mẹ biết. Dì nghĩ cháu có nên đi không?”

“Vậy cháu có muốn đi không?”

Hạo Hạo ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Cháu không biết nữa, cháu chưa từng gặp bọn họ, nhưng nếu mẹ đồng ý cho cháu đi thì cháu sẽ đi gặp, còn nếu không thì cháu sẽ không đi.” Hạo Hạo không có tình cảm với hai người gọi là ông bà nội đó, đương nhiên gặp hay không cũng không quan trọng.