Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 20: Cua đổ anh chàng đeo kính cấm dục (20)




Phong Quang nhìn Bạch Trí, ý tứ rất rõ ràng, là muốn để hắn quyết định.

Nhưng Bạch Trí lại làm như không nhìn thấy Tống Mạch và Thu Niệm Niệm, cứ thế mà đi qua họ, hai người kia còn đang bận liếc mắt đưa tình cũng không chú ý đây là xe của người quen.

Bạch Trí đưa Phong Quang về nhà, trước khi xuống xe, Phong Quang trao cho hắn nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn. Sau khi thành Công trêu ghẹo lửa nóng trong người hắn, cổ nhẹ nhàng xuống xe chạy về phía cửa lớn nhà họ Hạ.

Cô bé xấu xa!

Bạch Trí tựa vào lưng ghế, hơi thở dần bình thường trở lại, suy nghĩ cũng vì vậy mà trống rỗng. Phong Quang sợ Dự Lễ sẽ làm khó hắn nên mới tìm anh ta, mà xem ra cô cũng không biết thật ra hắn đã quen biết Dự Lễ từ ba năm trước, nhưng cũng chỉ là quen mà thôi, vì Du Lễ năm đó còn từ chối hợp tác với hắn để lật đổ Tống Mạch. Tuy nhiên, hôm nay lúc Phong Quang rời đi, Dư Lễ lại nhắc tới chuyện ấy, hơn nữa đồng ý góp sức với điều kiện đến lúc đó anh ta muốn 30% cổ phần của công ty Trát Nam, Bạch Trí đã đồng ý. Thực tế thì hắn vốn không thiết tha cái công ty này, thứ hắn không cần thì thế nào cũng được.

Bạch Trí thầm nhủ với mình, có thể hành động rồi.

Ngày hôm sau cuối cùng Phong Quang cũng hẹn hò được với Bạch Trí ở công viên như ý nguyện, Mấy ngày sau đó cô được Bạch Trí dặn dò phải ở nhà. Đương nhiên cô không muốn, nhưng hàng ngày hắn đều đến nhà họ Hạ thăm cô, chỉ cần thấy Bạch Trí thì bao nhiều bất mãn cổ đều quên hết.

Phong Quang lại ngồi trên xích đu trong sân để giết thời gian chờ Bạch Trí đến tìm mình, Hạ Triều đi ngang qua hừ một tiếng: “Có trai thì quên bố rồi.”

Cô liếc một cái: “Còn phải nói à, Bạch Trí tốt với con hơn bố nhiều.”

“Thủ đoạn của nó ghê gớm hơn tưởng tượng của bố, bố thấy nó sắp bỏ con rồi, thế nào con cũng tìm bố khóc lóc.”

“Con còn lâu mới thèm tìm bố khóc lóc, nếu anh ấy bỏ con thật, thì con lại tìm đàn ông khác thôi.”

Hạ Triều nheo mắt, nét mặt uy nghiêm và khôn khéo của người từng trải trên thương trường: “Bạch Trí là một người bụng dạ rất nham hiểm.”

Bỗng nhiên đánh giá Bạch Trí cao như vậy, bố cô không bình thường mà. Phong Quang đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì quản gia đưa một người đàn ông tới, đến nhà người khác mà vẫn ngạo mạn không nể nang ai, ngoài Tống Mạch ra thì còn có thể là ai.

Tống Mạch khinh khỉnh quét mắt qua Phong Quang, nhưng vẫn tỏ vẻ lễ phép với Hạ Triều: “Chào chủ Hạ.”

“Tống Mạch đấy à!” Hạ Triều cũng lườm Phong Quang, thấy cô phụng phịu rời khỏi xích đu, ông mới hỏi Tống Mạch: “Lần này, cháu đột nhiên đến nhà họ Hạ, có chuyện gì sao?”

“Vâng lệnh của mẹ, nên cháu đến thăm chú, cũng đến thăm Hạ tiểu thư.”

Phong Quang thầm cười hai tiếng ha ha trong lòng, cái nét mặt hạ mình này của anh ta, không nhìn ra anh ta đến thăm người khác đấy.

Hạ Triều cười nói: “Vài năm trước còn gặp bà Tống một lần trong một buổi tiệc, đã lâu rồi chưa gặp bà ấy, mẹ cháu gần đây vẫn khỏe chứ?

“Sức khỏe mẹ cháu không tốt, vì vậy gần đây ít khi ra ngoài. Thật ra lần này, cháu đến thăm chủ Hạ không chỉ vì mẹ, bác sĩ nói bệnh tình của mẹ cháu càng ngày càng nặng, cháu muốn thời gian còn có thể ở bên cạnh bà sẽ hoàn thành được mọi tâm nguyện của bà.”

Phong Quang thầm cảm thấy lại tiếp theo của anh ta không hay ho gì.

Quả nhiên, Tống Mạch dùng giọng điệu vô cùng miễn cưỡng: “Xin chủ có thể cho cháu và Hạ tiểu thư nhanh chóng...”

“Tống Mạch.” Phong Quang đứng ra ngắt lời anh ta, nở một nụ cười xã giao: “Anh có biết Thu Niệm Niệm mang thai rồi không?”

“Gi co?”

Phong Quang thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc khó thấy của Tống Mạch, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Tôi nói là, Thu Niệm Niệm mang thai rồi, anh nói xem, nếu cô ấy biết bố của con mình sắp lấy người khác, cô ấy sẽ phá thai, hay đưa đứa bé cao chạy xa bay

nhỉ?”