Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 1: Cho gia sờ thêm cái nữa đi!




Cả cái giới sát thủ này, có ai không biết cô là đồ vô dụng đâu?” Cô gái tóc ngắn đeo kính tức giận mắng người đối diện!

Người bị mắng lại hoàn toàn không tự cảm thấy mình sai, cô có mái tóc dài màu đỏ rực như lửa nhìn rất chói mắt, khuôn mặt xinh xắn, ngồi dựa vào lưng ghế, đưa tay lên ngoáy ngoáy tai, nháy mắt với cô gái tóc ngắn kia: “Tình yêu à, chị biết thừa là cứ lần nào nhìn thấy trai đẹp, em lại không nhấc chân lên nối rồi còn gì. Đã vậy mà lần nào cũng giao nhiệm vụ giết trai đẹp cho em, thì em thất bại cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

“Còn cãi leo lẻo đấy!” Cô gái tóc ngắn tức giận mắng, sau đó lại gầm lên, “Hiện giờ giới sát thủ cạnh tranh khốc liệt như vậy, càng ngày kiếm miếng ăn ngoài xã hội lại càng khó khăn! Tôi đã mất đi đệ nhất sát thủ Yêu Nghiệt rồi, chỉ còn cô thôi! Thân thủ của cô không hề thua kém cô ấy chút nào, nhưng lần nào làm nhiệm vụ cũng thất bại. Trai đẹp à, trai đẹp có ăn thay cơm được không? Cô nhìn lại các khoản chi tiêu, tiền thuê nhà, tiền điện tiền nước... của cô đi!”.

“Được rồi! Được rồi mà, lão đại, em biết rồi! Em sẽ ngay lập tức đi giết người kia cho chị. Là ai nào? Ai ấy nhỉ?” Yêu Vật, đệ nhất vô tích sự của giới sát thủ bóp trán thở dài, bất đắc dĩ phải đứng dậy. Cô gái tóc ngắn tức tối quăng một tấm ảnh cho cô: “Cút đi! Đi ngay cho tôi, lần này đích thân tôi sẽ giám sát cô. Nếu còn thất bại thì cô đừng có về nữa!”

Yêu Vật gật đầu, đi ra cửa rồi còn quay hướng về phía cô ấy hôn gió một cái, nói: “Lão đại à, chị nói câu đấy nhiều lần lắm rồi ấy. Nhưng lần nào em về chị cũng vui vẻ lắm mà!”.

Nói xong, một cơn gió thổi qua...

Bỏ lại sau lưng tiếng gào thét tức giận...

Ra khỏi căn cứ, cô đẩy gọng kính, nhớ đến “Yêu Nghiệt” - đệ nhất sát thủ, đồng bọn chí cốt của mình! Từ trước đến nay, cô nàng đó yêu tiền như mạng sống, nhưng chỉ vì một lần đi xe bus không cẩn thận quẹt thẻ hai lần, sau đó ngủ mãi không tỉnh dậy nữa, mà không ai biết rõ nguyên nhân do đâu. Cuối cùng họ đành phải an táng cho cô ấy. Cô nghi là cô nàng đã xuyên không rồi, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy thôi!

Cô liếc nhìn ánh mặt trời, day day sống mũi, cười rất xinh đẹp quyến rũ, rồi lại liếc xuống nhìn bức ảnh mục tiêu mà mình phải ám sát... Đẹp trai quá! Nhưng nghĩ đến tiền chi tiêu, tiền thuê nhà, tiền điện tiền nước của mình, đôi mày đẹp lại nhíu chặt lại, thở dài thườn thượt. Thôi bỏ đi... cố gắng nhịn đau giết anh ta đi vậy!

Cô tìm tới công ty nào đó theo địa chỉ trên giấy... Không cần hóa trang, cứ thế đi thẳng vào trong! Với thân thủ của cô thì hoàn toàn không cần nghiên cứu địa hình cũng không lo không rút lui an toàn được.

Người người đi qua đi lại nhìn thấy một cô gái vô cùng quyến rũ gợi cảm, bước qua cửa lại rất huênh hoang, trong lòng còn thầm đoán, có lẽ là tình nhân mới của ông sếp nào nên không dám ngăn lại, cũng không dám đường đột đắc tội. Nhưng... đến chỗ phải quét vân tay mới vào được bên trong, cô đưa mắt nhìn lên trên một cái, rồi nghiêng người né tránh ánh mắt của tất cả mọi người, khẽ nhún chân, rồi trèo lên tường để lên tầng trên như một con chim nhạn!

Cô phi lên trên rất nhanh, tìm được cửa sổ rồi nhảy vào trong!

Sau khi vào được bên trong cô lại chạy ra hành lang! Tốc độ nhanh đến mức không ai nhận ra. Đi chưa được

mấy bước, vừa ngẩng đầu cô đã nhìn thấy mục tiêu của mình. Trong đầu cô chợt mụ mị cả đi... Mẹ nó chứ, còn đẹp trai hơn cả trong ảnh! Cô sải bước về phía trước, đến trước mặt anh ta, bốn mắt nhìn sau, sau đó...

Cô nở nụ cười rất thô bỉ, đưa tay ra: “Anh đẹp trai, chúng ta có duyên thật đấy!”

Cô gái tóc ngắn cầm kính viễn vọng đứng giám sát cách đó khá xa chỉ biết vỗ bộp một cái vào trán mình, nước mắt đầm đìa! Lại là thế này, lại là thế này!!!

Người đàn ông kia hơi ngạc nhiên, sau đó hai người vui vẻ trò chuyện với nhau, sau đó hai người họ trao đổi số điện thoại di động, sau đó nữa người đàn ông kia đi vào phòng họp để bắt đầu cuộc họp.

Rồi sau đó, Yêu Vật cười tí tởn đứng ngoài cửa, đến khi cô tỉnh lại từ trong niềm vui sướng vì vừa làm quen được với trai đẹp, thì khuôn mặt cô mới cứng lại! Cô lại quên giết người mất rồi! Đù, sao suốt ngày cứ thế này nhỉ? Cô phẫn uất đấm cồm cộp vào tường, kết quả là lại không để ý đến có cái công tắc điện cao thế ở ngay đó!

“Phụt...”

Cô đấm mạnh quá khiến dây điện bị đập đứt ra, dòng điện bắt đầu chạy xuyên qua toàn thân! Mái tóc dài xinh đẹp kia cũng dựng đứng cả lên...

Cuối cùng, cô ngã rầm xuống đất!

Có người đi qua nhìn thấy vậy, vội vàng hét lên: “Mau lên! Mau lên! Mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên!” Yêu Vật nằm bẹp trên sàn nhà, biết rõ là mình không qua khỏi liền giơ tay ra nói: “Tôi còn có lời trăng trối!”

Mọi người đều căng tải lên nghe.

“Dù là người lớn hay trẻ con, cũng không được động bừa vào nơi có điện cao thế, vô cùng nguy hiểm!”

“Tôi tên là Yêu Vật... Đến tận lúc chết rồi vẫn chưa được ngủ với một anh chàng đẹp trai nào...”

“Bịch!” Cô đã ngừng thở.

Con đường trong cung nguy nga tráng lệ trải dài những tấm thảm màu đen lót đường. Nhóm cung nhân quỳ thành hai hàng, đều cúi thấp đầu, cung kính quỳ ở đó! Dáng vẻ đó y như đang bái thần, mà dưới sự cung kính, lại là cảm giác vô cùng nể sợ, không dám mạo phạm. Tất cả đều lẳng lặng chờ vương giá của người tới!

Nhiếp chính vương điện hạ, cầm quyền từ thời niên thiếu, một mình nắm giữ mọi quyền hành trong triều, các quốc gia xung quanh không có nước nào dám không thần phục. Hoàng thượng ban thưởng cho hắn tự xưng “Cô”, để chứng tỏ địa vị của hắn ngang hàng với Hoàng đế! Đối với những người ở nước khác mà nói, Nhiếp chính vương, là ma quỷ! Đối với những người trong đất nước Thiên Diệu, thì hắn còn hơn cả thân! Vương quân mở đường, vương kỳ tung bay. Một chiếc kiệu màu đen tuyền đi chính giữa, khí thế mạnh mẽ áp lực như lan tỏa trong không trung rồi lại đè ép mạnh xuống khiến mọi người đều nín thở, thậm chí còn không dám ngước lên nhìn! Chiếc kiệu được khiêng đi rất vững vàng, vẻ mặt mấy người khiêng kiệu đều không chút cảm xúc, ánh mắt sắc như đao, hoàn toàn không thèm nhìn những người đang quỳ hai bên đường lấy một cái. Cứ như chỉ nhìn họ một cái thôi cũng là coi trọng họ lắm rồi!

Trong kiệu, một người đang dựa vào sạp dài bằng ngọc đen. Áo bào gam màu đen tuyền, vạt áo trước ngực hơi hé mở vừa ngả ngớn vừa mị hoặc. Đôi lông mày cương nghị, cặp lông mi đen dài, sống mũi đầy đặn, đối môi mỏng mang theo vẻ ngông cuồng! Khuôn mặt như được người thợ bậc thầy điêu khắc, chỉ một cái liếc nhìn thôi cũng có thể hút trọn linh hồn của người ta vào trong!

Tiếng bước chân truyền tới, hắn chợt mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy xen một chút tia sáng vàng lóe lên tia sáng lạnh lẽo nghiêm nghị! Chỉ một khắc khiến giang sơn đổ nát, chỉ một khắc khiến vạn vật thần phục!

“Diêm Liệt đại nhân!” Tiếng bước chân đó tiến lại gần, người ngoài kiệu cúi đầu hành lễ.

Một người đàn ông áo đen khôi ngô tuấn tú sải từng bước dài tới, quỳ trước kiệu: “Vương, Diêm Liệt đến để phục mệnh! Người nước Nhung tự biết mình đã làm ngài tức giận, hiện giờ cả quân vương và thừa tướng đều đang quỳ trước cửa phủ Nhiếp chính vương nhận tội!”

Người đàn ông kia nghe vậy lại khép mắt lại, giọng nói trầm thấp êm tai vang lên, nhưng câu trả lời lại đầy vẻ khinh miệt: “Cứ để chúng quỳ đi, dám làm trái ý của Cô, ắt phải phải trả được cái giá đắt vì đã chọc giận Cô chứ!”

“Vâng!” Diêm Liệt thắng người đứng dậy, vẻ mặt rất ung dung, hoàn toàn không thấy ngạc nhiên gì.

Cũng ngay lúc này, tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ một bên thành cung khác, “Ui da...” Một tiếng kêu chói tại truyền tới, ánh mắt người đàn ông kia sa sầm xuống, thoáng có vẻ khó chịu, hiển nhiên là bực mình vì tiếng động kia. Diêm Liệt lập tức nói: “Vương, là Thái tử ạ. Nghe nói... nghe nói hôm nay y lại sờ... sờ mông của Hộ quốc Tướng quân... Hoàng thượng hạ lệnh phạt trượng...”

“Ui da! Đau quá đau quá đau quá!” Yêu Vật vừa mở mắt đã cảm thấy mông mình đau tê tái!

Nàng ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt, mình thì đang nằm bò ra trên băng ghế gỗ, phần mông lại đau rát như thiêu như đốt, còn hơi giật giật lên, nước mắt như muốn trào ra ngoài! “Fuck! Cái méo gì thế này?” Không ai hiểu “fuck” là gì, nhưng câu “cái méo gì thế này” thì họ vẫn hiểu.

Một thái giám vội bước tới đỡ nàng, nói: “Thái tử điện hạ, nô tài đã khuyên ngài từ lâu rồi, là đừng sàm sỡ triều thần nữa, chắc chắn họ sẽ mách với Hoàng thượng mà! Giờ thì hay rồi! Ôi, để nô tài đỡ ngài lên!”

Thái tử điện hạ?!

Xuyên không à? Xuyên không thành con trai á?! Không phải chứ?! Nàng không để ý được quá nhiều, nhanh như chớp cứ thế cởi đai lưng, thò tay sờ vào trong quần! Sờ mới thấy, hoàn toàn không có trang thiết bị mà đàn ông cần có. Hí hí hí, nàng cười đầy thỏa mãn! Nàng vẫn là một cô gái!

Đám cung nhân kinh hãi há hốc mồm nhìn Thái tử thò tay sờ vào trong quần của mình ngay trước bàn dân thiên hạ, sau đó lại chậm rãi nở nụ cười thô bỉ.

Lẽ nào... lẽ nào Thái tử... tự sướng ngay trước mặt mọi người sao?

Sau khi xác định mình vẫn là con gái, tâm trạng của nàng tốt hơn rất nhiều! Yêu Vật thu tay lại, thấy mọi người đang nhìn mình bằng vẻ mặt như bị sét đánh, nàng thoáng lúng túng, cũng biết rõ động tác đó của mình không ổn chút nào!

Thái giám đang đỡ nàng ấp úng nói: “Thái tử gia, ngài...”

Nàng quàng tay qua vai gã, giải thích: “Ngươi biết đấy, thông thường lúc tâm trạng không tốt ấy mà, đàn ông bình thường sẽ dễ có một số phản ứng sinh lý bất thường, người ta gọi là “nhức trứng”! Thế nên vừa rồi ta mới thò tay vào xoa dịu nó một chút. Mấy gã đàn ông không bình thường như các ngươi chắc chắn sẽ không hiểu được đâu!”

Thái giám nghe xong, nước mắt lên dâng lên, ánh mắt sa sầm xuống tức giận, điện hạ lại chọc vào chỗ đau của người khác!

“Phải rồi, vừa rồi các ngươi nói nguyên nhân ta bị đánh là gì nhỉ?” Đối với mấy mấy chuyện xuyên không thể này, nàng rất dễ dàng chấp nhận, vì kiếp trước đã được khai sáng bởi quá nhiều tiểu thuyết xuyên không rồi. Có lẽ chủ nhân cũ của cơ thể này đã chết vì bị đánh chăng. Một thái giám đáp: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, vì ngài sờ... mông của Hộ quốc tướng quân. Tướng quân tố cáo ngài lên Hoàng thượng, Hoàng thượng mới hạ lệnh...”

“Cái gì?!” Nghe gã trả lời xong, trong mắt nàng như có ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên. Nàng còn chưa sờ được mông của Tướng quân, mà mông mình đã bị đau tê tái thế này rồi à?! Sao vô lý thế nhỉ?! Nàng kéo lại tay áo, tức giận nói, “Tên tướng quân đó đang ở đâu?” “Tướng quân... tướng quân vừa đi yết kiến Hoàng thượng rồi ạ! ôi, Thái tử à, ngài đi nhầm đường rồi, ở phía Động cơ mà!” “Ơ, không phải! Thái tử gia, ngài còn đi tìm Tướng quân làm gì chứ? Chẳng lẽ ngài vẫn còn muốn sờ nữa?” Cung nhân vội nhảy dựng lên, cuống quýt đuổi theo.

Yêu Vật còn không thèm quay đầu lại, đáp: “Tên tướng quân đó có tuấn tú không?”

“Hả... cũng khá tuấn tú ạ!” Chẳng phải ngài gặp tướng quân rồi sao, máu háo sắc dâng lên nên mới sờ còn gì?!

“Hay lắm! Đã vậy thì gia nhất định phải sờ một cái mới nguôi hận được!” Nàng đường đường là một Thái tử, lẽ ra xuyên không xong thì xung quanh phải toàn là tỳ nữ xinh đẹp với mỹ nam vờn quanh chứ. Thế mà tỉnh dậy suýt nữa bị đánh cho tàn phế, quan trọng nhất là còn chưa kịp sờ mông của mỹ nam trong truyền thuyết. Cục tức này nuốt trôi thế quái nào được!

Cung nhân sợ hết hồn, cuống quýt nói: “Gia, ngài đừng đi mà, Hoàng thượng vừa đánh ngài xong đấy!”

Nàng không thèm để ý. Cung nhân đành chịu, lại nói: “Ai, thôi vậy, ngài quyết đi thì cứ đi đi! Cùng lắm là lại bị bệ hạ đánh một trận thôi, dù sao đối với ngài cũng là chuyện bình thường như cơm bữa!”

Nàng vừa đi vừa nhìn quanh tìm kiếm bóng hình của vị tướng quân tuấn tú kia, đồng thời khó chịu nói: “Gia là Thái tử! Cùng lắm là bị đánh một trận thôi, làm sao xử trảm gia được?” Hơn nữa, muốn đánh Yêu Vật nàng đây cũng đâu phải chuyện dễ dàng như thế!”

Cung nhân nghe thấy có lý bèn gật đầu: “Cũng đúng nhỉ! Chỉ cần ngài không đắc tội Nhiếp chính vương điện hạ cầm quyền từ thời niên thiếu, nắm trọn quyền hành trong triều, thì cả hoàng triều Thiên Diệu này cũng chẳng có ai dám làm gì ngài đâu! Ngài...” Y còn đang nói liền hốt hoảng thấy Thái tử điện hạ nhà mình lao đi như một tia chớp! Mà hướng kia, chính là vương giá của Nhiếp chính vương điện hạ! Chân y nhũn cả ra, mắt hoa đi! Điện hạ không muốn sống nữa rồi. Đã mạo phạm Nhiếp chính vương thì dù y có là Thái tử thì đến tám phần mười là chết chắc rồi!

“Thái tử...” Gã cuống cuồng hồ lên, nhưng nàng chạy quá nhanh nên không nghe thấy. Từ đằng xa, Yêu Vật đã nhìn thấy một hàng người khiêng một chiếc kiệu, bầu không khí sát phạt vây quanh

mình đám hộ vệ kia cực kỳ phù hợp với thân phận Tướng quân! Chắc chắn là hắn rồi. Nàng không thèm để ý đến đám cung nhân lắm điều nhiều chuyện ở đằng sau, lao tới như một cơn gió, chặn ngay trước mặt chiếc kiệu kia!

Nàng vừa chặn lại, bầu không khí chợt lạnh đi, luồng áp suất ngưng tụ lại quanh hiệu, bầu không khí dồn nén mãnh liệt, rõ ràng người trong kiệu đã nổi giận rồi.

Những người quỳ hai bên vừa thấy tình hình thế này cũng đều toát mồ hôi lạnh thay cho vị Thái tử điện hạ liều lĩnh chán sống nhà mình! Sáng nay, Thái tử điện hạ đã uống thuốc chưa?! Y chán sống rồi hay sao mà đi mạo phạm Nhiếp chính vượng chứ?

Kiệu ngừng trên không trung, sát khí dày đặc, cả không gian như căng lên, dường như chỉ cần một động tác bất thường nào đó thôi cũng sẽ ngay lập tức bùng nổ và cướp đi hơi thở của mọi sinh linh vậy!

Tất cả hộ vệ vương giá đều đang chờ mệnh lệnh của Vương để xông lên lấy mạng người trước mặt! Đứng trước mặt Vương, thì Thái tử điện hạ cũng chỉ là một cọng rơm mà thôi!

Luồng không khí này vô cùng áp bức. Lúc này, ngay cả Yêu Vật cũng không thể không thừa nhận rằng luồng khí này cực kỳ chèn ép người khác! Kiệu vẫn còn cách nàng hơn mười mét, chỉ có đám hộ vệ đứng gần nàng. Ở một khoảng cách xa như vậy mà nàng vẫn bị người trong kiệu áp bức đến mức muốn quỳ xuống!

Nhưng nàng đến đây để trút giận, có phải đến để quỳ xuống bái lạy đâu!

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chiếc kiệu kia, nhướng mày nói: “Ngươi chính là cái vị Tướng quân bị ta sẽ mông kia hả?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ, thậm chí mọi người còn không dám hít sâu một hơi lạnh. Nàng hỏi xong, cả con đường đều tĩnh lặng mất vài giây. Sau đó, tiếng nói trầm thấp êm tai, vừa mê hoặc lại vừa quyến rũ vọng từ trong kiệu ra, giọng điệu như bậc vương giả nhìn xuống một con kiến hôi: “Nếu đúng, thì sao?”

Oai phong lẫm liệt, kiêu ngạo khiếp người. Giọng điệu ngông cuồng đó thực sự khiến nàng rất khó chịu! Nàng hất mặt, ưỡn ngực, hóp bụng, dồn khí xuống huyệt đan điền, gầm lên một tiếng như sư tử Hà Đông: “Cũng chẳng sao cả, thò mông ra đây, cho gia sờ thêm cái nữa!”