1 Cm Ánh Dương

Quyển 2 - Chương 23: nơi sâu nhất của tháng năm




Quý Noãn Noãn rất kén chọn nên cuối cùng vẫn chẳng có bộ nào vừa ý. Lúc về, Noãn Noãn bỗng nhiên quay lại nói với Tiêu Tuấn đăng sau lưng rằng, lâu lắm rồi chưa ăn cơm với chú út nên chợt muốn đến nhà Quý Thành Dương, đành phải từ chối lời mời đi ăn tối của Tiêu Tuấn.

Cái tên Quý Thành Dương không hề lạ lẫm đối với Tiêu Tuấn, thậm chí đối với bất kỳ người yêu nào của Quý Noãn Noãn thì đây cũng là cái tên có tấn suất xuất hiện cực kỳ cao. Chỉ có điều, cái tên đặc biệt hơn một chút đối với Tiêu Tuấn.

Một đêm khuya vào năm năm trước, anh ta tận mắt nhìn thấy người đàn ông trẻ ấy bế Noãn Noãn lúc đó toàn thân đẫm máu vì bị đánh lên ngay trước mặt Tiêu Tuấn và đưa cô ấy ra khỏi cuộc đời anh ta.

Cũng chính từ hôm ấy, anh ta mới thật sự nhận ra được khoảng cách giữa mình và Quý Noãn Noãn: Một trời một vực.

Trên đường về nhà, Kỷ Ức dò hỏi xem Noãn Noãn làm thế nào để liên hệ được Tiêu Tuấn, Noãn Noãn chỉ trả lời qua loa, đáp bừa rằng: “Ngẫu nhiên gặp thôi. Hôm nay mới hẹn ăn cơm lần đầu tiên, cũng chỉ vì có cậu đi cùng. Anh ấy nói muốn gặp gỡ bạn bè cũ, tớ bảo ăn cơm thì không vấn đề, nhưng phải đi thử lễ phục cưới cái đã, nào ngờ anh ta lại còn đến trước.”

Những lời sau đó Noãn Noãn không hề nói.

Kỷ Ức có thể đại khái đoán được rằng, cô bạn muốn thử xem thái độ của Tiêu Tuấn đối với việc mình kết hôn như thế nào.

Dĩ nhiên, người đàn ông bị thử thách thì tỏ ra rất bình thường, cứ như thể hai người họ chưa từng có bất kỳ quan hệ nào mà chỉ là bạn cũ ngày xưa. Kỷ Ức nghĩ đến Quý Thành Dương, nếu như hôm nay là cô và anh thì họ sẽ có kết cục như thế nào?

Lúc họ về đến nhà, đèn trong phòng khách khá tối, trên bàn ăn đã bày sẵn mấy món ăn phụ và cả vịt quay gọi mang đến nhà nữa. Quý Noãn Noãn không cho Kỷ Ức lên tiếng báo động cho anh mà rón rén chạy đến cửa bếp để nhìn trộm.

Đó là cảnh mà Quý Noãn Noãn chưa bao giờ được nhìn thấy.

Vị thạc sĩ triết học tốt nghiệp Pennsylvania, thần tượng của Quý Noãn Noãn từ khi còn nhỏ xíu lúc này đang đứng trên bồn rửa màu bạc, tay phải cầm một con dao nhỏ dài rất bình thường để gọt khoai tây.

Khung cảnh được kết hợp từ một củ khoai tây và một người đàn ông cao 1m87, quả thật trông rất bất ổn.

“Chú út…” Quý Noãn Noãn dù đã hơn hai mươi tư tuổi, chiều cao cũng khá nổi bật, nhưng vẫn giống hệt như hồi nhỏ, mỗi lần nhìn thấy Quý Thành Dương thì giọng nói lập tức trở nên yếu ớt, tạo cảm giác như đang làm nũng: “Chú còn biết nấu cơm cơ à?”

Không chỉ riêng Noãn Noãn mà trong cuộc sống trước đây cảu Quý Thành Dương, các cô gái trẻ mỗi lần gắp anh đều sẽ có phản ứng giống như vậy, cứ như thể anh chính là người khiến cho họ bất giác trở nên dịu dàng.

Quý Thành Dương không nhìn lên mà chỉ “Ừm” một tiếng.

Anh chỉ liếc nhìn để tìm thấy Kỷ Ức ở đằng sau lưng Quý Noãn Noãn.

Quý Noãn Noãn cố tìm chuyện để tán gẫu với Quý Thành Dương vài câu, sau đó thấy mình nhạt nhẽo nên kéo tay Kỷ Ức vào phòng ngủ và dùng biểu hiện rất khoa trương để bày tỏ bất mãn: “Chú út của tớ mà lại nấu cơm cho cậu à…”

“Ừm.” Kỷ Ức nhỏ giọng tranh luận, “Tớ nấu cơm khó ăn lắm, anh ấy không thích nên tự nấu.”

Thực ra cũng không hẳn là khó ăn, chỉ có điều lúc ấy cô mới có mười mấy tuổi, nào đã nghiêm túc nghiên cứu ẩm thực nấu nướng đâu, đương nhiên không thể thuần thục được bằng một người đã phải tự lực cánh sinh ở nước ngoài trong thời gian dài như anh.

Quý Noãn Noãn nhìn vẻ mặt hạnh phúc được voi đòi tiên của Kỷ Ức liền đẩy luôn cô xuống giường, dùng cả tay lẫn chân để vật lộn. Hai cô gái chui trong chăn mồ hôi mồ kê đầm đìa, thở dốc, cười nhìn nhau.

Noãn Noãn bỗng ghé tới gần, khẽ hỏi bên tai cô: “Thím út… chú út của cháu có phải là mặt nào cũng có thể thỏa mãn được hư vinh của phụ nữ không? Kể cả chuyện trên giường?” Giọng nói của Noãn Noãn trầm thấp đầy ám muội.

Trên giường ư…

Kỷ Ức vùng vẫy muốn ngồi dậy, mặt cô đỏ bừng.

Noãn Noãn vui vẻ vô cùng, cô bạn vòng tay ra trước ngực cô thử độ lớn nhỏ: “Ừm… to hơn khi nhìn nhiều, chú út của tớ có phúc quá đi!” Cô rú lên rồi cuống cuồng bật dậy khỏi giường, lao ra ngoài.

Cuộc đối thoại giữa các cô gái như thế này đương nhiên Quý Thành Dương không hề biết.

Nhưng Quý Noãn Noãn hỏi về chuyện đó khiến cả buổi tối cô đều trong tâm trạng thấp thỏm bất an. Thậm chí khi Quý Thành Dương đưa bát cho cô bảo cô giúp xới cơm thì cô cũng cố tình giữ khoảng cách và né tránh bàn tay anh. Quý Thành Dương thấy hơi kỳ lạ nên nhìn cô thêm mấy cái, ánh mắt rất thuận lợi trượt từ trên mặt cô xuống đến dưới cổ áo…

“Chú út, chú xào món bí ngồi1 này ngon thật đấy, chú chỉ cho mỗi ớt Tứ Xuyên, muối và mì chính thôi à?” Noãn Noãn hạnh phúc ăn món bí ngồi xào nóng hổi trước mặt.

1 Bí ngồi: tên tiếng Anh là Zucchini, một tên gọi khác là bí mùa hè, có giá trị dinh dưỡng cao và có lợi cho sức khỏe.

“Đại khái thế.” Anh đàng hoàng đạo mạo thu lại ánh nhìn rồi quay sang hỏi Noãn Noãn: “Nghe bố mẹ cháu nói, cháu sắp kết hôn rồi?”

“A, đúng vậy, sắp rồi ạ…” Quý Noãn Noãn trả lời chẳng vui chẳng buồn, “Mẹ cháu bảo tháng Năm về Thành Đô, đưa anh ấy đến thăm ông ngoại, nếu như ông ngoại cháu không thích… thì tính sau. À phải, mẹ cháu bảo chú cũng sẽ về Thành Đô với cháu phải không?”

“Có lẽ, nếu như không có gì thay đổi.”

Sắp xếp này quả thật nằm ngoài dự đoán của Kỷ Ức, tuy Quý Thành Dương không mắc phải bệnh nặng cần phải vào phòng cấp cứu nhưng bây giờ đã có kết quả các hạng mục kiểm tra rồi, bác sĩ cũng nói cần thực hiện phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Thật không ngờ anh còn chuẩn bị đi Tứ Xuyên một chuyến.

Buổi tối sau khi Quý Noãn Noãn ra về, cô hỏi, Quý Thành Dương mới đáp, anh muốn đi vì có hai lý do. Một là năm ngoái khi bà dì mất, anh vẫn đang điều trị ở nước ngoài, đành phải nhờ mọi người ở trong thôn lo việc tang sự giúp, bây giờ anh đã về nước, cần phải về đó một chuyến, thu xếp những chuyện hậu sự, nhân tiện cảm ơn hàng xóm láng giềng không có quan hệ máu mủ ruột thịt kia. Lý do thứ hai là… Quý Thành Dương vuốt tóc cô, nói với cô rằng, anh muốn đưa cô về đó thêm lần nữa.

Tại sao thì anh không nói rõ.

Chuyến đi Thành Đô được ấn định vào tháng Năm.

Mười ngày sau, Kỷ Ức xin phép với chủ nhiệm nhóm tổng hợp, chủ nhiệm vừa kí tên vào đơn xin nghỉ phép của cô vừa tiện tay đưa cho một phần tài liệu khác. Cô liếc nhìn qua, đó là tài liệu đăng kí làm phóng viên ngoại trú.

Chủ nhiệm xuất thân học tiếng Đức, là đàn anh tại trường đại học của cô, đó là một người rất hiền hòa thân thiện. Khi thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Kỷ Ức, anh ta liền giải thích: “Lần này bộ phận quốc tế có bảy xuất, đó đều là các quốc gia rất khá, nhóm tổng hợp chúng ta đề cử em và Đông Hướng Hải. Trước khi trở thành phóng viên ngoại trú, hai người phải đến các nhóm các tổ để làm việc một thời gian, thậm chí phải đến cả nhóm nhiếp ảnh nữa.” Kỷ Ức siết chặt tài liệu trong tay, không đáp.

Bên cạnh có rất nhiều đồng nghiệp, cô đâu thể nào từ chối ngay lập tức được.

Nhìn sắp xếp thời gian thì sau khi cô đi Thành Đô về vẫn còn kịp trao đổi lại với chủ nhiệm.

Trước khi lên đường, tranh thủ lúc về nhà thu dọn hành lý, cô đưa cho Hà Phi Phi tiền thuê nhà của hai tháng tới, cô bạn dở khóc dở cười nhìn số tiền trong phong bì: “Cả tháng vừa rồi cậu có ở đây mấy đâu, tớ cũng ngại chẳng lấy tiền thuê của cậu nữa.” Hà Phi Phi càn tranh thủ trêu cô, “Nếu như chuyện tình cảm của cậu ổn định thì cưới luôn đi cho rồi, đỡ tốn tiền thuê nhà!”

Kể từ khi chuyển sang bộ phận biên tập tin quốc tế, Kỷ Ức rất bận rộn, đầu tiên là phải di chuyển liên tục giữa tòa soạn và bệnh viện, sau này là tòa soạn và nhà Quý Thành Dương. Đôi khi cô cũng cảm thấy thuê căn phòng này đúng là lãng phí.

Vấn đề này cô từng nghĩ tới, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Quý Thành Dương dường như cũng chưa bao giờ hỏi đến chuyện thuê chung nhà này. Việc họ sống với nhau lúc này lại giống với những ngày tháng xảy ra dịch SARS năm ấy. Tuy lúc ấy cô đang ở tại nhà của Quý Thành Dương, hai người ngày đêm bên nhau nhưng cũng không hề đi đến bước cuối cùng…

“Để đến tháng sau rồi tính.” Cô đáp.

Hôm ra sân bay tình cờ gặp mấy vị lãnh đạo đi công tác, nên đường bi cấm rất lâu. Bạn trai của Noãn Noãn nhìn những cảnh sát giao thông đang duy trì trật tự bên ngoài cửa sổ rồi nhỏ giọng nói chuyện với Noãn Noãn bằng tiếng Anh, hai người thì thầm to nhỏ, không khí vốn đang rất hòa hợp nào ngờ đến cuối cùng lại trở thành chiến tranh lạnh.

Kỷ Ức ngồi bên cạnh Noãn Noãn, huých cùi chỏ vào người bạn: “Sao thế?”

Dù sao chàng luật sư New York này cũng không hiểu tiếng Trung nên cô cũng không cần phải cố tình nói nhỏ.

“Quan điểm không hợp.” Quý Noãn Noãn bực bội đáp, sau đó cô bạn vươn lên phía trước hỏi Quý Thành Dương đang ngồi ở ghế phụ, “Chú út, chú có người bạn nào thân thiết thì giới thiệu cho cháu đi, cháu cảm thấy cháu vẫn thích kiểu người như chú nhất!”

Kỷ Ức phì cười.

Quý Thành Dương chẳng buồn mở mắt ra: “Bạn của chú à? Có lẽ cũng đều chê cháu quan điểm sai lệch thôi!”

“Cháu nào có sai lệch quan điểm đâu? Cháu với Kỷ Ức đều xuất thân từ gia đình cách mạng cả. Cha ông đều là những người từng vác súng trên vai, từng phải chịu đạn bắn…” Noãn Noãn bô lô ba la nói một hồi cuối cùng thở dài, “Cái tên Tây nửa mùa này lần nào nói về Trung Quốc với cháu cũng khiến cháu có cảm giác bị tẩy não! Anh ta cứ tưởng những gì anh ta biết mới là sự thật. Tây Tây, lúc nãy cậu có nghe thấy không. Anh ta lại dám nói với tớ rằng vụ bạo động ở Tây Tạng đợt trước là giả, nói rằng thấy trên tờ Times viết rằng chúng ta đã nhân cơ hội để đàn áp nhân dân.”

“Tớ chẳng nghe thấy hai người nói gì cả, nói nhỏ thế cơ mà!” Kỷ Ức thẳng thắn.

Noãn Noãn bực bội tố cáo thêm vài câu.

“Không ít truyền thông nước ngoài có ý kiến phiến diện về Trung Quốc, vụ việc lần này không có sự chứng kiến của truyền thông nước ngoài nhưng lại xuất hiện một số lượng tin tức rất lớn, hơn nữa lại đều là những tin đồn thất thiệt.” Giọng nói của Quý Thành Dương lạnh lùng mà bình tĩnh, “Nếu chưa từng sinh sống trên mảnh đất này, những con đường tìm hiểu lại ít thì rất khó nhận ra được chân tướng của mỗi sự việc. Bạn trai cháu sinh ra ở nước ngoài, môi trường hình thành nên quan niệm, ngày xưa khi còn ở Mỹ chú cũng thường xuyên tranh luận với người khác về những chuyện này.”

“Phải!” Quý Noãn Noãn chán nản, “Họ từ nhỏ đến lớn chỉ toàn đọc những tin tức này nên tư tưởng đã thành thâm căn cố đế rồi.”

Thế là câu chuyện trong xe liền từ cuộc tranh cãi về quan niệm giữa cặp tình nhân trở thành tiêu chuẩn khách quan cho các tin tức thời sự…

Tài xế cũng là một thanh niên yêu nước tiêu chuẩn, khi nghe thấy Quý Thành Dương nói về những chuyện này thì thi thoảng cũng sẽ thể hiện sự phẫn nộ của mình. Bạn trai của Quý Noãn Noãn nghe không hiểu, còn ngỡ rằng mấy người kia nói chuyện không liên quan đến mình. Anh ta cúi đầu nghịch chiếc Blackberry trong tay để kiểm tra email của công ty.

Bên đó, người đàn ông bị bạn gái tố cáo đang nhanh chóng gõ chữ để thu xếp công việc. Bên này, Quý Thành Dương đã nói đến ý nghĩa quan trọng của công việc phóng viên nhà báo.

“Cứ như những người ngoại quốc chưa từng chứng kiến vụ thảm sát ở Bắc Kinh, không xem các phim tài liệu lịch sử thì không thể nào tin được những hành động tàn nhẫn này. Tương tự, còn có nạn diệt chủng Rwanda* năm 1994, không có phóng viên nào đưa tin khách quan và cũng chẳng có ai tin rằng, chỉ khoảng một trăm ngày mà đã chết gần một triệu người.”

*Cộng hòa Rwanda là một quốc gia nhỏ nằm trong lục địa tại vùng hồ lớn Trung Đông Phi, dân số sấp sĩ 9 triệu người. Nước này nổi tiếng trên thế giới nạn diệt chủng dẫn tới cái chết của 1 triệu người chỉ trong 100 ngày nội chiến đẫm máu năm 1994.

“Em từng xem cuộn băng hồi ức của một phóng viên nói về hiện trường thảm sát Rwanda này.”

Kỷ Ức nhớ đến hiện trường thảm sát mà người phóng viên đó miêu tả: Dưới chân chẳng hề có đường đi, chỉ có thể dẫm lên những xác chết để tiến lên phía trước, mỗi một bước chận đều như dẫm lên một miếng bọt biển đã hút đẫm nước, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị dẫm vụn vỡ không ngừng.

“Jack Picone.” Quý Thành Dương nói ra cái tên của người phóng viên mặt trận ấy.

“Ừm.” Kỷ Ức cũng nhớ cái tên này.

Quý Noãn Noãn thấy hai người họ nói chuyện mà bản thân không hề biết thì có cảm giác bị bỏ rơi, Noãn Noãn không kìm được ôm lấy vai Kỷ Ức, liên tục oán trách: “Ai lại như hai người… Tôi cũng ở cùng một đất nước với hai người đấy. Hai người đá tên Tây hóa này xuống khỏi xe đi!”

Kỷ Ức cười khẽ huých nhẹ Noãn Noãn, nhắc bạn ngoan ngoãn ý tứ một chút.

Còn tài xế thì nghe vui đến mức chẳng còn nhớ đến việc lái xe nữa.

Chiếc xe mà họ đi vì phải chạy đường vòng để đón Kỷ Ức và Quý Thành Dương nên không cùng một tuyến đường với mẹ của Noãn Noãn. Mãi cho tới khi tất cả mọi người đã lần lượt lên máy bay, cô đứng ở lối đi giữa máy bay mới nhìn thấy mẹ của Noãn Noãn lúc này đang ngồi trên ghế lật báo ra đọc.

Kể từ hôm gặp ở bệnh viện, đây là lần đầu tiên cô gặp vị trưởng bối này.

“Tây Tây!” Mẹ của Quý Noãn Noãn nhận ra họ đã lên máy bay liền ngước lên, khẽ mỉm cười, “Lúc nãy bác còn đang nghĩ, hình như lần đầu tiên cháu đến Thành Đô cũng là đi cùng với nhà bác phải không?”

Sân bay cũ, đến cảnh tượng trong khoang máy bay cũng như đã từng quen.

Quý Thành Dương ở bên cạnh Kỷ Ức, lễ độ trò chuyện với mấy vị trưởng bối đã về hưu, anh thấy Kỷ Ức vẫn thất thần liền đặt tay lên sau lưng cô, khẽ vuốt nhẹ. Kỷ Ức lúc này mới bàng hoàng sực tỉnh: “Vâng… Hồi lớp mười ạ.”

“Cháu ngồi xuống đi.” Mẹ Noãn Noãn mỉm cười.

“Mẹ…” Quý Noãn Noãn lên máy bay chậm hơn mấy phút, vội vã gấp rút chạy tới, “Mẹ đang đọc gì thế?” Vừa nói cô bạn vừa cầm lấy tờ báo, nhưng miệng thì không ngớt lời, “Có tin tức gì hả mẹ? Có vui không? Mẹ kể cho con nghe đi!”

Dĩ nhiên, Noãn Noãn chỉ sợ mẹ mình làm việc gì hoặc nói gì khiến Kỷ Ức khó xử.

Mẹ Noãn Noãn biết thừa ý đồ của con gái nên chỉ mắng yêu, “Thôi được rồi, con quan tâm tin tức từ bao giờ thế? Mau ngồi xuống đi.”



Mãi cho đến lúc máy bay sắp cất cánh, Quý Thành Dương mới thoát khỏi được sự quan tâm của các vị tiền bối để trở về bên cạnh cô.

Quý Thành Dương ngồi xuống, cảm thấy bàn tay Kỷ Ức len lén vòng ôm lấy cánh tay trái của mình, sự dựa dẫm không hề dấu giếm ấy khiến anh thoáng ngơ ngác, anh hơi quay đầu sang, khẽ giọng hỏi: “Em sao thế?”

Kỷ Ức lắc đầu, mỉm cười khẽ đáp: “Không có gì.”

Cô rất vui.

Kể từ khi người nhà tìm đến tòa soạn để nói chuyện với cô đến nay, cô chưa bao giờ vui như lúc này.

“Thế thì sao lại cười vui sướng thế? Cứ như mới nhặt được vàng.” Quý Thành Dương thông minh đến thế, làm sao có thể không biết cô cười vì chuyện gì, và vì sao cô lại bám chặt lấy anh đầy dựa dẫm như vậy.

Nhưng anh cứ thích đứng bên cạnh nhìn như thế này thôi.

Nhìn cô hơi chun mũi, khẽ đáp: “Không nói cho anh biết!”

Mỗi một chữ, mỗi một vẻ mặt đều giống như những gì anh dự đoán, không sai lệch lấy một ly.

Lần này đến Thành Đô, thân phận của Kỷ Ức khác biệt đi rất nhiều. Cũng may Quý Thành Dương không phải là một người có tính cách thoải mái, trước nay chẳng hề có những hành động thân mật hay nói gì tình cảm trước mặt người ngoài nên cũng không làm cho ông ngoại Noãn Noãn phải chú ý.

Điểm này hoàn toàn trái ngược với bạn trai của Noãn Noãn, đó tuyệt đối là một người theo chủ nghĩa lãng mạn.

“Yêu chú út của tớ có cảm giác như thế nào?” Đêm khuya, Quý Noãn Noãn nằm trên giường, vừa nhắn tin tán gẫu với bạn trai đang ngủ ở phòng cho khách, vừa hiếu kì hỏi Kỷ Ức, “Sao tớ chưa bao giờ thấy hai người thân mật nhỉ?”

Kỷ Ức nghĩ một hồi: “Chẳng có cảm giác gì… Ai mà chẳng như nhau.”

Dường như đúng là vậy thật, Quý Thành Dương tuyệt đối không phải là người biết nói những câu tình cảm, còn những lời sến sẩm mà cô có thể nghĩ đến cũng chẳng được là bao. Trước mặt người ngoài, anh quả thật rất đứng đắn, chỉ có đúng một lần nắm tay duy nhất ở trên hành lang tại đài truyền hình, lúc đó cô mới có mười bốn, mười lăm tuổi, có lẽ lúc ấy nắm tay cô cũng chỉ như nắm tay một cô cháu gái nhỏ. Ôm eo bế cô cũng chỉ có đúng một lần, mà cũng vì nguyên nhân rất đặc biệt.

Thế nên khi họ rời khỏi Thành Đô và trên đường đi tới thôn, tài xế lúc rảnh rỗi còn hỏi thăm Kỷ Ức có phải mới tốt nghiệp đại học ra ngoài du lịch hay không, sao không đi cùng bạn trai? Lúc ấy Quý Thành Dương đã xuống xe ra ngoài cho thoáng, cô sợ mọi người trong xe đều là người ở chỗ ông ngoại Noãn Noãn nên không biết có cần phải nói rõ hay không, cuối cùng chỉ ậm ừ cho qua chuyện…

Năm 2000 khi cô tới đây vẫn là giữa mùa đông.

Chớp mắt đã tám năm trôi qua.

Kỷ Ức nhìn thôn nhỏ bên ngoài kính xe. Xe họ men theo con đường đất bằng phẳng rẽ vài lần rồi dừng lại ở cuối đường, trước căn nhà bà dì từng ở.

Cô lặng lẽ liếc nhìn Quý Thành Dương, nhưng anh chẳng hề có phản ứng gì đặc biệt.

Hai người, cùng với tài xế, bác sĩ và một người lính cùng xuống khỏi xe và đi vào trong sân. Có một cô bé đang ngồi trước nhà giặt quần áo đứng dậy hốt hoảng nhìn họ rồi quay lại đằng sau nói gì đó. Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên gặt tấm rèm bằng những dải nhựa bước ra, nhìn Quý Thành Dương giữa những người lạ rồi do dự gọi tên anh bằng giọng địa phương.

Quý Thành Dương gật đầu: “Tôi đây!”

Mắt người phụ nữ trung niên kia lập tức đỏ hoe, bà bước tới không ngừng ngắm nghía Quý Thành Dương, nói gì đó liên tục. Mọi người ở đây, trừ Kỷ Ức, đều có thể hiểu được lời người phụ nữ nói.

Chỉ có Kỷ Ức là ở bên cạnh nhìn, và đoán.

Cuối cùng khi cô theo Quý Thành Dương vào nhà, thắp hương cho bức ảnh bà dì ở trong góc, anh mới dịch cho cô nghe đoạn nói chuyện khi nãy.

Bà dì cả đời không kết hôn, chỉ có mình Quý Thành Dương là người thân duy nhất, anh sống ở Bắc Kinh có vẻ rất tốt nên bà cũng chẳng còn vương vấn ai. Trước khi qua đời, bà dì còn mời thôn trưởng đến làm chứng, nhượng căn nhà của mình cho những hộ có gia cảnh khó khăn trong thôn.

Họ cảm tạ ân đức của bà dì nên mới thờ cúng bà ở đây.

Quý Thành Dương nhìn bức ảnh, nói: “Bà dì, cháu đưa cháu dâu về rồi đây.”

Kỷ Ức lúc này đang cung kính cầm hương lên bái, anh nói vậy khiến tay cô khựng lại, ngơ ngẩn.

Nhưng giọng anh chẳng hề có chút đùa cợt nào, anh cầm những nén hương mới thắp, bất chợt khiến cô có cảm giác đang vào từ đường nhận tổ quy tông… Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy sau lưng náo nhiệt hẳn lên, các vị cao tuổi có tiếng trong thôn đều đến cả, rất nhiều người còn mang theo con cháu đến để gặp người nổi tiếng. Quý Thành Dương quay người lại nói chuyện với những vị tiền bối mà thực ra anh đã quên gần hết này.

Kỷ Ức đứng trước bức di ảnh thêm một lát, cô cứ cảm thấy mình cần phải nói thêm điều gì đó.

Cô còn nhớ năm mười bốn tuổi, khi bà dì nhìn cô nói những lời hiểu lầm ấy, hởi Quý Thành Dương rằng cô có phải là cô dâu nhỏ của anh không. Lúc ấy cô vẫn còn ngờ nghệch, chưa có tình cảm nam nữ nào với Quý Thành Dương, nên nghe hỏi vậy thì sững sờ ngay. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này cứ như đã được chủ định từ trước và được bà cụ nói ra đầu tiên.

Cô sy nghĩ ngiêm túc một hồi lâu rồi lại nâng hương vái vái, rồi khẽ nói: “Bà dì, chứng cháu sẽ sống tốt, bà cứ an tâm nhé!”

Cô vừa dứt lời, đang định nói thêm vài câu thì tiếng anh chợt vang lên sau lưng, anh hỏi: “Sống tốt như thế nào cơ?”

“Hả?” Kỷ Ức không hề nhận ra anh đến gần, “Nghĩa là bình an đấy!”

“Chỉ đơn giản thế thôi sao?” Anh cười.

“… Thế phải nói gì nữa ạ?” Đây là lần đầu tiên cô thắp hương cho người đã mất nên hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Quý Thành Dương giả vờ suy nghĩ: “Ví dụ như, nói anh có điểm nào không tốt với em, hy vọng bà sau này sẽ quản anh.”

Kỷ Ức ngơ ngác: “… Anh đối xử với em rất tốt mà.”

Điều Quý Thành Dương vốn định nói là, sự xa cách suốt bốn năm ấy rõ ràng là lỗi của anh.

Nhưng nhìn bộ dạng cô thì chắc chắn đã quên mất chuyện này rồi.

Anh vuốt ve mái tóc của Kỷ Ức, không nói thêm gì nữa.

Dường như lần nào Quý Thành Dương về cũng có rất nhiều người đến đây, đến bữa tối, ngoài sân bày ra hẳn bốn năm cái bàn, phụ nữ ít, đàn ông thì nhiều, cả già trẻ gái trai đều ăn uống rất lâu. Những binh lính là tài xế đi cùng họ đều xuất thân bộ đội, chẳng sợ gì uống rượu, nhưng uống đến nửa đêm thì đều say lảo đảo hết cả.

Kỷ Ức ăn xong từ sớm, cô vừa ngồi nói chuyện với hai cô con gái nhỏ của một gia đình trong thôn vừa nhìn thấy Quý Thành Dương đang bị mọi người vây quanh, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì. Cũng may lần này Quý Thành Dương có đưa bác sĩ theo, đối phương liên tục thề và giải thích rằng sức khỏe của Quý Thành Dương không thích hợp để uống rượu nên anh mới may mắn chỉ phải uống khoảng hai, ba chén. Còn người bác sĩ thì bị chuốc đến không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa.

Đến cuối cùng, chẳng cần biết là ai, họ cứ nhìn thấy người khác là uống…

Nói tóm lại một câu là, những người nhậu tối nay đến cuối cùng chẳng còn ai đứng nổi.

Bia đỡ đạn của Quý Thành Dương nằm gục xuống bàn ngủ tít, anh liền dẫn Kỷ Ức biến mất tạm thời. Hai người nhân cơ hội mọi người không để ý liền ra khỏi cổng, men theo con đường đất đi ra ngoài rìa thôn. Xa xa là dòng sông, không có đèn đường, chỉ có ánh trăng trong vắt rơi xuống mặt nước, những gợn sóng lăn tăn khiến tít đằng xa cũng thấy những ánh trăng này được hắt lại, tất cả đều là ruộng lúa nước.

“Anh có chỗ nào thấy không khỏe không?” Kỷ Ức chầm chậm bước đi bên cạnh anh, hỏi.

Quý Thành Dương cười, anh giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, làm dấu im lặng rồi ngẩng đầu lên, ra hiệu cho cô nhìn lên trên.

Chẳng biết họ đã đi ra đến vẹ đường từ khi nào.

Gần xa đều có rất nhiều cây cổ thụ, nhưng gốc cây mà Kỷ Ức đang đứng đối diện là to nhất, cho dù hai người như cô vòng tay ôm cũng không xuể. Quý Thành Dương dựa vào trí nhớ để tìm điểm dễ trèo lên nhất rồi giúp Kỷ Ức trèo lên cành cây, sau đó anh cũng lên theo. Thời tiết tháng Năm, lá cây rất xum xuê dễ dàng che kín cả hai người.

Quý Thành Dương sợ trên cây có côn trùng làm cô sợ hãi nên cởi áo khoác ra phủ lên cành cây làm nệm.

“Lúc nhỏ anh hay trèo cây à?” Kỷ Ức trong hoàn cảnh này, sợ bị người khác phát hiện nên giọng nói cũng khẽ hẳn đi: “Liệu có bị gãy không…”

“Ừ, thường xuyên trèo.” Quý Thành Dương bảo, “Ở đây có ngồi mấy người cũng chẳng nguy hiểm đâu.”

Kỷ Ức “Ồ” một tiếng rồi vỗ lên cành cây, cô cảm thấy thú vị.

“Anh sinh ra ở đây.” Giọng nói của Quý Thành Dương cũng khẽ khàng hơn, “Mẹ anh qua đời năm anh mới hơn một tuổi, lúc lên năm, anh được người từ Bắc Kinh đến đón.”

“Thế… trước đó thì sao? Sao ông nội Quý không đến đón anh?” Cô khẽ hỏi.

“Trước đó công việc của bố anh có biến động rất lớn, ông cũng không muốn làm chuyện quá nổi bật, nên tất cả các con đều đăng kí hộ khẩu tại quê, mãi đến năm 81, 82 mới lần lượt đoàn tụ ở Bắc Kinh.” Anh giải thích đơn giản, “Bố anh, cũng là ông nội Quý cảu em, trước giải phóng từng có một người vợ, sau này bà qua đời. Mẹ anh là vợ hai, tuổi tác cảu hai người cách biệt rất lớn, thế nên anh cũng kém bố của Noãn Noãn và các chú dì mà em từng gặp rất nhiều tuổi.”

Kỷ Ức hiểu ra.

Còn nhỏ tuổi như thế mà đã một mình sống với ba dì, chắc chắn sẽ cảm thấy bị bỏ rơi.

Cô không có trí nhớ tốt như Quý Thành Dương nhưng vẫn nhớ, khi cô còn rất nhỏ, mỗi lần bố mẹ đến thăm cô rồi ra về, cô đều khóc rất thảm thiết, cảm thấy lần gặp kế tiếp cực kì xa vời.

“Lần trước đến đây cùng em, anh vốn định đưa bà dì đến một nơi có điều kiện kinh tế khá hơn để dưỡng lão.” Anh nói tiếp, “Tuy bà vẫn luôn nhận được tiền sinh hoạt phí nhưng dù sao nơi này cũng chưa phát triển.”

“Bà không đồng ý ạ?” Kỷ Ức phỏng đoán.

“Đúng thế, bà chưa bao giờ rời khỏi nơi này và cũng không muốn đi.”

Ánh trăng len qua kẽ lá để lại những vệt lốm đốm trên người họ.

Cuộc trò chuyện đơn giản đến đây là kết thúc.

Kỷ Ức đoán, anh nhất định rất hối tiếc vì đã không làm được một số việc thực sự để đền đáp công ơn nuôi dưỡng này. Từ nhỏ cô đã không biết an ủi người khác, chỉ quen lắng nghe, nhất là lúc này khi đối diện với Quý Thành Dương, người đàn ông mà cô đã dựa dẫm về mặt tinh thần từ nhỏ tới lớn thì cô lại càng bối rối.

Thế là cô cứ yên lặng ngồi cùng anh như thế.

Ngồi được khoảng mười mấy phút thì cô lại cảm thấy quá đỗi yên tĩnh rồi nên vắt kiệt hết trí óc để tìm ra được một chủ đề chả mấy quan trọng: “Tối qua em lại mơ ác mộng rồi.” Tối qua nơi họ nghỉ chân là một nhà nghỉ nhỏ khá sạch sẽ, cô ngủ một mình một phòng, nửa đêm bị giật mình tỉnh giấc muốn đi tìm Quý Thành Dương nhưng lại sợ bị người khác bắt gặp nên đành phải mở mắt chờ trời sáng đầy tội nghiệp.

Quý Thành Dương cười: “Gần đây sao em cứ toàn mơ ác mộng thế.”

“Em cũng không biết nữa, có lẽ vì không quen giường…”

Anh hạ giọng hỏi: “Em mơ thấy gì thế?”

Cô nhớ lại rồi miêu tả ngắn gọn vài câu, sau đó hỏi lại anh: “Anh có bao giờ mơ thấy ác mộng không?”

“Có chứ!” Anh bất giác cười, “Đôi khi anh cũng có những giấc mơ được lắm!”

Cô hiếu kỳ: “Mơ gì ạ?”

Anh giải thích ngắn gọn: “về em.”

Cô càng muốn hỏi hơn.

Quý Thành Dương không định cho cô cơ hội để tra hỏi,anh bắt đầu chầm chậm hôn lên sau tai và cổ Kỷ Ức, đây đều là những điểm nhạy cảm nhất của cô. Nhất là khi ở một nơi như thế này, khi chân họ vẫn đang chới với giữa không trung, tuy không cao nhưng đây lại là ở bên ngoài.

Ngộ nhỡ có đứa trẻ con nào chạy đến dưới gốc cây này thì sẽ rất dễ dàng nhìn thấy họ…

Cô càng nghĩ càng thấp thỏm lo âu, chỉ tiếc là Quý Thành Dương chẳng hề bận tâm mấy chuyện này. Anh chống một tay sang bên cạnh dùng cả cơ thể mình để đè cô lên cành cây, cố tình trêu cô: “Tây Tây!”

“Ừm…”

Anh thì thầm: “Có phải em tò mò anh sẽ mơ thấy gì không?”

“Ừm….”

“Mơ thấy..” Anh không hề nghiêm chỉnh, mà khẽ nhả ra ba chữ: “Như thế này”

Tay anh liền men theo gấu áo của cô để trượt vào bên trong.

Đêm khuya hai người trở lại căn nhà, khẽ khàng đẩy cửa đi vào bên trong căn phòng nhỏ bên chái Đông. Khi mở đèn đầu giường, cô nhìn thấy trên người anh có bảy, tám vết đỏ sưng lên vì bị muỗi cắn liền nhanh chóng chạy ra ngoài, cô nói rằng mình bị muỗi cắn nên hỏi cô bé con của gia đình kia thuốc bôi. Cô bé con lấy thuốc đưa cho cô, còn đưa thêm cả hương muỗi nữa.

Trong căn nhà này không có nhiều phòng, bốn năm người đi cùng bao gồm cả tài xế và bác sĩ ngủ trong căn phòng lớn phía Bắc. Còn căn phòng nhỏ này thì nhường lại cho Quý Thành Dương và Kỷ Ức, trên chiếc giường đơn và ghế sô pha đều có chăn và gối.

Cô bé con thắp hương muỗi xong liền đi khỏi, Kỷ Ức lập tức khóa cửa lại, cô ngồi khoanh chân trên chiếc giường đơn đối diện với Quý Thành Dương và bôi thuốc lên các vết muỗi đốt của anh: “Nhìn sợ thật đấy…” Kỷ Ức bôi thuốc rất nhẹ nhàng, chạm qua tưng vết một khiến anh thấy cô cứ như đang dùng những đầu ngón tay cào nhẹ lên lòng bàn tay anh nhồn nhột, khiến anh không khỏi nảy sinh bao nhiêu ảo tưởng.

Quý Thành Dương cười rồi liếc nhìn khu vực gần xương quai xanh của cô: “Đúng là rất giống vết muỗi cắn, nếu như không nhìn kĩ.”

“Giống gì cơ? Chẳng phải đều do muỗi cắn ư?” Cô đóng lọ thuốc lại, không hiểu rõ lời anh nói.

Quý Thành Dương dựa vào chiếc chăn đã được gấp gọn: “Không phải cắn, mà là…ừm, nói có hơi phức tạp.”

Kỷ Ức không hiểu, cho tới khi ngón tay anh chạm vào cổ cô và xương quai xanh.

Cô nhìn theo, cuối cùng cũng hiểu.

Mới chỉ nhìn qua đã thấy đôi ba chỗ thâm tím nho nhỏ, những dấu vết riến tư thế này đã xuất hiện như thế nào thì cô hoàn toàn không ấn tượng, chẳng đau mà cũng chẳng nhột…Kỷ Ức cúi đầu nghịch chiếc hộp thuốc kim loại trong tay, vành tai bắt đầu đỏ ửng, nóng bừng, cô nhỏ giọng nói: “Em buồn ngủ rồi.”

Ánh sáng từ chiếc đèn đầu giường hơi mờ tối, rõ ràng bóng đèn đã được dùng trong một thời gian dài.

Anh dựa ở đó, nhìn gương mặt cô đang đỏ dần lên, nhìn ngón tay cô khẽ xoay chiếc hộp nhỏ để che giấu sự biến động về mặt cảm xúc. Chỉ cách một cánh cửa sổ, anh có thể nghe thấy xa xa có tiếng chó sủa khe khẽ, không biết anh đã nhìn thấy mèo hoang hay bóng người đi vệ sinh, tiếng chó sủa ngày càng lớn, cho tới khi nữ chủ nhân dùng tiếng địa phương quát lên một tiếng mới chịu im lặng.

Kỷ Ức đang lấy làm lạ vì sao không nghe thấy tiếng anh đáp lại, ngay giây phút cô ngước mắt lên thì đèn trong phòng cũng vụt tắt.

Trước khi mọi người lên xe, mẹ của A Lượng xuất hiện, kéo tay Quý Thành Dương trò chuyện rất lâu. Kỷ Ức mới ở đây được hai, ba ngày nhưng cũng nghe hiểu được một vài câu đơn giản bằng tiếng địa phương, cô biết bà đang thể hiện lòng cảm ơn.

Tuy Quý Thành Dương đến cuối cùng vẫn nói cho đối phương biết rằng, anh không hề có hành động thực sự nào để giúp đỡ người thiếu niên đã bước ra khỏi thôn quê ấy, nhưng bà vẫn không ngừng cảm ơn, đồng thời còn mạng một ít thịt khô và thịt trâu mà gia đình làm để đưa cho họ.

Đi được nửa đường, Kỷ Ức thấy đói, Quý Thành Dương liền bóc một gói cho cô ăn, cay đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, cô hít hà liên tục, lúng búng nói: “rất ngon, mỗi tội cay quá…”

Cô đang nói khe khẽ thì xe bỗng xóc mạnh một cái, khiến cô cắn phải lưỡi.

Chỗ vừa cắn lập tức bị vị cay kích thích, nước mắt cô tuôn rơi lã chã. Mắt cô đỏ hoe, đau đến mức chẳng nói nổi một lời, cô nhìn Quý Thành Dương đầy tội nghiệp. Quý Thành Dương gác tay lên phía trước, đầu gối lên cánh tay, không kìm được phải bật cười: “Đúng là đồ mít ướt, để anh xem nào!” Anh đưa tay tóm lấy cằm Kỷ Ức, cô ngoan ngoãn há miệng và thè lưỡi ra, đang định chỉ tay vào chỗ vừa cắn rách thì anh đã ghé sát lại và dùng lưỡi quấn lấy cô.

Hai người họ ngồi ở hàng ghế sau, lại được che bởi cánh tay anh nên quỷ không biết thần không hay.

Anh chậm rãi hôn rồi sau đó buông cô ra, bắt buộc phải thừa nhận: “Đúng là cay quá rồi!”

Kỷ Ức khổ sở nhìn anh, trông càng tội nghiệp.

Nào chỉ có ca

Cô đang nói khe khẽ thì xe bỗng xóc mạnh một cái, khiến cô cắn phải lưỡi.

Chỗ vừa cắn lập tức bị vị cay kích thích, nước mắt cô tuôn rơi lã chã. Mắt cô đỏ hoe, đau đến mức chẳng nói nổi một lời, cô nhìn Quý Thành Dương đầy tội nghiệp. Quý Thành Dương gác tay lên phía trước, đầu gối lên cánh tay, không kìm được phải bật cười: “Đúng là đồ mít ướt, để anh xem nào!” Anh đưa tay tóm lấy cằm Kỷ Ức, cô ngoan ngoãn há miệng và thè lưỡi ra, đang định chỉ tay vào chỗ vừa cắn rách thì anh đã ghé sát lại và dùng lưỡi quấn lấy cô.

Hai người họ ngồi ở hàng ghế sau, lại được che bởi cánh tay anh nên quỷ không biết thần không hay.

Anh chậm rãi hôn rồi sau đó buông cô ra, bắt buộc phải thừa nhận: “Đúng là cay quá rồi!”

Kỷ Ức khổ sở nhìn anh, trông càng tội nghiệp.

Nào chỉ có cay, bây giờ đến môi cô cũng bị cay xè, nóng bừng vì nụ hôn của anh rồi.

Đây không phải lần đầu tiên cô đi qua những con đường núi vòng vèo thế này, lúc ấy cô vẫn còn nhỏ tuổi, cũng chưa quen với không khí độ cao như thế này nên phần lớn thời gian cô đều chìm trong giấc ngủ. Nhưng lần này, cô thích chụm đầu vào cửa sổ để ngắm phong cảnh bên ngoài hơn.

Liên tục có khúc quanh gấp một trăm tám mươi độ, nhưng tài xế tay nghề rất điêu luyện.

Quý Thành Dương muốn vội về Thành Đô để gặp mấy người bạn cũ trước khi họ đi công tác nên hành trình gấp hơn lúc trước đến rất nhiều. Đến tối là họ đã về đến Thành Đô. Kỷ Ức từ chiều đã bắt đầu thấy bụng khó chịu, sau khi ăn tối xong cô chỉ có thể ôm túi sưởi điện mà Quý Noãn Noãn không rõ đã tìm được ở đâu rồi nằm lên giường để làm dịu đi những cơn đau bụng kinh.

Tối hôm ấy, cô nằm trên cùng một chiếc giường với Noãn Noãn, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô tỉnh dậy, chầm chậm xuống khỏi giường, mở cửa phòng ra định vào phòng vệ sinh.

Quý Thành Dương đang thì thầm trò chuyện với mẹ của Noãn Noãn trong phong khách, nghe thấy tiếng động anh liền đứng dậy bước tới: “Vẫn đau à?”

“Ừm…” Kỷ Ức vẫn thấy rất thấp thỏm khi trao đổi với anh về chuyện này khi ở trước mặt mẹ Noãn Noãn, cô khẽ nói, “ Em đỡ hơn nhiều rồi, bình thường chỉ có ngày đầu tiên là nghiêm trọng thôi…”

Mẹ Noãn Noãn dường như cũng nhận ra sự bối rối của cô nên mỉm cười đi khỏi.

“Nghe nói sau khi kết hôn sẽ khá hơn một chút.”

Kỷ Ức sững sờ: “Thật à?

“Không biết nữa.” Quý Thành Dương thẳng thắn, “Mẹ Noãn Noãn nói vậy, anh đoán ý của chị ấy là nếu có quan hệ vợ chồng sẽ giảm nhẹ đi một chút.”

“…” Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh mẹ Noãn Noãn đã thảo luận với Quý Thành Dương như thế nào về chuyện này, cô im lặng một lúc mới khẽ lẩm bẩm: “Thế thì là giả rồi…”

Quý Thành Dương cười, anh đặt bàn tay lên xoa nhẹ bụng dưới của cô: “Hôm nay em nghỉ cho khỏe, ngày mai chúng ta sẽ đi chơi ở quanh Thành Đô, rồi ngày kia về Bắc Kinh.”

“Anh đặt vé ngày kia rồi à? Mấy giờ?”

“Chiều ngày kia, chuyến bay lúc một giờ.”

“Thế thì khoảng bốn năm giờ là về đến nhà rồi!” Cô tính thời gian

“Tầm đấy.” Anh đáp, “Bạn anh có một nhóm phỏng vấn ở gần Thành Đô, anh đi cùng xem thử, trưa mai sẽ về.”

Cô gật đầu: “Vâng.” Rồi nhanh chóng khẽ nói: “Không nói chuyện với anh nữa.”

Nếu nói tiếp thì hồng thủy ngập tràn mất, bắt buộc phải thay băng mới thôi…

Quý Thành Dương thấy cô cuống quýt vào phòng vệ sinh là đã quá hiểu lý do, sau khi nhìn thấy Kỷ Ức đi khuất, anh đứng suy nghĩ một lát rồi mới rời khỏi phòng khách.

Cô lao vào phòng vệ sinh, rồi nhanh chóng giải quyết vấn đề khẩn cấp, sau đó vặn vòi nước ấm để rửa tay dưới làn nước.Sau khi lau khô, cô bất giác áp tay lên vị trí bụng dưới, đây là nơi mà lòng bàn tay anh đã chạm vào khi nãy. Cảm giác ấy đặc biệt ấm áp. Động tác này dường như cũng rất thân quen

Sự trùng hợp trong trí nhớ của cô bắt nguồn từ một bộ phim cổ điển xưa mà cô xem rất nhiều lần, đến mức có thể thuộc lòng từng câu thoại.

Khi Mathilda nói, cô đã yêu Léon, thì cô đã hình dung tình yêu như thế này: “Dạ dày của tôi cảm thấy rất ấm áp, trước kia lúc nào cũng cảm thấy có một nút thắt... nhưng giờ thì không còn nữa.”

Ma xui quỷ khiến thế nào khiến cô lặng lẽ dịch tay lên trên một chút và nhẹ nhàng áp vào dạ dày của mình.

Lúc ấy cô không hiểu được ý nghĩa thật sự của câu thoại này, nhưng bây giờ, tuy cũng không thể giải thích được rõ ràng, nhưng cô lại có cảm giác đồng cảm.

Khi Kỷ Ức ra khỏi phòng vệ sinh thì Quý Thành Dương đã đi rồi.

Buổi chiều cô đi dạo khu trung tâm thương mại với Noãn Noãn, cô vẫn đang tự trách bản thân vì đã bỏ đi như thế mà quên không nói tạm biệt với anh và cũng quên không hỏi xem lúc nào anh sẽ về.

Cô sợ Quý Thành Dương đang làm việc nên không gọi điện mà chỉ gửi tin nhắn: sáng nay em quên không hỏi, khi nào thì anh về?

“Tây Tây, cái này đẹp không?” Quý Noãn Noãn vỗ vai cô, “Tập trung dạo phố nào, không được phép nhìn điện thoại mãi.”

“Màu xanh đẹp.” Cô rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

“Màu xanh?” Quý Noãn Noãn vừa nói vừa đưa tay lấy chiếc váy màu xanh.

Bỗng nhiên, mặt sàn dưới chân họ chợt rung lên mạnh mẽ.

Hai người không rõ có chuyện gì xảy ra nên nhìn nhau, sợ hãi.

Thời gian dường như đang dừng lại trong giây phút này, là động đất thật.

Tất cả nhân viên bán hàng gần xa và những vị khách mua hàng đang sững sờ lập tức ném hết đồ đạc trong tay rồi hoảng hốt bỏ chạy. Kỷ Ức và Noãn Noãn đồng thời nắm tay nhau, Noãn Noãn nhanh mắt nhanh tay kéo cô vào trong một góc của trung tâm thương mại và quỳ mọp ở đó.

Đây là tầng bốn, chấn động rất mạnh mẽ, cảm giác như cả tòa nhà đều đang rung lên dữ dội.

Liên tục có những hàng hóa rơi xuống đất vỡ tan.

Vẫn có người đang chạy, cũng có rất nhiều người quỳ mọp trong các góc của trung tâm thương mại, giống như họ.

Cô và Noãn Noãn dựa vào nhau, áp sát vào tường, họ cứ ngỡ rằng vụ chấn động này sẽ nhanh chóng kết thúc, nào ngờ lại chẳng thấy có dấu hiệu nào sẽ dừng lại. Hai người rất nhanh chóng cảm thấy rối loạn và hoàn toàn hoảng hốt.

“Không sao đâu...Hồi ở Nhật tớ cũng từng gặp phải động đất...” Quý Noãn Noãn vừa lẩm bẩm vừa không ngừng an ủi Kỷ Ức và bản thân, “Bây giờ là dữ dội nhất, đợi một lát nữa giảm nhẹ đi, là chúng ta có thể xuống bằng đường cầu thang.”

Nhưng dĩ nhiên, lần này còn nghiêm trọng hơn trận động đất mà Noãn Noãn đã gặp ở Nhật Bản...

Một lát sau, chấn động giảm đi một chút.

Mọi người đều tranh thủ cơ hội và rời xuống khỏi chỗ ẩn nấp của mình và lũ lượt chạy xuống theo đường cầu thang bộ.

Hai người họ cũng nắm tay nhau chạy ra khỏi trung tâm thương mại với tốc độ nhanh nhất, bốn phía đều là những người đang kinh hoàng hốt hoảng, đại đa số đều chưa từng trải qua trận động đất thực sự nào. Khi hai người họ chạy xuống tầng dưới, trên mặt đất trống đã tụ tập rất đông người. Trên phố cũng có rất nhiều người, có những căn nhà bị rạn nứt, gạch bụi tung tóe khắp nơi...

Đầu Kỷ Ức rối bời, cô hoang mang nhìn Noãn Noãn.

Noãn Noãn cũng chẳng biết phải làm sao, hai người họ cứ thế đứng đó và nắm chặt lấy tay nhau, cảm thấy mặt đất lại bắt đầu rung chuyển nhưng không còn dữ dội như trước nữa.

Đám đông xung quanh đang nhốn nháo thảo luận xem liệu có còn dư chấn nữa không, Kỷ Ức chợt nghe thấy tiếng trẻ con bật khóc giữa những âm thanh huyên náo này...

Cô siết chặt lấy tay Noãn Noãn: “ Chúng ta đi bộ về đi...”

Noãn Noãn gật đầu bối rối, hai người không hề quen thuộc với nơi này bắt đầu phải dựa vào trí nhớ để đi về chỗ họ ở. Những con đường họ đi qua đều đứng đầy người, có rất nhiều người vẫn đang mặc đồ ngủ hoặc quấn chăn cũng đứng trên đường.

Cảnh tượng này cô chưa từng nhìn thấy.

Trong những nhận thức đã có, lần động đất gần đây nhất cũng chỉ được nhìn thấy qua trong cuộn băng tư liệu, chứ cô cũng không thật sự trải qua trận động đất lớn ở Đường Sơn. Những người lớn lúc nói về trận động đất ấy sẽ bảo rằng khi đó người sống ở Bắc Kinh cũng không dám về nhà mà lũ lượt ngủ ở bên ngoài trời khi đêm đến.

Cô siết chặt lấy chiếc điện thoại di động, cùng Noãn Noãn liên tục đi qua những đám đông và không ngừng gọi vào số của Quý Thành Dương.

Lần nào cũng đều có tín hiệu không thể kết nối được.

Chắc là không sao.

Không sao đâu.

Lúc nãy cũng không chấn động dữ dội mấy.

Tay Kỷ Ức hơi run rẩy, khiến Noãn Noãn cũng cảm nhận được: “Đừng sợ Tây Tây, chỉ là động đất cỡ nhỏ thôi. Cậu xem, chẳng phải bây giờ đã không sao rồi ư?” Noãn Noãn vừa nói thì một cơn dư chấn khác ập tới. Noãn Noãn cũng không gọi được cho bất kỳ ai, cứ như thể toàn bộ mạng di động Thành Đô đã sụp đổ rồi.

Hai người vừa đi vừa hỏi đường, mất hai tiếng mới về được đến nhà.

Lúc họ vào nhà, mẹ Noãn Noãn đang dùng máy bàn để liên lạc về Bắc Kinh, thấy Kỷ Ức và Noãn Noãn đi vào, bà liền đứng bật dậy khỏi ghế. Cả hai người họ chưa bao giờ nhìn thấy mẹ Noãn Noãn như thế này, thậm chí cả ánh mắt của mọi người trong nhà lúc này nhìn họ cũng tràn ngập cảm giác may mắn, khiến Kỷ Ức vừa mới thả lỏng đã bất giác căng thẳng ngay.

Ông ngoại Noãn Noãn cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha liên tục nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Tin tức đã lan tràn khắp nơi, công bố trận động đất 7.8 độ richter, Vấn Xuyên cách Thành Đô một trăm kilomet chính là trung tâm của trận động đất này. Và đến lúc này chưa có ai tìm thấy Quý Thành Dương.