1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác

Chương 8: Thế giới I "Bá vương ngạnh thượng cung?(7)"




[Mei: cảnh báo có H nhẹ]


Nửa đêm cô bật dậy từ trên giường, gỡ cánh tay rắn chắc đang ôm chặt cô ra, cô nhìn tay hắn chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe sa xỉ loại đắt tiền đang chỉ kim 3h sáng.


Tân Mai chân trái vắt chân phải chạy như bay vào phòng tắm.


Cô vừa rời giường sự vội vã đã lọt vào mắt Nam Phương Vực, hắn im lặng mở mắt nhìn chằm chằm động tác mờ ám nửa đêm canh ba bật dậy của cô.


Gấp như vậy là hẹn hò tình nhân sao?


Cô giấu giếm hắn là muốn bảo vệ kẻ đó, cô vốn không tin tưởng hắn.


Đèn phòng tắm vàng nhạt bật lên, Tân Mai nhìn cái chén hỗn hợp bộp mịn trên kệ, thở phào nhẹ nhõm.


Cô khuấy bộp ngửi ngửi mùi hương thảo mộc, đắp lên mặt lầu bầu. "May mà chưa có hỏng."


Đây là cô dốc lòng tìm nguyên liệu tự pha chế bí truyền dưỡng nhan, lúc tắm xong định đắp lên rồi ngủ thì bị tên nhóc Tề Mộ doạ cho một trận quên mất.


May mà nửa đêm trong mơ chợt nhớ đến. Không thì buổi chiều chế tác thành phẩm coi như phí công rồi.


Nam Phương Vực "..." đứng như tượng ở cửa nhìn cô, quên luôn ý định đi vào bắt gian.


Tân Mai trát lên mặt lớp bột màu trắng ngà như bạch vô thường quay đầu nhìn hắn. Nếu có trẻ nít nhìn thấy chắc chắn sẽ bị doạ tới khóc ngất.


Tân Mai mặt trắng như quét voi cười cười, né ra nhường đường hỏi hắn: "Anh muốn đi vệ sinh?"


"..." hắn "Ừ" một tiếng bước qua cô vào toilet.


Hành động của cô là bình thường mà đúng không?


Không lẽ do hắn nghĩ nhiều rồi sao?


Cô leo lên mặt giường nhắm mắt thư thả ngủ. Nam Phương Vực ôm một bụng suy nghĩ, do hắn đa nghi với người vô tâm vô phế như cô, không thể dùng suy nghĩ có thể đoán giải.


...


Dù Tân Mai gửi sóng điện đi bao lần vẫn không liên lạc được với Lão Cẩu.


Cô rất muốn chỉ vào mặt lão cười bò vì nam chính không hề xuất hiện, gặp mỗi Tề Niệm mà lão đã biệt tăm.


Còn chuyện cái nhẫn không gian, cô vò tóc nghĩ không ra cách nào vẹn toàn.


"Tề Mộ, đến căn cứ tôi sẽ trả anh chiếc nhẫn. Xin lỗi vì tôi không biết cái nhẫn này đối với anh đặc biệt quan trọng như vậy." Lão Cẩu cũng không có nói với cô nó đại diện cho thân phận vợ sắp cưới của Tề Mộ.


Nhất định lão muốn hố chết cô.


Tề Mộ đứng dưới nắng sương sớm ngoài sân vườn đối diện với cô, nhìn cô mấp máy cánh môi đến xuất thần.


Hồi tưởng nụ hôn thực tuỷ tri vị trên đôi môi kia, trong mắt hắn có chút cảm xúc khó tả.


Cô nhìn tai hắn không biết có phải vì lạnh hay không mà đỏ như nhỏ máu lên, nhưng khi giao nhau ánh mắt với hắn liền hiểu.


Thằng nhóc này sáng sớm đã động dục 'Muốn cô'.


Thế giới này thực ba chấm.


Nhớ bộ truyện mạt thế hoàng văn trước đây cô từng xem có viết zombie tấn công đến nơi, mà cặp đôi chính còn vừa ân ái vừa giết zombie. "Nhìn em, tôi liền chỉ nghĩ thao em." làm cô nhớ đến liền rùng mình với đám đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới.


Tề Mộ thấy vai cô run run vội cởi áo ngoài khoác lên cho cô, hắn hỏi: "Lạnh lắm không?"


"Không." Tân Mai thấy hắn vẫn không nói chủ đề cô muốn nghe liền khoanh tay ngang ngạnh truy vấn: "Anh đừng im lặng đánh trống lảng nữa, anh nói đi có chấp nhận điều tôi nói không?"


Tề Mộ nói. "Làm vị hôn thê của tôi được không? Tuy rằng hiện tại tôi không có gì cả nhưng tôi sẽ cố gắng để xứng với cô, chẳng phải cô nói tôi là người của cô sao? Cô không thể nói không giữ lời." hắn bẻ cong ý nghĩa lời nói chất vấn như thể cô đã vong phụ hắn.


Cô há miệng sửa lời hắn: "Anh hiểu lầm ý tôi, lúc đó tôi cứu anh cũng đã nói anh không cần lấy thân đền đáp cho tôi. Trên người anh lúc đó tôi chỉ ưng mắt chiếc nhẫn, liền lấy coi như anh tặng tôi một vật báo đáp."


Cô day day trán nói tiếp "Là do tôi không hiểu biết mới lấy tín vật của nhà họ Tề, mong anh cho tôi thời gian đến căn cứ liền trả ngay cho anh, coi như không nợ nhau gì nữa. Anh đẹp trai tài giỏi như vầy lúc đến căn cứ rất nhiều cô gáisẽ vây quanh, trong đó chắc chắn có một định mệnh xinh đẹp tốt bụng hơn tôi. Đó mới là lương duyên của anh nga."


"Dù có tốt đẹp thế nào tôi vẫn sẽ không thích họ, đồ em đã nhận rồi không cần trả lại. Tôi thích em là chuyện của tôi." Tề Mộ nghĩ sẽ chứng minh cho cô thấy lòng hắn, sớm muộn gì cô cũng đồng ý làm hôn thê của hắn.


Cô thấy gần góc cây có vạt áo vàng hoe đoán nữ chính Tề Niệm đang nghe trộm. Cô cũng chẳng gì phải che giấu.


Cô nhún vai hết cách, đành nghiêm túc nói: "Anh nếu còn ý định với tôi thì hãy quên đi. Chắc anh còn nhớ tôi cứu anh chỉ vì hôn phu đã chết của tôi. Đời này tôi sẽ không gả cho ai ngoài anh ấy." Tân Mai cảm thấy mình rất giống trung trinh liệt nữ thời xưa, tuy rằng cô đang đặt điều.


Nam Phương Vực ở gần đó lời cô nói hắn cũng nghe rõ mồn một. Tay hắn xiết chặt thành nắm đấm nhưng rất nhanh thả lỏng, hắn như nghĩ đến điều gì, nở nụ cười chạm đến đáy mắt.


Tề Mộ nhìn cô nhét áo khoác vào tay hắn, quay lưng đi vào trong, hắn thẫn thờ rũ mắt u sầu.


Tề Niệm chạy đến vỗ vai hắn an ủi "Em trai có vẻ người ta không có ý tứ với em đâu, mối tình đơn phương rất ít khi có kết quả, buông tay sớm sẽ bớt đau khổ." Tề Niệm chắt lưỡi thở dài.


"Chị không hiểu đâu, em sẽ không bỏ cuộc." ánh mắt hắn như đã đưa ra quyết định quan trọng, giọng nói khẳng khái kiên quyết.


...


Lúc khởi hành Tân Mai có cảm giác chân tê rần vì ngồi gấp chân chết một tư thế suốt nửa tiếng xe chạy.


Nam Phương Vực xoay khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn của cô lại hỏi "Sao vậy? Ngồi trong lòng anh không thoải mái đến vậy à?"


Cô lắc lắc đầu bĩu môi nói: "Anh cố ý phải không? Chân em tê hết cả rồi" Tân Mai nhớ cô không đắc tội gì với tên đại nhân này mà.


Từ lúc lên xe hắn ôm cô ngồi trên đùi hắn, tay kẹp chặt eo cô đến cử động chân cũng khó khăn. Cứ y như đang phạt cô vậy.


Hắn thật ra cũng rất muốn phạt, cô hôm nay lại dám ngựa quen đường cũ, diện cớ đi vệ sinh dối hắn chạy đi từ chối tên nhãi đó, thay vì nói rõ để hắn xử lý giúp cô.


Nói ra cô thật đáng đánh đòn. Tay hắn quả thật dán xuống cái mông vô cùng đàn hồi của cô.


"Chát" một tiếng vang.


Cô trợn tròn mắt, lực tay hắn không lớn, nhưng cô lớn thế rồi mà còn bị đánh đòn rất mất mặt biết không hả?


Mắt cô liền giăng sương mù, tức guận trừng hắn, cô bẹp miệng: "Anh trai đánh em."


Hắn ho nhẹ một tiếng dỗ người trong lòng như đứa trẻ sắp khóc tới nơi kia "Không có, đã thông huyệt đạo ở mông thôi, anh trai đang giúp em hết tê chân."


"Em cảm giác có phải chân đỡ tê hơn không?" Nam Phương Vực lạnh lùng nói cũng thấy chính mình vô sỉ.


Cô duỗi chân thử cảm nhận, không nhúc nhích mạnh nổi, nhưng khá hơn lúc nãy một chút.


"Nó vẫn còn tê lắm!" Cô nhìn hắn ôm cô đổi tư thế sang ngang duỗi cặp chân thon dài trắng mịn ra xoa xoa giúp cô.


Cô dễ chịu muốn rên hừ hừ.


Hắn lại vỗ một cái lên mông cô "Ngoan, sẽ mau hết." Đột nhiên hắn thấy mình rất giống tên lừa đảo, gạt trẻ con. Nhưng xúc cảm đánh lên mông cô thật không tệ. Hắn có chút thích thú.


Cô đột nhiên cảm thấy phía dưới váy có cái gì đó rất lớn đang nhô lên chỉa vào mông cô, Tân Mai áp chế sự khó chịu ở mông xuống, ngước mắt nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị lãnh đạm đang giúp cô xoa chân. Mặt Nam Phương Vực thần sắc vẫn đẹp tựa nam thần không nhiễm chút dục vọng trần gian nào. Khiến cô nghi ngờ phản ứng phía dưới không phải của hắn, mà là cái đèn pin hắn giấu mà thôi.


"Anh ơi, em hết tê rồi." cơ đùi hắn rất rắn chắc tuy ngồi lên nhưng cô cảm nhận rõ ràng vật kia cũng vậy. Cô hồng hồng mặt muốn nhích ra khỏi lòng hắn đứng dậy, lại bị Nam Phương Vực một phen ấn trở về, cô sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy, lắp báp nói: "Em vẫn là nên...ngồi ngồi cạnh anh."


Nam Phương Vực con ngươi màu đen sẫm lại, tay giữ eo cô chặt đến lợi hại, không từ bỏ ý định cô vừa định nhích mông đứng lên lại bị kéo ngồi mạnh xuống một cái.


Va chạm bất ngờ, phần dưới hai người cọ trúng nhau, cô có chút đau đau.


Tân Mai mắt trừng lớn không thể tin cự vật trướng to một vòng đến mức muốn xé quần hắn xông ra, cách lớp vải vóc ma sát làm cô mặt nóng rang.


"Ca, bên dưới làm... làm em đau." Cô nhỏ giọng run rẩy. nói xong rất muốn tát chết mình, nói gì không nói lại nói ngay cái này.


"Anh cũng đau, em giúp anh một chút được không?" Hơi thở nóng rực phả lên vành tai cô, hắn ngậm cắn vành tai trắng tinh đáng yêu kia.


"Hả?"Cô đỏ bừng mặt, vành tai nhạy cảm như điện giật làm cô đầu ong ong lên, đối với mỹ nam đẹp điên đảo, sức đề kháng của cô rất yếu.


"Giúp thế nào?" Cô bị hormone nam tính của Nam Phương Vực toả ra hấp dẫn đến mụ mị, nói xong mới thấy mình ngu cỡ nào.


Hắn nghe đáp án cô có chút ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là sự sung sướng hài lòng.


Nam Phương Vực khẽ cười một tay nhấc cô lên, kéo khoá quần, đại điểu to lớn xông ra ngoài, hắn chưa chờ cô phản ứng đã vén váy cô sờ vào quần lót nhỏ mân mê âm hạch, đùa nghịch ấn ấn vài cái.


"Đừng." Tân Mai lời vừa thốt ra đã bị hắn làm một loạt động tác bất ngờ tấn công, tay hắn đùa bỡn bên trong làm cô truyền đến một trận ngứa ngáy khó chịu.


Hắn nhìn cô cắn môi, nén tiếng rên rỉ, cầm lòng không đậu hôn lên đôi môi cô.


Tân Mai mặt đỏ tim đập nhanh cảm nhận hơi thở ấm nóng của hắn nơi chóp mũi, hé miệng ra cắn lên cánh môi lành lạnh của hắn.


Nam Phương Vực thuận nước đẩy thuyền mà cạy hàm cô, đầu lưỡi xâm nhập quấn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, bắt đầu khởi vũ, môi lưỡi triền miên càn quét mọi ngóc ngách cướp sạch hết không khí của cô.


Bàn tay bên dưới hắn không ngừng thăm dò tìm kiếm nơi động nhỏ của cô. Kỹ thuật hôn lần này của hắn khác xa lần trước kích thích làm người trầm mê, tự nguyện sa vào lưới.


Cô cả người mềm nhũn, cố hít thở đưa không khí vào phổi.


Hắn cười buông tha môi cô, cúi đầu xuống hôn từ cằm đến cái cổ thiên nga của cô, đầu lưỡi liếm đến cô tê dại đầu óc. Phía dưới một trận ướt át, Cô ngân khẽ.


"Em ướt rồi." Nam Phương Vực thấp giọng, đắc ý đưa ngón tay dính dâm thuỷ lên cho cô xem.


"Hừ!" cô nhìn đến giận dỗi trừng hắn, bây giờ khuôn mặt câu hồn của cô trắng trắng hồng hồng vô cùng chói mắt, đôi mắt nhiễm một tầng mơ màng chẳng những không làm người ta sợ, mà còn như câu dẫn dụ người phạm tội, khiến hắn giờ chỉ muốn ngay lập tức áp cô dưới thân, hung hăng ăn sạch.


Đột nhiên Nam Phương Vực đem hai chân Tân Mai chụm lại , bàn tay rơi vào trên đùi của cô dùng sức vỗ, Tay trái hắn cách lớp nịt ngực của cô vẫn cảm nhận được nhũ hoa tròn trịa mềm mại.


Thật muốn lột sạch ngắm nhìn toàn thân cô.


Nam Phương Vực lý trí muốn tan rã, yết hầu khẽ trượt, hơi thở trầm thấp giọng nói khàn khàn từ tính mị lực mê người: "Giúp anh kẹp chặt nó."


Cô vặn vẹo hai cái đùi, gương mặt đỏ bừng, bản thân không hiểu vì sao lại không đem hắn đẩy ra. Từ trên người hắn, cô cảm nhận được một cổ mùi hương quen thuộc như trước đây từng gặp gỡ thân thiết.


Tại chỗ bắp đùi kẹp chặt của thiếu nữ, hắn dùng sức đỉnh đi vào. Huyệt thịt âm đế đồng thời bị đại cự vật nóng như lửa cứng rắn mài qua. Tân Mai nhịn không được rên rỉ.


"A." Thân thể run lên một cái, động nhỏ của cô không ngừng co rút, tế bào toàn thân như chạm phải điện giật.


Nam Phương Vực nắm chặt hai chân cô dùng sức đánh cắm, dù cho không đi vào chỉ tại cửa huyệt, cảm giác này so với hắn tự luật động dễ chịu quá nhiều.


Bị hắn động theo bản năng nâng người lên, hoa huyệt giữa hai cặp đùi, vì thoải mái mà trào ra một cỗ nhiệt dâm thủy, dính ướt đùi.


Mỗi lần cọ sát gần cửa huyệt, thần kinh của hắn căng lên, huyệt nhỏ mê người mà hắn ngày nhớ đêm mơ tựa như cái miệng nhỏ dùng sức mút côn thịt đi vào như vậy.


Nếu không phải hắn còn lý trí có lẽ đã thật sự cắm vào nó.


Mặc dù không tiến vào, nhưng tại âm đế bị côn th*t nóng bỏng kích thích, phía dưới sinh ra khoái cảm liên tục không ngừng.


"Ưm... em gái dễ chịu..." suốt hai mươi hai cái xuân sanh đây là lần đầu tiên cô nếm trải cảm giác kỳ lạ này.


Nhưng trong đầu cô phút chốc lại loé lên những ký ức chân thực quái lạ vỡ vụn của một nam nhân đang bá vương ngạnh thượng cung với nữ hài.


Nếu không phải cố kỵ trên xe còn người tài xế, tuy thuộc hạ hắn kín miệng biết điều không dám nhìn. Nhưng Nam Phương Vực không muốn lần đầu tiên của hai người liền xa chấn. Không gian chặt hẹp này sẽ khiến hắn khó kiểm soát, không tốt cho cơ thể cô.


Ngực cô bị hắn xoa nắn đủ hình dạng. Ma sát bên dưới liên tục không dừng. Hắn thấp giọng khàn khàn hỏi cô: "Thích không?"


Cô nghe thanh âm quyến rũ kia liền hồi thần quên sạch những ký ức khó hiểu đó, chỉ hưởng thụ sự kích tình nhiệt huyết sôi trào này.


"...thích..a..."Cô cắn ngón tay, giọng cô trong nháy mắt cứng ngắc. Hai chân kẹp hắn càng chặt. Cửa huyệt run rẩy bị Nam Phương Vực bên dưới dùng sức trừu sáp, thần kinh nhảy lên.


Quá chặt chẽ, cô thật biết kẹp.


Cửa huyệt phun ra dịch thuỷ lực đạo co vào hút đại cự vật càng lớn. Hắn hung hăng đút vào mấy chục cái nơi trơn mềm của cô. Một cỗ tinh dịch đặc sệt trong nháy mắt bắn ra. Hắn hừ lạnh một tiếng dùng sức túm chặt hai chân thiếu nữ.


"Em đúng là tiểu yêu tinh"


(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Do có người góp ý đổi tên chương, Gấu Mei quyết định đổi cho ưu nhã...híhíhí


~~sắc vẫn cần trang bức...hiha