[12 Chòm Sao] Tình Yêu Của Sự Phản Bội

Chương 37: Bỏ trốn




Không gian xung quanh nhuốm đầy mùi vị nguy hiểm.

Tôn Sư Tử tựa như dã thú, đôi mắt lóe lên tia nhìn lãnh khốc, tàn nhẫn. Mà, Hạ Cự Giải trước sau vẫn là bộ mặt câm phẫn, hận không thể đem hắn đi bầm thây thành trăm mảnh.

Tôn Sư Tử đem cô trực tiếp bế lên ném mạnh cô ở trên giường, cả cơ thể to lớn, mạnh mẽ nhanh chóng áp chế ở phía trên, một tay giữ chặt lấy hai tay cô ở trên đỉnh đầu cúi đầu điên cuồng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào kia.

Hạ Cự Giải bất ngờ bị ném mạnh lên giường khiến cho có chút hoảng hốt muốn bò dậy chạy trốn lại bị Tôn Sư Tử nhanh hơn một bước giữ chặt. Hắn cuồng dã hôn cô khiến cho hô hấp của cô bắt đầu trở nên khó khăn, trong lúc này, ngay cả cử động cũng cảm thấy bất tiện huống hồ là phản kháng?

Tôn Sư Tử chính là rãnh rỗi điều tra quá khứ của cô, nhưng mà, cô đúng là thật sự như vậy nhưng căn bản không có câu dẫn đàn ông...

-"Ưm..."

Hạ Cự Giải vặn vẹo thân người muốn thoát ra, eo lại bị một lực mạnh ôm chặt. Cô nhíu chặt mày, khó khăn chống đỡ cái thân người to lớn kia, không khí dường như bị rút cạn, hô hấp ngày càng trở nên yếu ớt.

Hắn là muốn giết chết cô bằng cách này hay sao?

Nếu lúc trước cô không gả cho Tôn Sư Tử thì chính là tội bất hiếu, cũng chỉ vì cha mẹ và sự nghiệp nên cô mới chấp nhận hy sinh. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hai người mà cô tôn kính gọi bằng cha mẹ, họ, có xem cô là con gái mình hay không?

Miệng lưỡi dây dưa một hồi, Tôn Sư Tử rốt cuộc cũng chịu buông tha cho cô. Nhìn sắc mặt ửng hồng, cùng với đôi mắt ươn ướt đầy vẻ đáng thương kia, hắn dường như không thể khống chế được bản thân muốn đem cô trở thành người phụ nữ của mình...

-"Đừng có hrét lần này đến lần khác chống đối tôi! Đừng nghĩ chỉ với danh nghĩa là vợ của tôi thì tôi sẽ không dám làm gì cô. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút, cũng đừng nghĩ đến việc là tôi sẽ thương tiếc cho loại người như cô!"

Nói rồi hắn ngồi dậy, vươn tay lấy áo vest nằm ở một bên, không nói hai lời liền đi ra ngoài.

Hạ Cự Giải lúc này mới trở về dáng vẻ thường ngày. Cô tưởng chừng yếu đuối, mỏng manh thực chất lại vô cùng kiên cường, chỉ là rất dễ bị ảnh hưởng và xúc động bởi những lời nói đả kích.

Cô gác một tay lên trán, thứ chất lỏng ấm nóng, trong suốt như pha lê từ từ lăn dài trên má.

Tại sao cuộc sống của cô luôn bị người khác nắm giữ trong lòng bàn tay? Muốn được tự do trước tiên phải vượt ra khỏi được cái lòng sắt xa hoa lại chỉ để dành nhốt một con người. Thật vô nghĩa và buồn cười biết bao!

Cô không muốn bản thân phải phụ thuộc vào người khác định đoạt, càng ghét phải bị ép buộc nghe theo những gì mad họ nói..

Cô thật muốn trốn đi! Trốn đi một nơi nào đó, càng xa nơi này càng tốt!

Hạ Cự Giải chống tay ngồi dậy, nhín về phía cánh cửa có cài đặt thiết bị mật khẩu, khẽ nhíu mày một cái. Tôn Sư Tử chính là muốn nhốt cô ở đây sao? Hắn lại một mình ra ngoài mà không nói cho cô biết mật khẩu là gì!

Cô lại tiếp tục đảo mắt, dừng lại ở phía cửa sổ sát đất, lông mi có có chút run rẩy...

________oOo________

Tôn Sư Tử từ trên xe bước xuống, mái tóc có hơi rối. Bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài xuống mạt đường, tôn quý, uy nghi đến bức người.

Nhanh chóng bước vào trong nhà. Người hầu thấy hắn đều lần lượt cúi đầu, vị quản gia trung niên cung kính đi theo phía sau, vẻ mặt sợ hãi, tái nhợt.

-"Thưa ông chủ, Hạ tiểu thư dường như đã trốn thoát bằng đường cửa sổ. Rất tiếc là tôi không thể bắt được cô ấy..."

Tôn Sư Tử đột nhiên dừng lại cước bộ, xoay người, đôi con nhươu lãnh khốc dò xét quản gia từ trên xuống dưới. Nắm đấm nắm chặt, nhíu mày, thiếu kiên nhẫn nhìn ông.

-"Vệ sĩ? Các người như thế mà lại để cho cô ta trốn thoát hay sao? Tôi nuôi các người chỉ để làm cảnh thôi sao?"

Quản gia cúi đầu, hoảng sợ, run rẩy nói:

-"Ông chủ, chúng tôi thành thật xin lỗi vì đã để cô ấy trốn đi mất..."

Tôn Sư Tử đập mạnh tay lên tường, lực đạo mạnh mẽ khiến cho bàn tay hắn rớm máu. Mâu quang ảm đạm đầy tia tức giận, lãnh liệt.

-"Nói đi, ông biết cô ta đang ở đâu?"

Trước giờ chưa từng thấy ông ấp úng, e sợ như vậy, sợ là ông biết chuyện gì đó lại không dám nói.

Quản gia trung niên cảm giác cả người đều lạnh run, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu chảy xuống.

Ông rốt cuộc cũng không nhịn được, buộc lòng phải nói ra tất cả những gì mình biết:

-"Vâng, ông chủ, tôi biết..! Hạ tiểu thư, cô ấy đã cầu xin tôi không được nói cho ngài biết...Tôi, tôi biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu!"

Tôn Sư Tử nhếch môi, đáy mắt kiêu ngạo, lãnh liệt. Hắn xoay người bước đi, bóng dáng của kẻ chiến thắng...

Quản gia trung niên trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng. Hạ Cự Giải đã quỳ xuống bi thống cầu xin ông tuyệt đối không được để Tôn Sư Tử biết chuyện cô trốn đi, ông cũng đã gật đầu đồng ý. Vậy mà bây giờ lại thất hứa, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi!