12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 22: Chương 22:





Cả đêm Chu Hựu Hựu chỉ mơ thấy khung cảnh mình chơi game cùng Phó Lâm. Khác biệt là, trong giấc mơ, cô hóa thân vào nhân vật đó, như là thực sự trốn phía sau anh.
Mà Phó Lâm thì giống như một chiến sĩ anh hùng, người khoác áo giáp, anh dũng tiêu diệt kẻ địch.
Hai người họ một trước một sau cùng nhau chạy bo trên thảo nguyên lớn, lái xe thật nhanh trên đường lớn, đi ngang qua thôn nhỏ nào đó dừng lại chạy vào tìm kiếm.
Sau khi tỉnh lại, khóe miệng Chu Hựu Hựu vẫn nhếch lên, là cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.

Đã hơn chín giờ sáng, Chu Hựu Hựu rời giường đánh răng rửa mặt đi ăn sáng.
Trong nhà yên lặng, Chu Hựu Hựu lên tiếng, “Mẹ?”
Không ai trả lời.
“Bà nội?”
“Ông nội?”
“Bố ơi?”
Vẫn không ai trả lời.

Bình thường trong nhà náo nhiệt, chưa bao giờ an tĩnh như này.
Mọi người đều đi đâu rồi?
Đang ăn cơm, cửa nhà mở ra, tiếng động của ông bà tiến vào.
Thấy Chu Hựu Hựu, hai vị lão nhân cười một tiếng, “Dậy rồi sao, hôm nay dậy sớm vậy.”
Lần nào được nghỉ học, Chu Hựu Hựu đều ngủ tới tận trưa.
Người trong nhà luôn rất ăn ý, cũng không bao giờ gọi Chu Hựu Hựu dậy, cho dù là đi học muộn, bọn họ cũng cho rằng Chu Hựu Hựu nhất định có thể biết giới hạn của bản thân.
Mà mẹ của Chu Hựu Hựu, trước nay lúc nào cũng dậy rất sớm, bốn giờ đã dậy bất chấp mưa gió.
Ông nội đi vào bếp lấy đồ ăn vừa mua trong túi ra.

Chu Hựu Hựu hỏi, “Mẹ cháu đâu ạ?”
Bà nội trả lời, “Xuống thôn diễn rồi, là người trong đoàn kịch sắp xếp.”

Chu Hựu Hựu gật đầu.
Tiết Chi Thu là ca sĩ trong đoàn kịch, mà hiện tại sự nghiệp đoàn Việt kịch cũng không có khởi sắc, bình thường đi diễn cũng đi khá xa. Sân khấu thành phố lớn thì chưa với tới, chỉ có thể đi biểu diễn vào ngày lễ tết tập tục của các địa phương nhỏ.
Chu Hựu Hựu còn nhớ hồi bé đi theo bố mẹ đi diễn, rất thích mấy quán bán kẹo hồ lô nhỏ cách sân khấu diễn không xa.
Bà nội ngồi bên cạnh Chu Hựu Hựu, một bên nhìn Chu Hựu Hựu ăn cơm, một bên nói chuyện với cô, “Vừa rồi bà đi mua đồ ăn có đi qua trường cháu, hôm nay thi đại học phải không?”
“Vâng ạ.”
Thi đại học hai ngày, tính cả hai ngày nghỉ cuối tuần, lần này cô có bốn ngày nghỉ. Nghĩ cũng cảm thấy vui, nhưng mà không gặp được Phó Lâm lại có chút buồn bã.
Bà nội đưa đĩa quẩy đến trước mặt Chu Hựu Hựu, hỏi cô, “Cháo đã nguội phải không?”
“Không ạ, cũng không nóng quá, ăn vừa miệng rồi ạ.”
“Cháu cứ ăn từ từ.”
Đầu bên kia thành phố, Phó Lâm cũng vừa mới thức dậy, dù đã ngủ một đêm nhưng cả người không có chút lộn xộn.
Phòng ngủ của anh rất lớn, rất sạch sẽ, mở cửa ra ngoài phải đi qua một cái hành lang mới tới phòng khách. Phòng khách càng lớn hơn, cơ hồ có thể so được với nhà Chu Hựu Hựu.
Trong nhà lạnh lẽo, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu đen trơn bóng như gương, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu cảm giác xa xôi không thể với tới.
Phó Lâm huýt sáo một con chó lông vàng nhanh chóng chạy tới bên cạnh anh vẫy đuôi.
Phó Lâm ngồi xổm xuống vỗ về nó, “Mày chạy đâu vậy?”
Nó kêu lên hai tiếng giống như trả lời anh, Phó Lâm nhếch khóe môi, ngón tay thon dài xoa cằm nó, “Đừng có để tao một mình vậy chứ.”