12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 23: Chương 23:





Mỗi năm thi đại học một lần, cảm giác còn rất lâu nhưng hết năm nay Chu Hựu Hựu cũng sẽ ngồi trong phòng thi này. Cô thường xuyên tự dọa chính mình, nếu bản thân ngồi trong phòng thi, liệu có thể khẩn trương đến mức một chữ cũng không viết được không?
Học tập nhiều năm như vậy, thi đại học quyết định cuối cùng quan trọng nhất, đây là lời mà thầy cô thường xuyên nói ở trường.
Có thể thi đỗ một trường đại học tốt, cuộc sống sau này nhất định sẽ rộng mở hơn rất nhiều.
Có vài người từ nhỏ đã ở ngay vạch đích, nhưng cũng có người còn cách điểm bắt đầu một khoảng vô cùng xa xôi.
Trên thế giới này căn bản không có gì công bằng cả.

Chu Hựu Hựu đột nhiên ‘tâm huyết dâng trào’, không nhịn được gửi tin nhắn cho Phó Lâm.
Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu đã nghĩ tới sau này sẽ thi vào trường đại học nào chưa?
Phó Lâm trả lời rất nhanh.
Face: Học y.
Chu Hựu Hựu có chút ngoài ý muốn, nhớ tới lần trước Hà Thiến Tử kể chuyện cho mình, mẹ Phó Lâm vì ung thư vú mà qua đời.
Cho nên, anh muốn học y là vì chuyện này sao?
Chu Hựu Hựu rất ngạc nhiên nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Có câu nói: khuyên người học y sẽ bị thiên lôi đánh.
Nhưng Chu Hựu Hựu cảm thấy, Phó Lâm học gì cũng nhanh như vậy, thi đỗ một trường đại học y danh tiếng đối với anh cũng không phải là điều gì khó khăn.
Ngược lại là Chu Hựu Hựu cô, thành tích lúc lên lúc xuống không ổn định, hồi mới vào lớp mười còn suýt đứng cuối lớp.
Đột nhiên có chút tức giận, phải làm sao mới có thể theo kịp bước chân của anh đây?
Một lát sau, điện thoại rung lên.
Face: Cậu thì sao?

Hựu Hựu ầm ĩ: Tớ vẫn chưa biết.
Mọi người trong nhà từng đưa ra ý kiến muốn Chu Hựu Hựu thi vào một trường học viện âm nhạc, dù sao, mọi người trong nhà cũng đều làm nghệ thuật, mà kéo đàn nhị cũng là ưu thế lớn của Chu Hựu Hựu.

Thế nhưng trong lòng cô vẫn rất hoang mang, con đường tương lai nên đi như thế nào đây?
Cô cũng không phải là người có chủ kiến, luôn luôn có gia đình che chở, giống như một đóa hoa trong nhà kính vậy.
Xế chiều đang làm bài tập, Chu Hựu Hựu ngứa tay muốn chơi game một chút. Nào ngờ, vừa vào giao diện game đã thấy Phó Lâm cũng online. Face rất nhanh đã gửi lời mời tổ đội, Chu Hựu Hựu nhấn đồng ý.
Phó Lâm: không phải nói muốn làm bài tập sao?
Chu Hựu Hựu có chút ngại ngùng.
Đúng là cô muốn làm bài tập, nhưng làm được một nửa lại nghĩ tới vẫn còn được nghỉ mấy ngày nên cũng không vội vàng. Chỉ chơi game một chút thôi.
“Thả lỏng một chút thôi.” Cô nói.
Phó Lâm cười nhẹ, “Xong đời rồi, dạy hư cậu rồi!”
Trước giờ Chu Hựu Hựu không có thói quen chơi game. Tối qua lúc hai người chơi với nhau, Phó Lâm có hỏi lúc rảnh rỗi cô thường làm gì, cô đã nói sẽ đi dạo phố, đi kéo đàn, thỉnh thoảng cũng đọc sách, duy chỉ không có chơi game.
Ai ngờ bây giờ cô còn nói, “Lâu lâu chơi một chút cũng không sao, huống hồ bình thường tớ không chơi game cũng ra ngoài đi linh tinh, so với đi linh tinh trong game cũng không có gì khác biệt lắm.”
Thật ra cũng đâu có nhiều lý do như vậy, cô muốn chơi trò chơi cũng chỉ vì anh mà thôi.
Hai người lập đội chơi game trong chốc lát, thành công đứng top 1.
Ván thứ hai, có người mời Phó Lâm tổ đội bốn người nhưng anh lập tức từ chối, “Không rảnh.”
*
Hai ngày nghỉ, Chu Hựu Hựu vẫn luôn cầm điện thoại chơi game.
Đến ngày chủ nhật, Phó Lâm không chơi nữa, còn bảo Chu Hựu Hựu làm bài tập cho tốt, còn nói, nếu anh phát hiện cô online, ha ha.
Chu Hựu Hựu nhịn không được nhắn tin wechat hỏi anh: Cậu ha ha cái gì?
Face: Cậu nghĩ là gì?
Anh hỏi lại.
Mặt Chu Hựu Hựu nóng lên.
Hựu Hựu ầm ĩ: Gì cũng không nghĩ.
Face: Vậy ngoan ngoãn làm bài tập đi.
Vì thế, Chu Hựu Hựu thành thật làm bài tập từ tám giờ sáng đến giữa trưa, tất cả bài tập đều giải quyết hết.
Sau khi làm xong, cô mở wechat, giống như báo cáo với anh: Tớ làm xong bài rồi!
Face: Rất giỏi, đáng khen ngợi.
Hựu Hựu ầm ĩ: Đó là đương nhiên.
Face: Tới cao ốc Thời Đại đi, tớ đang ở đây.
Chu Hựu Hựu: …
Có thể không trực tiếp như vậy được không, tốt xấu gì cũng phải cho cô tâm lý chuẩn bị chứ!
Hựu Hựu ầm ĩ: Để làm gì?

Face: Khen thưởng trà sữa.
Face: Thế nào?
Hựu Hựu ầm ĩ: Được.
Cô tất nhiên sẽ không từ chối anh.
Chu Hựu Hựu thay quần áo ra ngoài, trên đường đi khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng phát lạnh.
Lần gặp mặt này khác lần trước, hôm đó còn có tên nhóc Chu Đồng đi cùng làm phân tán sự xấu hổ của Chu Hựu Hựu, lần này chỉ có riêng hai người với nhau.
Chu Hựu Hựu vỗ hai má của mình, thở dài một hơi.
Quá điên cuồng rồi!
Nhịn không được, cô lấy điện thoại nhắn cho Hà Thiến Tử một câu.
Hựu Hựu ầm ĩ: Tớ và Phó Lâm hẹn gặp nhau.
Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu ấy bảo mời tớ uống trà sữa.
Hựu Hựu ầm ĩ: A a a a a a, bây giờ tớ đang rất lo lắng.
Tiểu Thiến Thiến: Thật sao?
Tiểu Thiến Thiến: Ở đâu vậy?
Tiểu Thiến Thiến: Chu Hựu Hựu, nhân phẩm cậu cũng bùng nổ quá mạnh rồi!
Hựu Hựu ầm ĩ: Bây giờ tớ đang trên đường tới cao ốc Thời Đại.
Tiểu Thiến Thiến: !!!
Tiểu Thiến Thiến: Tớ và Lâm Thịnh cũng ở đây.
Hựu Hựu ầm ĩ: Tớ cảm thấy ngày càng lo lắng rồi!
Tiểu Thiến Thiến: Đừng lo lắng, gặp mặt nói chuyện phiếm thôi mà, cứ như tự nhiên là được rồi.
Hà Thiến Tử bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm lần đầu hẹn hò với Lâm Thịnh.

Trò chuyện một lúc, cao ốc Thời Đại đã ở ngay trước mắt.

Chu Hựu Hựu xuống xe, nhìn bóng dáng mình qua biển quảng cáo.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa, rất thanh xuân hoạt bát. Tóc cô rất dài, bình thường ở trường toàn buộc lên, hôm nay xõa xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp khí chất.
Hai người hẹn nhau ở một tiệm trà sữa tên là ‘You left me’, một cửa hàng nhỏ ngay cạnh cao ốc.
Phó Lâm đã chia sẻ vị trí cho Chu Hựu Hựu, cô theo đó mà tìm tới cửa tiệm.
Dù ở bên cạnh nơi phố xá sầm uất nhưng cửa tiệm lại tĩnh lặng vô cùng. Không gian không nhỏ, giống như một quán cà phê, ngoài cửa bày bàn ghế, còn có ô che nắng, rất thích hợp để chụp ảnh.
Chu Hựu Hựu vừa mới đứng trước cửa tiệm trà sữa, cửa lập tức đẩy ra.
Phó Lâm đi ra, nói, “Đến rồi sao?”
Ngữ khí của anh giống như gặp lại người bạn tốt nhiều năm.
Trái tim Chu Hựu Hựu khẩn trương đập nhanh, nhưng vẫn ‘ừm’ một tiếng.
“Vào đi.”
Phó Lâm đi vào, vòng vào phía trong quầy pha chế, hai người đối mặt với nhau qua quầy bar, anh hỏi, “Muốn uống đá không?”
Chu Hựu Hựu gật đầu, “Có, một chút đá thôi.”
“Cậu uống bao nhiêu phần ngọt?”
“Một nửa.”
“Không thích ngọt?”
“Ừm… uống nhiều sẽ béo.”
Anh trầm thấp cười một tiếng, “Được, đợi tớ hai phút.”
Chu Hựu Hựu tò mò, cho nên, anh tự mình pha sao?