12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 42: Chương 42:





Có lẽ hôn môi có ma lực, có thể làm cho quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật, giống với Chu Hựu Hựu và Phó Lâm.
Về nhà, Chu Hựu Hựu trằn trọc, vẫn cảm thấy trên môi có hương vị của anh.
Loại cảm giác đó, tê dại say mê, khiến trong thời gian ngắn cô không có cách nào thoát khỏi.
Chu Hựu Hựu vẫn luôn cảm thấy mình là một người rất điên cuồng, bề ngoài nhìn thì điềm tĩnh, nhưng trong lòng có chút phản nghịch.
Giống như sáu giờ sáng ngày hôm sau, cô đứng trước cửa nhà Phó Lâm.

Vì sao cô muốn như vậy? Chỉ hai chữ thôi: Nhớ anh.
Nhớ anh cái gì? Nhớ tất cả về anh, nụ hôn của anh, cái ôm của anh.
Cô sớm đã biết địa chỉ nhà anh, trước đây xem hồ sơ sinh viên đã vụng trộm nhớ trong lòng, nhưng đây là lần đầu tiên cô tới.
Sáu giờ sáng sớm mùa hè, ánh nắng đã chiều vào mắt.
Chu Hựu Hựu đứng trước cửa nhà anh, không nhịn được thở dài, “Nơi cho thần tiên ở sao…”
Đã sớm nghe nói khu anh ở là khu nhà giàu, nhưng căn biệt thự này cũng quá đẹp rồi.
Thời điểm cô lên xe taxi, tài xế nghe cô đọc địa chỉ có nghiêng mắt nhìn cô một chút, cảm xúc trong mắt không thể nói rõ. Lúc ấy Chu Hựu Hựu chột dạ, cũng không dám nhìn thẳng tài xế, bây giờ coi như đã hiểu.
Đứng trước cửa nhà anh, Chu Hựu Hựu bắt đầu có chút chùn bước.
Thật sự, cô đã quá xúc động, đầu óc nóng lên đã chạy tới đây, cũng không hỏi anh trước, lỡ đâu bố anh ở nhà thì phải làm sao? Không, không, không, tối qua trước khi ngủ anh nói bố anh không ở nhà.
Do dự hơn mười phút, Chu Hựu Hựu lấy điện thoại ra, gọi cho Phó Lâm…

“…”
Mười giây sau, đầu bên kia bắt máy.
Chu Hựu Hựu cầm điện thoại không dám nói chuyện.
“Chu Hựu Hựu?” Anh gọi một tiếng, giọng nói như tỉnh táo lại không ít.
“Ừm, là em.” Chu Hựu Hựu trả lời.

“Sao vậy?” Anh nhìn đồng hồ, sáu giờ mười.
Chu Hựu Hựu ấp úng, “Không sao…”
“Không có việc gì sao sáng sớm đã gọi cho anh rồi?” Đây là lần đầu tiên.
“Ừm.” Cô nhắm chặt mắt, “Có chút muốn gặp anh.”
Đầu bên kia cười nhẹ, “Được… em đang ở đâu?”
Chu Hựu Hựu thành thật, “Cửa nhà anh.”
“Chu Hựu Hựu!” Phó Lâm vội vàng đứng dậy, “Em đứng yên một chỗ cho anh, không được nhúc nhích, nhìn xem ông đây xử lý em thế nào!”
“A…” Nghe anh mắng mình, cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Phó Lâm đi dép lê, tùy tiện mặc một chiếc áo ngắn tay.
Cửa lớn vừa mở, thiếu nữ giống như thiên sứ đang đứng trong nắng sớm.
Phó Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, chạy tới ôm cô vào trong, hỏi cô đến đây bằng cái gì, …
Chu Hựu Hựu ngoan ngoãn trả lời từng câu một.
Đi qua hoa viên, qua bể bơi, tới phòng khách.
Phó Lâm ấn Chu Hựu Hựu ngồi trên sofa, “Em cứ tùy ý, anh đi rửa mặt cái đã.”
Cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Chu Hựu Hựu tới nhà lớn như thế, cũng là lần đầu tiên cảm thấy giàu nghèo chênh lệch, trước kia nghe nói nhà Phó Lâm có tiền, trong nhà làm ăn buôn bán, nhưng không nghĩ tới lại có tiền như vậy.
Một lúc sau, một chú chó lông vàng chạy tới bên người Chu Hựu Hựu.
Chu Hựu Hựu liếc mắt đã nhìn ra nó chính là ảnh avatar trên Wechat của anh.
“Em tên gì vậy?” Cô cúi người, đưa tay vuốt ve nó.
Chú chó ngoan ngoãn không sợ người lạ, Chu Hựu Hựu xoa đầu vài cái, lập tức ra sức cọ đầu lên người cô.
Phó Lâm vừa rửa mặt xong, đi ra đã thấy khung cảnh hài hòa như vậy, anh huýt sáo một cái, chú chó lập tức quay đầu chạy về phía anh.
Chu Hựu Hựu cũng đứng lên, mặt đầy luống cuống nhìn anh.

Phó Lâm đi tới gần cô, đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.
Anh vừa rửa mặt xong, cả người vô cùng nhẹ nhàng khoan thai.
Chu Hựu Hựu nhìn anh đỏ mặt.
“Nói thật đi, tới đây làm gì?” Phó Lâm cười như không.
Chu Hựu Hựu cắn môi, cầm lấy cặp sách ở một bên, “Em đến làm bài tập cùng anh.”
Sáng sớm cô lấy lý do qua nhà Hà Thiến Tử làm bài tập, đây cũng không phải chuyện gì hiếm lạ nên mọi người trong nhà cũng không ai nghi ngờ. Được cho phép, Chu Hựu Hựu chột dạ đỏ mặt, may mà cô chạy nhanh.
Phó Lâm nhìn cô một cái, xoay người đi vào trong bếp, vừa đi vừa hỏi, “Em ăn sáng chưa?"
"Ừm, ăn rồi.” Ông nội cô sáng sớm đã đi tập thể dục, nên bà ngoại cũng dậy sớm làm đồ ăn sáng.
Phó Lâm lấy trong tủ lạnh một bình nước trái cây, rót cho Chu Hựu Hựu một cốc.
“Anh ăn sáng thế nào?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Phó Lâm nhún vai.
Anh vốn định ngủ tới mười một giờ, cho nên cũng không nghĩ tới chuyện ăn sáng.
“Lời em nói hôm qua anh không nghe vào tai sao?” Ánh mắt Chu Hựu Hựu vô tội nhìn anh.
Phó Lâm không chống đỡ nổi ánh mắt như vậy của cô, vội nói, “Biết, biết, ăn sáng như vua.”
Chu Hựu Hựu nghe vậy cười.
Một lúc sau, cô tìm được trong tủ lạnh một ít rau dưa và thịt nạc, nấu cháo cho anh.
Phó Lâm nhìn cô một bận rộn, “Sáng sớm thế này chạy qua nấu ăn sáng cho anh?”
Chu Hựu Hựu quay đầu, thấy mặt anh nặng nề.
Cô rửa tay, tựa vào bồn rửa, cúi đầu, không hiểu sao lại chọc tới anh rồi, cô lo sợ anh sẽ ghét mình.
Phó Lâm vẫn nhìn cô như cũ, đi lại gần một chút, “Bố mẹ em biết sáng sớm em chạy qua đây nấu ăn sáng cho anh, trong lòng họ sẽ nghĩ thế nào?”

Giọng nói lạnh lùng, không có chút nhiệt độ.
Chu Hựu Hựu cắn môi, “Em thích nấu cơm, không có chuyện gì cũng sẽ ở nhà giúp…”
Cô ngẩng đầu lập tức đụng phải đôi mắt của anh, lại vội vàng cúi xuống.
“Xin lỗi…” Cô nói.
Phó Lâm cười, “Em xin lỗi cái gì?”
“Em…” Sốt ruột đến mức muốn khóc, không xong rồi, anh nhất định rất ghét cô.
Phó Lâm lại vươn tay ôm cô vào trong lòng.
Gắt gao chặt chẽ.
Đầu anh cọ cọ trên cổ cô, thở dài một tiếng, “Chu Hựu Hựu, anh là thứ gì mà em phải quý trọng như vậy chứ?”
“Anh không phải là thứ gì.” Cô mềm mại nói, nói xong lại ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa miệng, “Anh là đồ vật…”
Càng nói càng sai.
Môi anh trực tiếp dán lên môi cô.
Lúc ở cửa ra vào nhìn thấy cô, một chớp mắt ấy anh đã muốn làm như vậy. Muốn hôn cô, hung hăng hôn cô. Vì vậy, bây giờ anh lập tức làm như vậy, đem tình yêu và dục vọng trút xuống cái hôn này.
Cuối cùng, anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn…”