12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 46: Chương 46:





Điện thoại cắt đứt, Chu Hựu Hựu nắm chặt di động, ngón tay trắng bệch.
Cô vừa hi vọng xe bus đi nhanh, vừa sợ hãi tới đó nhanh quá.
Nói là nửa giờ nhưng thật ra chỉ mất hơn hai mươi phút.
Cô còn chưa xuống xe đã nhìn thấy anh đứng ở trạm xe bus cách đó không xa.
Anh đĩnh đạc đứng dưới ánh mặt trời, tóc đã dài hơn trước, vẫn mặc áo trắng quần đen như cũ, hai chân lộ ra bên ngoài.

Vừa nhìn đã cảm thấy có chút xa lạ.
Mãi cho tới khi đứng trước mặt anh, cô há miệng không biết chào hỏi như thế nào.
Hơn một tháng không gặp…
Là cảm giác quen thuộc, cũng cảm thấy xa lạ, hai người giống như bạn trên mạng lần đầu gặp mặt, đều cố gắng che giấu phần xa lạ kia.
Nhìn nhau rất lâu cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Tiếng còi ô tô sau lưng vang lên, Phó Lâm đưa tay kéo Chu Hựu Hựu vào trong.
“Cảm ơn.” Cô lại có chút muốn khóc.
Phó Lâm thuận thế nhận lấy cặp sách trên vai cô, “Đi ăn mì với anh.”
“Chưa ăn gì sao?” Cô hỏi.

“Xuống máy bay lập tức tới tìm em.”
“Sao lại không nói trước cho em biết.”
“Nói sớm còn có bất ngờ sao?” Anh đưa cô tới một góc nhỏ, đưa tay ôm chặt cô, “Để anh ôm một chút.”
Vượt qua Thái Bình Dương hơn mười hai giờ, mệt mỏi và nhung nhớ giờ phút này đều biến thành một cái ôm.
Phó Lâm cũng không nghĩ tới, mình lại muốn gặp cô như vậy.
Thấy cô cúi mặt đi tới, khuôn mặt nhỏ, dáng vẻ muốn tới gần lại không dám đó, anh ý thức được, tình cảm của mình mãnh liệt đến thế nào.

Ôm cô, giống như trước chôn đầu trên cổ cô, hít một hơi thật sâu mùi hương của cô.
Người đi lại xung quanh rất nhiều.
Anh đi đường lâu, cũng không thích mùi trên cơ thể mình.
Vừa định buông tay, ngoài dự đoán, bàn tay nhỏ của Chu Hựu Hựu ôm chặt lấy hông mình.
Phó Lâm cười nhẹ, “Nhớ anh?”
Chu Hựu Hựu chôn ở trong ngực ra sức gật đầu, nước mắt cũng không biết chảy ra từ lúc nào khiến cho trước ngực anh là một mảnh ẩm ướt.
Phó Lâm đưa tay xoa lưng cô, muốn nói nhìn không ra cô vẫn là đứa trẻ mít ướt thích khóc, lúc đi cũng thấy cô khóc, anh quay về rồi cô vẫn khóc.

Anh không muốn nhìn thấy cô khóc.
“Đừng khóc.” Phó Lâm dịu dàng an ủi.
Chu Hựu Hựu khịt mũi.
Cô lo được lo mất, cứ như vậy trong một lồng ngực ấm áp mà phá tan thành mảnh nhỏ.
Hai người tới một tiệm mỳ gần đó.
Tiệm mỳ thịt bò này trước đây bọn họ đã muốn thử, nhưng ai ngờ anh lại đột nhiên phải ra nước ngoài, lúc ấy cho rằng tiếc nuối, bây giờ lại cảm thấy tất cả đều tốt đẹp.
Chu Hựu Hựu cũng gọi một bát nhỏ, gọi điện thoại cho người nhà nói không về ăn tối, đầu bên kia cũng không nghĩ nhiều.
Hai người mang theo tâm tình đánh giá ăn hết bát mỳ, nhất trí cho ra kết quả: Cũng không tệ lắm.
Mà giống như lần đầu bọn họ đi ăn mỳ Sơn Tây, không biết là mỳ ngon hay là do người trước mắt.
Ăn một bát mỳ, ánh tịch dương bên ngoài đã hạ xuống.
Tiết xử thử đã qua, ban ngày đã bắt đầu rút ngắn, nhưng thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Hai người đi dạo bên bờ sông, Chu Hựu Hựu nhớ, vài tháng trước cô và Phó Lâm cũng đi trên con đường này. Trong lòng cô đột nhiên vui vẻ, trách không được người ta nói tâm tư nữ nhân như kim châm đáy biển, bây giờ tự cô cũng cảm thấy mình đa sầu đa cảm.
Đi một chốc, hai người ngồi trên ghế đá ở bờ sông.
Phó Lâm chống tay trên ghế dựa, giống như không để ý hỏi cô, “Một tháng này làm những chuyện gì?”
Chu Hựu Hựu nhìn anh, lại cúi đầu nhìn chân mình, đột nhiên cảm thấy ấm ức, “Làm rất nhiều bài tập, còn luyện vài bài mới.”
Ngày qua ngày, còn có không ngừng nhớ anh.
Đèn đường đã sáng lên, người chạy bộ xung quanh càng nhiều, cách đó không xa còn có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, còn có người dắt chó đi dạo. Cảnh tượng vô cùng sống động chân thực.
Phó Lâm nghiêng đầu, cười nhạt nhìn cô, nói, “Chu Hựu Hựu, anh nhớ em.”