12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 5: Chương 5:





Chương 5:
Phần lớn thời gian, rất ít khi Chu Hựu Hựu mở mạng điện thoại, chủ yếu là để có thể tập trung học tập. Trước đây cô rất thích lên mạng lướt weibo, cũng thích lên mạng đọc tiểu thuyết. Nhưng mà chỉ cần cầm điện thoại là sẽ không để ý tới thời gian xung quanh, chưa gì đã qua một tiếng. Đối với học sinh lớp 11 như cô là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Người trong nhà gọi Chu Hựu Hựu là Tôn Ngộ Không, giống như đeo lên một cái vòng kim cô vậy, không có câu thần chú khống chế thì cô sẽ không biết giới hạn.
Chu Hựu Hựu nhìn kĩ di dộng, Phó Lâm gửi lời mời kết bạn cho cô từ chiều…
Ông trời ơi…

Có trời mới biết Chu Hựu Hựu đã tìm cách kết bạn với Phó Lâm bao nhiêu lần, không từ thủ đoạn tìm được wechat của anh, sau đó lại dùng một tài khoản phụ để thêm bạn. Cuối cùng thì đá chìm đáy biển, anh cũng không đồng ý.
Sau khi làm loại chuyện này, Chu Hựu Hựu cảm thấy mình thật đáng khinh, tốt nhất vẫn chỉ nên im lặng thầm mến mà thôi.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, có một ngày, anh lại chủ động thêm bạn cô chứ?!
Chu Hựu Hựu cầm điện thoại, giậm chân, kích động vô cùng, cô thực sự muốn hét lên luôn ấy chứ.
“Xem cái gì mà vui vẻ thế?” Giọng nói của mẹ cô truyền từ bên vai đến.
Chu Hựu Hựu hoảng sợ, như là sét đánh không kịp bịt tai, chỉ có thể giấu màn hình điện thoại, bình tĩnh nói, “Không, không có gì đâu mẹ.”
Tiết Thu Chi ừm một tiếng, “Ai không biết lại tưởng con phát xuân.”
“Mẹ!” Chu Hựu Hựu vội đến mức muốn dậm chân lần nữa.
Tiết Thu Chi cười nói, “Nhanh đi gọi bố và ông ăn cơm thôi, hôm nay bà con làm dưa muối, ha ha ha, ăn rất ngon.”
Chu Hựu Hựu khinh thường hừ một tiếng, “Mẹ thật tham ăn.”
“Có giỏi thì con đừng ăn nữa.”
Bầu không khí trong nhà Chu Hựu Hựu vẫn luôn rất tốt. Trước đây, cả đời ông nội cô đều đi kéo đàn nhị tại đoàn kịch, từ nhỏ cô đã theo ông học kéo đàn. Bà nội cô trước cũng từng là giáo viên dạy múa, cho nên Chu Hựu Hựu cũng có chút bản lĩnh về vũ đạo. Bố mẹ cô cũng ở trong đoàn kịch, mẹ là ca sĩ, tính cách như một đứa trẻ, bố cô thì lợi hại hơn, năm ngoái vừa được thăng chức thành đoàn trưởng của đoàn kịch Phong thị.

Nói tóm lại, cả nhà Chu Hựu Hựu xem như đều làm nghệ thuật, cho nên gia phong rất thoải mái.
Bữa cơm hôm nay, Chu Hựu Hựu ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, vội vàng chạy về phòng ngủ đóng cửa. Để lại ba người lớn trên bàn cơm mắt to trừng mắt nhỏ.
Chỉ có Tiết Chi Thu âm thầm cười một tiếng, nhưng cái gì bà cũng không nói.

Chuyện đầu tiên khi cô về phòng là kéo hết rèm cửa lại, ai không biết lại tưởng cô xem trộm phim người lớn. Cô mở wechat lên, nhìn lời mời thêm bạn của Phó Lâm.
Ngón tay Chu Hựu Hựu khẽ run, kiên định ấn vào biểu tượng màu xanh, xác nhận kết bạn.
Sau khi làm xong động tác này, cô ném điện thoại di động lên giường.
[Bạn và Face đã trở thành bạn bè, hiện tại có thể trò chuyện.]
Có thể bắt đầu trò chuyện…
Có thể bắt đầu trò chuyện!!
Nhưng mà, một giờ trôi qua, điện thoại Chu Hựu Hựu im lặng.
Hai giờ trôi qua, Chu Hựu Hựu làm xong hết bài tập toán.
Ba giờ trôi qua, mí mắt Chu Hựu Hựu như dính lại.
Bốn giờ trôi qua, cuối cùng Chu Hựu Hựu đi rửa mặt.
Đợi suốt một tối, Chu Hựu Hựu cũng không nhận được tin gì từ Phó Lâm.
Hừ, đại móng heo.
Trước khi ngủ lại nhìn điện thoại một chút, cô quyết định mặc kệ.
Qua hai phút sau, Chu Hựu Hựu lại lần nữa cầm lấy điện thoại.
= = =
Rạng sáng hôm sau, Chu Hựu Hựu bị chuông báo thức làm tỉnh giấc.
Cô rất khó dậy, báo thức kêu từ năm rưỡi, cứ mười phút báo một lần, mãi cho tới sáu giờ mười mới dậy nổi. Nhưng hôm nay, ngay hồi chuông đầu tiên, Chu Hựu Hựu mơ màng híp mắt định mặc kệ nhưng nhìn màn hình di động đang sáng lên.
Cô nhìn thấy một thông báo mới.
Cả người giật mình, trong nháy mắt tỉnh ngủ mở máy ra xem.
[00:09]
Face: Cậu ngủ rồi sao?
[00:15]
Face: Ngại quá, làm phiền rồi.
Chu Hựu Hựu cười ngây ngô đứng lên.
Face, Phó Lâm.
Trời ạ!!!

Chu Hựu Hựu cũng không buồn ngủ nữa, rời giường sớm.
Tiết Chi Thu đang luyện yoga ở phòng khách nhìn thấy con gái, ánh mắt trợn lên, “Hôm nay mặt trời cũng không mọc từ phía tây mà.”
Tâm tình Chu Hựu Hựu vô cùng tốt, “Mẹ, hôm nay mẹ thật đẹp, ánh nắng bên ngoài cũng không tỏa sáng bằng mẹ đâu.”
Tiết Chi Thu cười ha ha một tiếng, “Thôi thôi, không phải nịnh tôi, không phải giặc thì chính là trộm.”
*
Trùng hợp, Chu Hựu Hựu đụng phải Phó Lâm ở cổng trường.
Vẫn là nhóm nam sinh như cũ, anh đứng ngay chính giữa. Nhưng lúc này, ánh mắt hai người chạm nhau. Chu Hựu Hựu có thể xác định, Phó Lâm nhớ được cô, nhưng hai người cũng không có ý định bắt chuyện với nhau.
Cô bước nhanh vào trong trường, tim đập nhanh hơn bình thường.
Nhóm nam sinh kia cũng theo sát sau, không nhanh không chậm.
“Ngày hôm qua không có anh Lâm thật nhàm chán.”
“Ọe, Nhị Cẩu, mày cũng ghê quá, cút cút cút.”
“Mẹ, đáng tiếc hôm thứ bảy không đi sinh nhật hoa khôi, không xem được màn kích thích kia.”
Mấy nam sinh nói chuyện lớn tiếng, lòng hiếu kỳ của Chu Hựu Hựu làm bước chân của cô hơi chậm lại.
“Con mẹ nó, tao cũng hối hận vì không đi.” Một nam sinh khác nói.
“Hôm qua có người nói, bạn nữ kia học lớp 11/3, cả ngày hôm qua tao đi qua lớp đó, đến cùng là ai vậy?”
“Anh Lâm, thế nào? Nghe nói cậu hôn mãi không rời phải không?”
“Thật như vậy?”
Một trận cười lớn.
Phó Lâm từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Lại có người hỏi, “Phải rồi, có sờ ngực chưa? Phải sân bay không? Xúc cảm thế nào?”
Chu Hựu Hựu: “…”
Sờ cái đầu cậu.

“Này, Nhị Cẩu, mày bị biến thái à?”
“Cũng không hỏi mày, tao hỏi anh Lâm.”
Im lặng vài giây.
“Cút.”
Phó Lâm mở miệng.
Lạnh lùng.
Bước chân Chu Hựu Hựu tăng tốc, chạy xa nhóm nam sinh này. Vẫn biết người ở giữa kia ăn nói lạnh lùng, nhưng lần đầu nghe thấy, còn là nói về cô, Chu Hựu Hựu cảm thấy thật mất mặt.
Mà phía sau cô, ánh mắt Phó Lâm vẫn dán chặt trên lưng Chu Hựu Hựu.
“Ăn nói sạch sẽ chút.” Vẻ mặt của anh ngày càng dọa người.
Mấy anh em họ cũng bị dọa một trận.
Chưa bao giờ thấy Phó Lâm như thế, chỉ là nói về một đứa con gái thôi mà, trước kia họ cũng bình phẩm ngực lớn ngực nhỏ trước mặt anh, có thấy sao đâu?!
Bộ dạng này của Phó Lâm, giống như là che chở cho bảo bối vậy.
Vừa mắt người ta?
Cũng không phải là không có khả năng này.
Vài người lại tiếp tục pha trò, “Nhị Cẩu, lần này mày hay rồi, lần sau phải quỳ trước mặt chị dâu xin lỗi biết chưa.”