12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 6: Chương 6:





Chương 6:
Chu Hựu Hựu đến lớp, giống như bình thường lấy vở trong ngăn bàn ra, để balo vào lại trong ngăn bàn.
Học lớp mười một, sách giáo khoa với bài tập chất đống như núi, cho nên mỗi lần tan học, Chu Hựu Hựu đều chỉ mang sách quan trọng về nhà để làm bài tập, còn lại đều để hết lại trên lớp.
Vừa lấy sách ra, Chu Hựu Hựu lập tức phát hiện một bức thư hồng nhạt kẹp ngay trang đầu sách giáo khoa.
Dừng một lát, Chu Hựu Hựu cầm lấy bức thư. Đây cũng không phải đồ của cô, tất nhiên là do có người muốn cho cô rồi.

Trong lớp, Chu Hựu Hựu xem như khá nổi bật, da trắng, mắt to, tuy không giống hoa khôi Tương Tử Di yêu kiều lóa mắt nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhận được thư tình.
Hồi lớp mười, Chu Hựu Hựu thường xuyên được học trưởng lớp trên bắt chuyện, hoặc là trên đường đi sẽ có một đám người cười nói cô với ý đồ không tốt, hay thỉnh thoảng sẽ có người không biết tìm từ đâu ra số cô, gửi vài cái tin nhắn linh tinh.
Nhưng tới giờ đã đỡ hơn, cũng không có gì đặc biệt. Cho tới giờ lên lớp 11 cũng không nhận được phong thư tình nào nữa.
Lần này là bức thư đầu tiên của năm lớp 11.
Bìa thư màu hồng phấn, có đính vài viên ngọc xinh xắn, là kiểu dáng nữ sinh thích nhất. Chu Hựu Hựu thích màu hồng nhạt vô cùng, cô cũng thích mấy đồ vật lấp lánh nữa.
Lòng hiếu kỳ thúc giục cô mở phong thư. Lại thêm một bất ngờ nữa.
Bên trong là hình khối hoa gấp bằng giấy, vô cùng tinh xảo. Ở giữa có nét chữ rồng bay phượng múa: ‘Chu Hựu Hựu, tớ thích cậu. Chiều nay tan học, phòng thực hành, hi vọng cậu tới.”
Chu Hựu Hựu nhìn ngày, chính là hôm nay?

Tuy cô đã có người trong lòng nhưng đối mặt với lá thư này, lòng hư vinh cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Ai lại không thích được người khác thích chứ?
Chu Hựu Hựu cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, cô biết rằng trái tim mình đã sớm bị Phó Lâm chiếm đóng, ai cũng không thể tiến vào được.
Cô tùy ý kẹp lá thư vào trong sách, chưa nghĩ kĩ sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Bên cạnh, Hà Thiến Tử vừa tới, kéo ghế ra ngồi xuống, bỏ balo vào ngăn bàn, mặt mũi ỉu xìu.
“Cậu sao vậy? Tối qua đi bắt trộm à?” Chu Hựu Hựu hỏi.

Hà Thiến Tử ngáp một cái, thần sắc đắc chí, nói, “Buổi sáng tớ và Lâm Thịnh đi ngắm mặt trời mọc.”
Sáng sớm tinh mơ đã rời giường leo núi, hiện tại cô đang vô cùng buồn ngủ.
“Sao không đi ngày nghỉ?” Chu Hựu Hựu hỏi.
Hà Thiến Tử nhìn cô, nói, “Hôm nay là kỉ niệm 100 ngày yêu nhau đó.”
Chu Hựu Hựu gật đầu.
Đã hiểu.
100 ngày là ngày đặc biệt mà.
Lâm Thịnh là đội trưởng đội bóng rổ, thời điểm theo đuổi Hà Thiến Tử mọi người đều biết hết. Nguyên nhân vì anh đẹp trai, thường ngày chơi bóng rổ được mọi người chú ý tới.
Trong khối 11, Hà Thiến Tử cũng xinh xắn đáng yêu, không làm người ta chú ý không được.
Chu Hựu Hựu nói với Hà Thiến Tử chuyện bức thư kia. Cô nhíu mày tò mò, lấy lá thư kẹp trong sách Chu Hựu Hựu nhìn một chút.
“Không thú vị.” Hà Thiến Tử trả lại lá thư cho cô.
Nhớ hồi đó Lâm Thịnh theo đuổi mình đều nhanh gọn dứt khoát, chặn cô lại trong phòng học khiến tâm tư cô bay nhảy.
“Cậu định đi không?” Hà Thiến Tử lại hỏi.
Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Không đi.”
“Thật ra đi thì cũng không sao, đừng treo cổ trên gốc cây Phó Lâm kia nữa!” Hà Thiến Tử cầm sách giáo khoa tiếng anh che trước mặt để nói chuyện.
Chu Hựu Hựu liếc cô một chút, bắt đầu chậm rãi học từ vựng.

---
Buổi sáng trôi qua vô cùng yên bình, hai tiết toán và hóa cũng không làm cô cảm thấy sợ hãi nữa. Làm Chu Hựu Hựu vui vẻ nhất là sáng sớm gặp được Phó Lâm.
Tất nhiên cô không dám nhìn anh, hôm nay cũng không cố ý quay đầu nhìn. Chỉ cần thấy thân ảnh của anh, cô lập tức quay đi chỗ khác hoặc cúi đầu, cũng không dám trắng trợn mà nhìn như trước nữa.
Chu Hựu Hựu nhớ tới tin nhắn anh gửi lúc nửa đêm hôm trước, vẫn cảm thấy có chút không chân thật, không biết nên trả lời ra sao.
Nhịn không được, cô lại lấy điện thoại, nhìn hai tin nhắn kia. Bạn bè của anh rất ít, cũng không đăng gì lên vòng bạn bè ạ. Phần tự giới thiệu cũng chỉ co một câu: Never let me go.
Những lời này làm cô suy nghĩ mãi từ hôm qua, tự mình hoài nghi người này liệu có phải Phó Lâm hay không?
Cũng không phải không có khả năng này!
Càng nghĩ cô càng cảm thấy khả năng này lớn.
Không suy nghĩ nữa, Chu Hựu Hựu mở bài tập toán, ôn tập lại kiến thức thầy vừa dạy.
Sau khi có chuông tan học, Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử nắm tay cùng đi nhà ăn.
Nhà ăn trường học có ba tầng, bình thường học sinh sẽ ăn ở tầng một, giá cả cũng phải chăng. Mỗi lần tới giờ ăn trưa, Chu Hựu Hựu luôn rất hưng phấn, vì cô có thể được gặp Phó Lâm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cô vừa tới nhà ăn chưa được bao lâu thì đã thấy anh tới. Cái khác biệt là, Chu Hựu Hựu phải xếp hàng ăn cơm, còn anh chỉ cần ngồi xuống là có thể ăn.
Mỗi lần đợi tới lúc Chu Hựu Hựu gọi món xong ra bàn ngồi, đám người Phó Lâm đã đứng dậy hết. Bọn họ nhiều người, lúc nào cũng làm người khác chú ý.
Hôm nay Chu Hựu Hựu ngồi ăn ở chỗ cách Phó Lâm khá xa, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ ngồi ở nơi gần anh nhất, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy anh.
Hà Thiến Tử cười cười, “Mặt trời mọc từ đằng tây hay sao mà hôm nay cậu là đưa lưng về hướng Phó Lâm vậy?”
Chu Hựu Hựu uống một ngụm canh.
Cô cố ý đó.
“Ai ya, tớ thấy Phó Lâm nhìn về phía chúng ta.” Hà Thiến Tử đè nén nội tâm đang kích động.

Cánh tay đang cầm đũa của Chu Hựu Hựu run lên.
Không thể bình tĩnh được.
“Lại nhìn nữa!”
Chưa kịp đợi Hà Thiến Tử kích động xong, Lâm Thịnh đã tới ngồi cạnh cô, “Sao em chỉ ăn trưa ít vậy?”
Hà Thiến Tử gật gật, “Giảm béo đó.”
“Giảm cái gì mà giảm.” Lâm Thịnh gắp đồ ăn của mình sang cho cô, “Gầy đến thế rồi còn giảm gì.”
Chu Hựu Hựu cúi đầu tập trung ăn cơm của mình, hi vọng mình trở thành người tàng hình.
Hai người này ân ái trước mặt cô đã trở thành chuyện thường ngày, Lâm Thịnh bá đạo nhưng trước mặt Hà Thiến Tử cũng chỉ có thế, một đôi oan gia vui vẻ.
Chỉ một lát sau, một bóng người đứng trước mặt Hà Thiến Tử.
Cô ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, mắt to trừng mắt nhỏ không hiểu chuyện gì.
Lâm Thịnh ở một bên cười nói, “Đào Húc Sanh, con mẹ nó, thích người ta thì nói đi, tiền đồ đâu hết rồi.”
Giọng nói lớn như vang vọng toàn bộ nhà ăn, bao gồm cả Phó Lâm ngồi phía sau Chu Hựu Hựu cũng nghe thấy, vô cùng rõ ràng.