1/2 Ngự Miêu

Chương 43




Ở Nhuyễn Hồng Đường cũng đã được vài ngày, thế nhưng cũng không gặp phải chuyện kinh hách nguy hiểm gì.

Ngày ấy sau khi đi dạo phố trở về, tôi thỉnh thoảng lại nói chút đạo lý với Bàng Dục, chính là bất kể tôi có khuyên can mãi, nêu ví dụ phản chứng, hắn đều cau mày, một bộ dáng không cho là đúng. Bất quá hắn cũng không phản bác lại tôi, điểm này có được cho là có chút tiến bộ không đây.

Cách ngày Bao đại nhân đến Trần Châu chỉ còn có vài ngày, càng đến gần ngày đó, tôi nhịn không được trong lòng có chút lo lắng.

Bàng Dục thật sự vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cho dù với tuổi của hắn ở niên đại này đều đã thành gia lập thất, nhưng có lẽ hắn được bao bọc quá mức, lại đứng ở vị trí quá cao...... Thở dài, tuy rằng không biết hoặc là không rõ mình có làm sai hay không, nhưng hắn lại được người thân che dấu sai lầm là có thật, sai lầm nối tiếp sai lầm, nhưng tôi cũng hy vọng hắn ít nhất có thể hiểu được rằng mình đã làm sai.

Cũng không biết, suy nghĩ này của tôi, có phải hay không là vì đang ở dưới mái hiên nhà người ta mà phải cam chịlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@

Nhìn vào gương hoàn thành nốt một nét vẽ cuối cùng, tôi đặt cây cọ giả xuống. Bởi vì do Bàng Dục tiểu Hầu gia yêu cầu, tôi không thể không mỗi buổi sáng đều phải bò dậy thật sớm để tiến hành công trình vĩ đại này, chỉ hy vọng mấy thứ này Công Tôn tiên sinh tìm được đều là tự nhiên không bị ô nhiễm, bằng khuôn mặt này của tôi đúng là bị chịu tội rồi.

Mới vừa hóa trang xong không bao lâu, Bàng Dục hứng thú vội vàng tiến vào, trong lòng còn ôm một bọc nhỏ "Vẽ xong chưa?"

Trên đỉnh đầu xuất hiện đầy hắc tuyến, tôi gật gật đầu "Tiểu Hầu gia, có thể không vẽ được không, rõ ràng là ngươi biết đó là giả mà."

"Không được!" Hắn không chút nghĩ ngợi lên tiếng quả quyết cự tuyệt "Ta mới không muốn phải nhìn gương mặt khó coi kia."

"......cũng không có khó coi lắm mà, tuy rằng không đẹp bằng khuôn mặt này, nhưng lại chân thật, không phải sao?" Có một số việc, có một số người, tuy rằng thật sự nhìn có chút thua kém tân trang, mặc dù vẻ chân thật đó thật sự có thể được cho là đáng ghê tởm, nhưng vẫn là chân thật a~langngoccac.wordpress.com">[email protected]@

"Không cần!" Bàng Dục đặt bọc gì đó ở trong tay xuống mặt bàn "Khó coi chết đi được, ta vì sao phải tự gây khó khăn cho chính mình như thế a ~. Không nói nữa" hắn vung tay lên "An Chi, ngươi lại đây nhìn xem này."

"Cái gì vậy?" Âm thầm thở dài, tôi vẫn là bước tới chỗ hắn.

"Đây." Bàng Dục mở túi vải ra, lộ ra một viên trân châu tròn vo to bằng một quả trứng chim.

"Trân châu sao?" Tôi khó hiểu lấy ngón tay chọc chọc "Đây là trân châu gì? Thoạt nhìn cũng không giống trân châu a."

Bàng Dục lập tức cho tôi một ánh mắt khinh bỉ "Nhìn cho rõ." Hắn nói xong, cho viên trân châu đó vào lại trong bọc vải, túm hai đầu lại, sau đó hai chúng tôi chụm đầu vào nhìn.....

"Oa ——" tôi thét lên kinh hãi, ở trong bóng tối, viên trân châu kia lập tức phát ra ánh sáng óng ánh như ánh trăng "Dạ… dạ minh châu!"

"Đúng vậy, coi như ngươi cũng phản ứng nhanh." Bàng Dục nói xong, lại mở túi vải ra "Chưa thấy qua phải không?"

Tôi vội lắc đầu, tôi là người hiện đại sao có thể nhìn thấy được vật này cơ chứ "Chưa từng nhìn thấy, thật là ngạc nhiên a~."

Bàng Dục xem thường hừ hai tiếng, sau đó đem hạt châu đẩy lại đây "Cho ngươi."

"Cho, cho ta? Vật trân quý như thế?" Tôi nghe thế, mắt thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài "Không được, không được, vật này rất trân quý."

Bàng Dục hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái "Không phải là chính ngươi nhắc tới vật này hay sao?"

"Ta có nói sao?" Tôi sờ sờ cái trán, ngượng ngùng cười cười, "Không có ấn tượng. Bất quá thật sự cám ơn ngươi, thứ này rất trân quý, ta không thể nhận."@langngoccac.wordpress.com@

Bị tôi một lần nữa cự tuyệt, sắc mặt của Bàng Dục liền trở nên khó coi "Dù sao cũng đã cướp về, ngươi không cần thì ném đi."

"Cướp?!" Tôi từ trên ghế nhảy dựng lên.

"Hừ, nếu không phải là do lão già kia nói cái gì mà bảo bối gia truyền, sống chết cũng không bán, thì bản hầu phải dùng đến cách cướp này sao?" Bàng Dục thấy tôi nhảy dựng lên, trái lại hắn lại ung dung ngồi xuống ghế, còn gác chân lên, một bộ dáng dương dương tự đắc.

"Ngươi!" Tôi bị hắn làm cho nghẹn họng, không nói được thành lời "Vậy chủ nhân của viên dạ minh châu này hiện đang ở đâu?"

"Đại khái là đã bị bọn họ ném vào nhà giam của phủ Trần Châu rồi." Bàng Dục nói như việc không liên quan đến mình vậy.

"Ngươi!!" Tôi hít sâu vài cái, nén đến mức mặt đỏ bừng, mới nhịn được xúc động muốn mắng chửi người. Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, mắng chửi người là vô ích, đặc biệt là đối với đứa nhỏ phản nghịch như tên Bàng Dục này, từ từ nói, từ từ nói.

Một lần nữa ngồi xuống ghế, tôi tự rót cho mình một chén trà, uống xong mới cảm thấy được dễ thở hơn một chút, nhìn lướt qua Bàng Dục đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn tôi, tôi lại hít sâu một hơi, nói "Tiểu Hầu gia, cám ơn tâm ý của ngươi, phần tâm ý này ta xin nhận. Cho nên, ngươi đem viên minh châu này trả lại cho người ta đi, nhân tiện cũng thả người ta ra."

"Không được!" Bàng Dục lưu loát cự tuyệt "Ai bảo lão già kia không biết điều, Bản Hầu nói chuyện tử tế với hắn mà hắn không nghe, còn vì một viên minh châu mà chống đối bản hầu."

Tôi nắm chặt tay thành quyền, mới lại một lần nữa cố nhịn xuống tức giận, hắn vốn chính là một người như vậy, mi vẫn còn chưa hiểu sao?

Chính là......

Ngay trước mắt biểu hiện như vậy, loại kiêu ngạo cùng ương ngạnh này..... langngoccac.wordpress.com">[email protected]@

"Tiểu Hầu gia" tôi cố gắng nở ra một nụ cười mà ngay đến tôi cũng cảm thấy được có chút vặn vẹo "Viên trân châu này vốn là của người ta, hay nói theo cách khác, nếu viên trân châu này là của ngươi, ngươi cũng có quyền lợi bán hoặc không bán. Nếu Tiểu Hầu gia thật sự thích một cái gì đó, bị người khác cướp đi, trong lòng Tiểu Hầu gia chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu. Chúng ta cứ từ bụng ta suy ra bụng người, không phải là sẽ hiểu được cảm giác của người khác hay sao?"

"Ai dám cướp đồ vật từ trong tay ta?!" Bàng Dục căn bản là phớt lờ khuyên bảo của tôi, vẫn rất là kiêu ngạo nói.

"Không phải là ý tứ này, ta là nói chẳng hạn như tiểu Hầu gia thật sự thích một cái gì đó, nếu thật sự có người cướp đi......" Tôi lại hít sâu một hơi.

"Ai dám, dám cướp gì đó của An Lạc Hầu ta, hắn không muốn sống chăng! Cha ta là Thái sư đương triều, tỷ tỷ của ta là quý phi! Kẻ nào dám!"

"Ngươi!!" tôi không thể nhịn được nữa, mấy ngày đều sống trong lo lắng, rốt cuộc dưới sự kích thích của ngày hôm nay mà làm cho bạo phát, Bàng Dục a Bàng Dục, ngươi nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị Bao đại nhân trảm là cái chắc

"Ngươi hết thuốc chữa rồi!"

"Ngươi nói cái gì?" Bàng Dục vụt đứng phát dậy "Ngươi cũng dám mắng ta?"@langngoccac.wordpress.com@

"Mắng ngươi thì sao? Ngươi, ngươi, ngươi quả thực là thiếu giáo dục!" Phẫn nộ tới cực điểm, tôi không còn quan tâm để ý đến chuyện gì nữa, trực tiếp bắt lấy Bàng Dục, ấn ngang người hắn lên trên đùi, nhắm ngay mông mà đánh "Bảo ngươi không nghe, bảo ngươi không nghe. Cường thưởng dân nữ, ngươi không nghe thấy hàng đêm ở trong Nhuyễn Hồng Đường vang lên tiếng khóc lóc thương tâm sao!" Bốp

"Cưỡng ép dân phu (*) đến mỏ đá, ngươi có nghe thấy tiếng mắng từ mỏ đá vọng tới không " bốp

(*dân phu: trượng phu của dân nữ bị cừng thưởng)

"Tham ô khoản tiền giúp nạn thiên tai, ngươi có nhìn thấy thảm trạng dân chạy nạn ngoài thành Trần Châu hay không......" bốp bốp bốp.

"Lão cha Bàng thái sư của ngươi rất gỏi a, có phải là muốn đổi tên thành Lý Cương (*) mới hài lòng phải không?!" bốp bốp bốp bốp.

@langngoccac.wordpress.com@

"Ai hiếm lạ gì viên minh châu đó, ta chỉ là thực thích ngươi, cho nên muốn cải tạo ngươi trở thành người tốt! Ngươi làm như vậy, sớm muộn gì cũng bị báo ứng."

Phần sau, tôi đã hoàn toàn trở nên nói năng lộn xộn, nước mắt cứ như vậy rớt xuống.

(* Lý Cương: Tên tự là Bá Kỷ, người Thiệu Vũ quân, tểtướng nhà Tống, lãnh tụ phái kháng Kim, anh hùng dân tộc Trung Quốc.)