1/2 Prince

Quyển 5 - Chương 2: Xung đột




“Hình như còn nhiều người ở lục địa Trung Tâm không muốn nhận Vương Tử làm thành chủ lắm.” Nam Cung Túy trăn trở sau khi nghe Bạch Điểu thuật lại chuyện xảy ra hôm nay.

“Theo tôi, xảy ra chuyện này gồm 1 số lí do sau: thứ nhất, cấp bậc của Vương Tử chưa đủ cao; thứ hai, trong trận chung kết của Mạo hiểm đại hội, Vương Tử không sống đến chót; và thứ ba, làm người đại diện không chỉ được người người kính trọng mà cũng phải chịu không ít kẻ ganh ghét.” Tà Linh giải thích cặn kẽ.

Nam Cung Túy nhíu mày sâu. Anh nhìn tôi lo lắng, “Vương Tử, giờ em chỉ còn cách cố luyện tập chăm chỉ mà mau mau thăng cấp thôi.”

Tôi nhún vai, “Không thành vấn đề ạ. So với ngồi bàn giấy với chuyện quân cơ, em thà đi luyện cấp còn hơn.”

“Nâng cao uy tín còn quan trọng hơn so với thăng cấp đấy!” Bạch Điểu dứt khoát nói.

“Này tín?” Mọi người đều chăm chú nhìn Bạch Điểu, và ngoài tôi ra, thì nhưng người khác đều có vẻ đồng ý với Bạch Điểu cả hay sao ấy. Thật à? Tôi còn chưa đủ tiếng tăm cơ á?

“Đợi chút, làm sao mà em thiếu uy tín được? Chẳng phải em toàn dùng hình tượng Huyết Yêu trước mặt công chúng hay sao?” Tôi nhanh chóng phản bác. Đùa cái gì thế chứ? Tôi không muốn được yêu mến hơn nữa đâu! Làm sao tôi chịu được nếu người ta cứ thờ tôi như thờ thánh giống nhóm năm người kia làm chứ.

Bạch Điểu lúng túng nhìn tôi rồi do dự giải thích, “Thưa thành chủ, có lẽ uy tín của ngài không nhiều là do hình thức đấy ạ.”

“Hình thức của em á?” Tôi giật nảy mình. Trông tôi có chỗ nào kì cục sao? Hay tại tôi đẹp trai quá nên người ta không muốn kính trọng?

Vũ Liên đại tẩu bỗng xen vào, “Cô cho rằng Vương Tử quá trẻ sao?”

Bạch Điểu do dự gật đầu, “Xin được thất lễ, thành chủ, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

Nghe Bạch Điểu hỏi, mọi người liếc mắt sang tôi, như thể muốn đặt tôi lên bàn cân săm soi không bằng. Khó chịu trước kiểu nhìn đó, tôi đáp ngay, “Em 20.”

“20? Lớn hơn tôi tưởng nhưng vẫn còn trẻ lắm. Trong 4 thành chủ còn lại, nghe nói người trẻ nhất cũng 24. Chưa kể đến, thưa thành chủ, trông ngài chỉ như 17, 18 tuổi thôi.” Bạch Điểu ngao ngán thở dài.

Du hình như không đồng tình, “Bề ngoài như vậy là hoàn hảo rồi. Quan trọng hơn, hiếm khi Vương Tử đích thân can gián việc thường nhật trong thành. Đầy người thấy các trưởng sở bằng xương bằng thịt, nhưng họ chỉ mới thấy hình ảnh Vương Tử trên trang chủ của Đệ Nhị Sinh Mệnh mà thôi.”

Tôi chỉ còn biết đảo mắt nhìn Du, “Có phải lỗi của tôi đâu. Mọi người chẳng đẩy tôi đi lưu diễn còn gì, giờ thì phải chuyên tâm luyện cấp. Tôi còn thời gian mà quan tâm tới mấy vụ ẩu đả tối ngày trong thành nữa sao?”

Mọi người nghe tôi nói xong đều thở dài, tất thảy đeo bộ mặt bất lực.

“Không thể cứ thế được, uy tín của thành chủ chúng ta cần phải được củng cố.” Bạch Điểu nói, rồi bỗng kiên định, “Và tôi nhất định sẽ tìm ra cách!”

Chả hiểu sao, tôi bỗng rùng cả mình.

~*~

Thấy mọi người quỳ trước mặt tôi, có cả Phi Thường Đội, Hắc Ám Tà Hoàng Đội, Mai Khôi đội và những người khác, tôi hoàn toàn chẳng biết làm gì nữa. Nhưng Bạch Điểu cũng đã sớm báo trước cho tôi về lễ Thề Tận Trung này rồi.

Để chuẩn bị cho đổi mới sắp tới, và chuyện công phá Nhật Thành, Nguyệt Thành và Tinh Thành, mọi người đã quyết định sẽ tổ chức một buổi lễ để mọi người cùng thề tận trung với tôi, lãnh chúa Vô Ngân Thành. Thứ nhất, buổi lễ nhằm thông báo rộng rãi với thần dân Vô Ngân Thành chuyện công hạ ba thành phố kia và thứ hai, là để thiết lập cái uy quyền mà mãn kiếp tôi cũng không lãnh hội nổi.

“Thần, Xú Lang, thề sẽ tuân phục lãnh chúa của Vô Ngân Thành, Vương Tử, với một lòng trung thành toàn vẹn.” Lang đại ca nhìn tôi với vẻ trang nghiêm. Đương nhiên anh cũng quỳ, vậy nhưng khi nghe lời thề đó, lòng tôi có chút…không vui? Tại sao Lang đại ca cũng phải quỳ gối trước tôi?

“Thần, Vũ Liên…”

“Thần, Guiliastes…”

“Doll…”

“Tiểu Long Nữ…”

“Tà Linh…”

“Nam Cung Túy…”

“Mai Khôi…”

Từng người một, những người bạn thân của tôi thề tận trung với tôi. Tôi không nên vui sao? Tại sao lòng tôi chỉ thấy trống rỗng, như thể vừa mất đi điều gì quan trọng lắm?

Sau khi mọi người đều thề trung thành xong, tôi lặp lại những điều Bạch Điểu bắt tôi học. Tôi đáp lại với giọng trang nghiêm mà trước đây chưa từng nói bao giờ, “Ta, Lãnh chúa Vô Ngân Thành, Vương Tử, chấp nhận lời thề của các người. Từ bây giờ, tất cả các người đều là đầy tớ trung thành của ta. Ta thề sẽ khiến các người trở nên nổi danh và vinh quang trong Đệ Nhị Sinh Mệnh.”

Tất thảy đồng thanh, “Vô Ngân Thành, vang danh thiên hạ!”

“Vô Ngân Thành…vang danh thiên hạ.” Tôi lặp lại, mà thấy nhẹ bẫng trống rỗng, cả ngoài lời lẫn trong lòng.

~*~

Sau buổi lễ, mọi người trông đều rất hân hoan và phấn khích trước trận chiến. Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng thực sự có chút nặng trĩu.

“Thưa Thành chủ, hôm nay luyện tập thế nào?” Lang đại ca vỗ nhẹ lên lưng tôi và mỉm cười.

Tôi mếu máo cười khi nghe anh nói vậy, “Lang đại ca, sao cả anh cũng gọi em là “thành chủ”?”

Lang đại ca gãi đầu, nhún vai giải thích, “Vì Bạch Điểu đã lệnh cho bọn anh từ giờ gọi em như vậy để xây dựng danh tiếng lãnh chúa Vô Ngân Thành. Đấy cũng là mục đích của lễ Thề Tận Trung hôm nay mà.”

“Em không thích thế.” Tôi rầu rĩ nói, “Tại sao cả Phi Thường Đội cũng phải quỳ trước mặt em? Thà mọi người cứ bắt nạt em như trước còn hơn quỳ trước mặt em.”

“Vương Tử…” Lang đại ca do dự gọi tên tôi.

“Phải là “Thành chủ” chứ!” Tiểu Long Nữ nhắc Lang đại ca và nhẫn tâm phát cái bốp vào đầu tôi, “Anh Lang, đừng quên lời Bạch Điểu chứ.”

Sau đó cổ quay lại bắn sang tôi tia nhìn nảy lửa, “Đừng nghĩ là em muốn quỳ xuống trước mặt anh nhá. Nếu không phải cần xây dựng uy tín cho anh, em quyết không quỳ trước một thằng ngố rừng như anh.”

“Tiểu Long Nữ! Đừng có nói với Thành chủ như thế.” Bạch Điểu nhẹ nhàng phản bác lại, rõ ràng cổ không hài lòng với giọng điệu của Tiểu Long Nữ.

“Tại sao em lại phải xây dựng uy tín?” Tôi không kìm được nỗi tức tối bị đè nén suốt mấy ngày qua nữa, lửa giận phừng phừng, “Chẳng phải cùng làm bạn sẽ tốt hơn sao? Sao lại phải thờ phụng em như là thần thánh không bằng thế?”

“Thành chủ.” Lang đại ca và Tiểu Long Nữ choáng váng nhìn tôi, hình như là giật mình trước cơn giận vừa phát hỏa của tôi. Những tiếng cười nói ồn ã của đám đông xung quanh chúng tôi cũng lắng xuống và mọi người chậm rãi quay về phía chỗ chúng tôi tò mò.

“Thưa Thành chủ…” Bạch Điểu hoảng sợ, vừa trừng mắt nhìn đám người đang hiếu kì ngó chúng tôi vừa nhíu mày với tôi.

Tôi thấy cả Phi Thường Đội, Mai Khôi Đội, Tà Linh và mọi người nhìn đều tôi quan tâm. Thấy nét mặt của họ, của Nam Cung Túy, cái cau mày của Bạch Điểu, đột nhiên tôi cảm giác mình như quả bóng xì hơi, như thể mọi năng lượng trong cơ thể bị rút kiệt. Tôi mệt mỏi phẩy tay, “Xin lỗi, tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ một chút.”

Tôi quay đầu và rời bước mà không nhìn thêm biểu hiện của bất cứ ai nữa. Tôi tiến đến đại sảnh đường rồi bỗng nhận ra mình chẳng biết phải đi đâu nữa. Vân Phi và Tinh – mình sẽ đi tìm hai đứa nó, chắc chắn chúng nó sẽ hiểu cảm xúc của mình.

Tôi đi về phía căn nhà của Lục Tinh và Vân với một tinh thần chán nản và giơ chân đá bật cánh cửa. Biết ngay mà, Vân Phi lập tức gào lên.

“Vương Tử, nói cả 10 ngàn lần rồi đấy nhá, cửa ra vào sắp hỏng tới nơi rồi! Nếu mà nó hỏng thì mày xì tiền ra mà đền nhá!” Tâm trạng tôi đột nhiên phấn khởi hẳn khi nghe Vân Phi nói. Cậu ta vẫn như trước, và không gọi tôi là “thành chủ” này nọ.

“Lễ Thề Tận Trung xong rồi à?” Giọng mẹ bỗng rót vào tai tôi.

“Bố mẹ cũng ở đây nữa à?” Tôi quay lại, ngạc nhiên. Không chỉ có Tinh và Vân, bố mẹ tôi cũng ở trong phòng luôn.

“Dĩ nhiên rồi, mọi người đều phải quỳ thề trung thành với mày, nhưng mày không thể bắt cả bố mẹ mình cũng phải quỳ chứ hả?” Tinh bất lực nói.

“Nói đến cái lễ đó là muốn điên cả người. Sao mọi người lại phải quỳ và thề trung thành với tao?” Tôi không thể nhịn thêm nữa và bắt đầu gào lên, muốn trút mọi nỗi thất vọng ra, “Đều là bạn cả, sao lại phải gọi tao là “thành chủ”? Và tại sao lại phải cung phụng tao như thế!?”

Mọi người đều choáng váng trước sự tức giận của tôi. Im lặng một chút, Tinh nói, “Nhưng cần phải thế mà.”

“Vớ vẩn, trước đây đâu cần thế mà vẫn cứ ổn cơ mà?” Tôi nhanh chóng phản bác. Tôi đâu cần xây dựng thêm uy tín làm gì.

“Tiểu Lam, cần chứ con.” Bố nghiêm túc nhìn tôi, “Vô Ngân Thành đang ngày một hùng mạnh, và có rất nhiều thần dân trong Vô Ngân Thành. Họ cần là cần một vị vua để họ tuân lệnh, chứ không phải một người bạn.”

Vua…Tại sao tôi cứ phải nghe từ này mãi? Tại sao mấy ngôn từ nặng nề đó cứ phải bủa vây lấy tôi?

“Tiểu Lam, con đã đứng trên con đường này, trừ khi con chịu vứt bỏ tất cả, bằng không con đành phải đi tiếp thôi.” Mẹ nghiêm chỉnh nói với tôi.

“Con…con sẵn sàng bước tiếp. Chỉ là con không thích bạn mình lại thành kẻ hầu người hạ. Như vậy mà cũng quá đáng ư?” Tôi bỗng nghẹn ngào.

“Tiểu Lam!” Vân giữ lấy vai rôi, “Mày đang làm cái quái gì thế? Mày chẳng giống mày mọi khi gì cả. Mày luôn được coi là người mạnh dạn dấn bước, không chùn bước trước mọi khó khăn gan khổ cơ mà! Mày là trái tim của cả nhóm, nước mắt và bối rối không hợp với mày đâu.”

“Nhưng tao rơi nước mắt rồi! Tao rối bời mất rồi!” Tôi nhắm mắt và khóc, “Tao không phải là thánh! Tao không vĩ đại đến thế đâu!”

“Tiểu Lam…” Mọi người đều ngạc nhiên đứng dậy, họ đều muốn bước tới bên an ủi tôi.

Tôi tuyệt vọng hẩy bàn tay của Vân ra, lau nước mắt, và rời ngôi nhà mà đầu không ngoái lại.

Bốn người ngạc nhiên hét lớn, “Tiểu Lam, chờ đã!”

Tôi hét mà không quay đầu lại, “Đừng đi theo con, con bây giờ không muốn nghe gì nữa!”

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể lúc bấy giờ, lao như gió khỏi nơi mà tôi từng nghĩ là sẽ được thanh thản. Tôi không thể đoán được rằng cả Tinh và Vân, cũng như bố mẹ tôi, đều không hiểu nổi cảm giác của tôi. Những người khác liệu có hiểu nổi? Tôi đau đớn cười, ngước mặt lên, và chợt nhận ra đang đứng trước Vô Ngân Tửu Lầu từ bao giờ.

Lẽ dĩ nhiên là tôi đi vào nhà hàng. Vừa định tới góc khuất nào đó mà uống chút gì, tôi thấy Kenshin và Lãnh Hồ ngồi trên ban công, lặng lẽ uống rượu và ăn thức nhắm. Tôi ngạo nghễ bước tới, ngồi xuống, và ngay lập tức giật hũ rượu của Lãnh Hồ, một hơi uống cạn.

Lãnh Hồ im lặng nhìn tôi cướp hũ rượu. Sau khi thấy tôi tu sạch trong một ngụm, cậu ta nhẹ nhàng nói, “Vodka pha với Whisky đấy.”

Kenshin nhướn mắt nhìn cái liếc của Lãnh Hồ, anh chàng nói tiếp, “Mạnh lắm đấy. Người thường nhấp vài li là say mèm.”

Cả Kenshin và Lãnh Hồ đều chằm chằm ngó tôi. Tôi vừa thấy họ nhìn vậy, bất giác lại nổi sùng, “Nhìn cái gì mà nhìn!? Không biết tôi là lãnh chúa của Vô Ngân Thành à? Gọi thêm rượu cho tôi.”

Kenshin thôi không nhìn nữa mà thản nhiên nói cụt lủn, “Hắn xỉn rồi.”

“Ừm.” Lãnh Hồ cũng dửng dưng đáp.

Tức chết được, không gọi thêm cho mình à! Tôi không chặn nổi cơn thịnh nộ và đấm tay xuống mặt bàn, “Tiểu nhị, cho thêm rượu thịt tới bàn này ngay!”

“Anh tính bỏ mạng đấy à? Lãng phí tiền của thế này, cẩn thận Vũ Liên đại tẩu cho lên thớt đấy.” Giọng Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

Tôi chẳng thèm ngoái đầu, cũng không muốn trả lời.

Tiểu Long Nữ thở dài đánh thượt rồi ngồi xuống cạnh tôi, “Anh sao thế? Tự dưng lại tức giận? Chỉ là cái lễ thề thốt nhỏ thôi mà, việc gì phải để bụng thế.”

Tôi tức quá, lớn tiếng vặn lại, “Cái gì mà nói chỉ là lễ thề thốt nhỏ thôi? Mọi người đều là bạn của anh, là bạn bè thì đầu tiên không được quỳ trước mặt nhau!”

“Ừ thì chúng em đích thực là bạn của anh, nhưng chúng em cũng là cấp dưới của anh. Có gì lạ khi cấp dưới quỳ trước anh để thề sẽ mãi mãi trung thành chứ?” Tiểu Long Nữ chăm chú nhìn tôi, cau mày.

“Em bảo cấp dưới là thế nào…Tất cả là bạn của anh! Là Bạn!” Sau khi hét đến khản cả tiếng, tôi nắm hũ rượu tiểu nhị vừa mang tới tu ừng ực, như thể làm như thế thì mọi điều đau đớn trong lòng sẽ trôi sạch.

Hình như bị tôi làm cho sợ, Tiểu Long Nữ chẳng nói thêm gì nữa. Cô im lặng nhìn tôi điên cuồng nốc rượu.

Cuối cùng, cô nghiêm túc và trang trọng nói, “Vương Tử, anh không còn là một Vương Tử vô lo vô nghĩ nữa, anh đã là đức vua vai gánh trọng trách nặng nề rồi.”

Tôi dừng uống rượu. Tại sao lời nói đó lại nặng nề đến thế? Vua ư? Tôi sao? Tôi cay đắng nói, “ Tiểu Long Nữ, anh không thích như vậy, anh không thích cách mọi người đối xử với anh, và rất nhiều, rất nhiều những danh xưng oai vệ kia nữa.”

Tiểu Long Nữ từ từ đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Vương Tử, anh muốn tạo ra một huyền thoại. Nhưng có phải anh sẽ được đắm mình trong những giây phút hạnh phúc của huyền thoại mà không phải chịu nỗi đau gánh vác trên vai không?”

Tôi không trả lời, và tôi chỉ biết nhìn Tiểu Long Nữ rời nhà hàng mà đầu không ngoái lại. Tôi cúi đầu và ngây ngất nhìn hũ rượu. Đáy lòng chợt xoắn lên một cảm giác mà tôi cũng không biết là cảm giác gì.

“Vương Tử…anh ổn chứ?” Một giọng nữ từ đằng sau hỏi. Tim tôi bỗng thắt lại, Tiểu Long Nữ quay lại rồi ư?

Trước mặt tôi là vẻ mặt lo lắng của Phượng Hoàng, tôi lại thấy như hi vọng chết cả trong lòng, và tim thì trống trải. Tôi phẩy tay thiếu kiên nhẫn và nói với Phượng Hoàng cực kì cay nghiệt, “Đừng làm phiền anh nữa!”

Rồi tôi quay đầu lại uống rượu và ăn tiếp…nhưng rồi chợt nhận ra Kenshin và Lãnh Hồ nhìn qua vai tôi, cau mày. Tôi nhanh chóng ngoái lại nhìn. Phượng Hoàng đang im lặng khóc.

Tôi choáng váng, hoàn toàn cứng đơ không phản ứng gì. Nhưng Phượng Hoàng nói ngay, và cho dù hai dòng lệ cứ chảy trên mặt, giọng cô vẫn bình thản đến dị thường, “Vương Tử, anh chưa bao giờ thực sự yêu em, phải không?”

“Anh…” Biết nói gì đây? Nếu Phượng Hoàng không yêu tôi, có lẽ chúng tôi đã thành bạn tri kỉ, có điều từ lúc cô phải lòng tôi, thì số mệnh đã buộc cô phải tổn thương nhiều…Có đúng không khi từ đầu tôi vẫn cứ để cô ấy yêu tôi như thế? Tôi bỗng kinh hãi nhận ra rằng mình chưa từng nghĩ tới hậu quả dù chỉ một giây ngắn ngủi.

Tôi thấy mình không thể nói gì với cô nữa và Phượng Hoàng dường như cũng không mong đợi câu trả lời. Cô nhắm mắt, và vẫn âm thầm rơi lệ, quay đầu bước đi, “Tình yêu của em đam mê cháy bỏng như lửa phượng hoàng, nhưng người em yêu luôn lạnh lẽo tựa hàn băng giá buốt!”

“Phượng Hoàng…” Tôi như tê dại nhìn hình dáng buồn thương của Phượng Hoàng rời xa. Ngay đến khi bóng hình cô biến mất, ánh mắt tôi vẫn cứ dõi theo.

“Vương Tử…” Hai tiếng gọi đồng loạt cất lên, ở cửa xuất hiện hai cái bóng mà tôi chắc rằng là Tà Linh và Du.

Cả hai cùng lúc đến bên tôi, tôi nhìn họ bàng hoàng.

“Vương Tử, em không phải chịu trách nhiệm đâu. Nếu em thấy đau khổ, thì đừng cố chịu.” Tà Linh dịu dàng xoa đầu tôi.

“Thực sự được sao?” Tôi buồn bã mỉm cười. Cứ thế bỏ đi? Và mất tất cả bạn bè? Từ bỏ lời hứa sẽ tạo ra 1 huyền thoại cùng Phi Thường Đội?

“Tiểu…Vương Tử.” Tà Linh thở dài nhẹ và không nói thêm gì nữa.

“Vương Tử điện hạ, nếu em muốn khóc, cứ khóc trên vai Du!” Du thương cảm kéo tôi vào lòng. Tôi giật mình 1 thoáng, nhưng sau đó tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn ta vẫn giở trò sàm sỡ* tôi như mọi khi, nhưng đột nhiên, tôi thấy như thể mình đã hiểu ra.

(*Chú thích: sàm sỡ, bản gốc là “ăn đậu phụ”: trong tiếng Trung Quốc là Chi Doufu. Cụm từ này được cho rằng bắt nguồn từ câu truyện: Thời xưa, những hàng đậu phụ thường do các cặp vợ chồng mở. Người chồng làm đậu phụ ban đêm, vợ sẽ bán ban ngày. Ăn đậu phụ thường xuyên, da họ tự nhiên trở nên rất mềm mại và mịn màng. Vậy nên có rất nhiều khách tới (chủ yếu là nam giới, biết là người vợ sẽ bán hàng suốt ban ngày), và bọn đàn ông lấy cớ “ăn đậu phụ” để nói tránh và tới hàng đậu phụ tán tỉnh bà chủ cửa hàng. Do đó, những bà vợ hay ghen thường trách chồng, “Hôm nay lại đi ăn đậu phụ đấy à?”. Bây giờ, cụm từ này được dùng để ám chỉ bọn dê xồm hay là những tên đàn ông lợi dụng phụ nữ. Để truyện dễ hiểu, xin sử dụng cụm từ thuần Việt, bạn đọc không vừa ý mời góp ý để sửa chữa – nhóm PR và meomeo)

“Anh cố ý làm thế phải không?” Tôi hỏi anh ta.

“Hở?” Mặt Du biến sắc mất nửa giây, rồi hắn ta ngay lập tức quay về bộ mặt khoa trương kịch cỡm như mọi khi, “À, chỉ là tôi không thể cưỡng nổi bản thân khi ở bên em, Vương Tử điện hạ cao quý ạ!” Du nói.

“Anh luôn sàm sỡ tôi, mục đích là tạo ra cái cớ để tôi đánh anh phải không?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Du, để hắn không hành động ngu ngốc được. “Anh để tôi đánh anh xả hết bực dọc và thất vọng trong lòng tôi chứ gì?” Tôi khàn giọng, bật khóc, “Sao lại phải hi sinh mình như thế? Sao anh lại phải chịu bị đau đớn và cả nhục nhã?”

Tôi nắm lấy cổ áo Du và nhìn hắn trừng trừng, không cho hắn cơ hội trốn tránh, “Quan tâm đến tôi nhiều như vậy, liệu có xứng đáng không? Anh thậm chí còn chẳng biết tên thật của tôi!”

Mặt Du bỗng nhiên lại dịu dàng. Hắn nhẹ vuốt má tôi, và đôi mắt vừa đau đớn vừa hạh phúc của hắn khiến tôi cảm thấy thật bối rối khi nhìn vào, “ Nếu nước mắt của tôi có thể đổi lấy nụ cười trên môi em, thì còn hơn cả xứng đáng.”

Đột nhiên Du bị kéo giật xuống sàn. Cho dù Tà Linh cố hết sức trừng mắt nhìn Du, anh cũng không che giấu được nỗi đau trong ánh mắt và nét mặt. Du không tỏ vẻ sợ hãi, hắn nhìn thẳng lại Tà Linh, đôi mắt kiên định không hối hận.

“Tại sao tôi cứ làm tổn thương người khác thế nhỉ?” Tôi lầm bầm. Mắt tôi tựa hóa trống hoác như hai lỗ đen, “Chẳng lẽ mình có làm gì cũng có người phải chịu tổn thương sao?”

“Vương Tử?” Tà Linh và Du choáng váng nhìn tôi. Đôi mắt họ lộ vẻ quan tâm sâu sắc.

Bàng hoàng, tôi đứng dậy và đi về phía cửa. Du và Tà Linh theo sau, và bỗng tôi dừng bước, quay lại và nói với họ, “Đừng đi theo tôi, tôi muốn có thời gian một mình suy ngẫm. Xin đừng theo tôi nữa.”

Du và Tà Linh đều dừng lại, cho dù cả hai rất khác nhau, nhưng đôi mắt lo lắng và lòng thương cảm hai người dành cho tôi đều y hệt.

Hai chàng trai yêu tôi sâu đậm, tôi biết khiến ai tổn thương bây giờ? Ai sẽ là người tôi đành phải dứt bỏ? Trác ca ca, người đã chờ tôi suốt 8 năm? Hay Du, chàng trai hi sinh cả phẩm giá vì tôi? Thật khó trả lời, thật quá khó!

Ra khỏi nhà hàng và bước đi trên các đại lộ trong thành phố của riêng tôi, tôi đột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện của tôi với thằng em trai trong game “Thế Giới” hồi xưa chơi.

~*~

“Ai dà, sao mọi người có tiền, đất đai và danh tiếng mà chị em mình lại không có gì cho dù có khổ luyện tới đâu nhỉ?” Sau khi giết vô số quái, tôi không thể không có chút phàn nàn.

Chắn phía trước tôi, thằng em chết bầm trợn tròn mắt, “Thế mà chị bảo là khổ luyện á? Chị chẳng biết người ta phải tự gánh bao nhiêu gian khổ trước khi quẳng được chúng đi đâu!”

“Mày chắc chưa? Không làm được thì dùng tiền mà mua.” Tôi khinh miệt nói.

“Ờ ờ, thôi ganh tị với người khác đi. Sở hữu một thành phố chưa chắc đã là sướng đâu. Tại sao chị không nghĩ đến những trách nhiệm mà họ phải gánh trên vai ấy?” Vô Tình vô tư lự trả lời.

“Trách nhiệm gì? Ý mày bảo là trách nhiệm nằm ườn ra và thu thuế á?” Tôi không thể không vặn lại.

Vô Tình dùng vẻ mặt dạy trẻ thiểu năng giải thích cho tôi, “Bà chị, chị chẳng hiểu gì cả. Bạn em có một thành phố. Mỗi ngày cậu ta phải lo về việc sẽ mất thành, về những tổn thất và nợ nần, về những bất đồng giữa cộng sự với nhau, và về những kẻ không chấp nhận cậu ta, muốn đoạt ngai vàng. Ngoài ra, khi chị đã sở hữu một lâu đài, chị sẽ muốn có tới cái thứ hai và cái thứ ba… Cuối cùng, chị sẽ chẳng thấy vui đâu nếu cả game chưa là của mình, và trách nhiệm đó thì nặng nề lắm.”

Tôi vô tư trả lời, “Chị không muốn có lâu đài thứ hai, chị chỉ muốn có một cái thôi. Sao lại phải chiếm cả game chứ?”

Tí nữa thì bị con quái vật chém mất một mảnh thân, Vô Tình không dám đôi co thêm nữa. Nhưng nó chỉ lầm bầm một câu đáp lại – câu nói trước đây tôi chưa từng hiểu tường tận, chỉ tới giờ bỗng dưng sao lại rõ ràng đến thế, “Sẽ có những tình huống khiến chị không còn sự lựa chọn nào. Và chỉ những người ngoài cuộc nhìn vào thì mới có thể nhận định nhẹ nhàng như thế.”

~*~

“Đúng thật chỉ những người ngoài cuộc nhìn vào mới nhận định nhẹ nhàng đến thế!” Tôi nhắm mắt lại, để những giọt lệ trào qua khóe mi.

“Vương Tử ca ca…” Giọng Doll dè dặt tới tai tôi.

Không muốn cô bé Doll thấy mình thế này, tôi không quay lại nhìn em, “Anh ổn. Anh chỉ muốn ở một mình một lúc thôi. Em không cần lo cho anh đâu, Doll.”

“Vương Tử ca ca, Doll đi dạo với anh một lúc nhé?”

“Anh chỉ muốn ở một mình chút thôi…” Tôi luôn miệng từ chối.

Nhưng không, Doll tiến tới nắm tay tôi, và dùng giọng trầm tĩnh mà tôi chưa từng nghĩ em ấy nói được, em bảo, “Đừng cố chịu một mình, anh sẽ chỉ thấy vô vọng mà thôi. Ít nhất hãy để em đi với anh. Em nghĩ mình hiểu được sự đau khổ của anh: nỗi đau của một kẻ cai trị.”

Lúc đầu tôi tròn mắt nhìn, nhưng rồi bật cười cay đắng không tin nổi, “Làm sao em hiểu nổi chứ?”

“Làm sao một công chúa trong đời thật lại không hiểu được nhỉ?” Nghe lời đó, tôi giật mình quay sang Doll, và thấy nét mặt em đầy uy quyền, toát lên vẻ vương giả sang trọng. Em cười nhẹ nhàng bảo tôi, “Bây giờ anh em mình cùng đi dạo, anh sẽ thấy đỡ buồn về việc trở thành kẻ nắm quyền.”

Tôi sẽ cảm thấy đỡ buồn về việc trở thành kẻ nắm quyền ư? Một nàng công chúa nói với tôi rằng tôi sẽ thấy đỡ hơn về chuyện được coi như là vua chúa ư? Trước ngày hôm nay, tôi chắc chắn sẽ cho rằng chuyện này tuyệt đối không bao giờ xảy ra, nhưng giờ đây, tôi chỉ cười chua chát, “Không có cách gì giúp anh thấy khá hơn khi làm người cầm quyền đâu, anh như…kẹt trong vũng lầy. Anh không thể tiến, cũng không còn cách lui nữa rồi!”

“Đó là do anh quá chú trọng việc sẽ nhận đau đớn nếu tiến hay lui mà quên mất niềm vui có được nếu chọn một cách nào đó.” Doll đáp. Em quả quyết nói, nhưng lời em khiến tôi thấy có chút mơ hồ, “Tuy nhiên, cứ đi dạo cái đã. Sẽ luôn có cách mà, miễn là anh không ngồi ru rú trong góc mà dằn vặt.” Doll đẩy mạnh tôi từ phía sau, và trong nháy mắt, chúng tôi đã tới cổng thành.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Trời vô tận, đất mênh mang; ta cứ đi tới nơi nào ta muốn!”

~*~

Cùng lúc, tại Vô Ngân Tửu Lầu…

Lãnh Hồ lạnh lùng hỏi, “Có chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Chuyện gì đó không liên quan tới chúng ta.” Kenshin nhấp trà thờ ơ nói. Cảm xúc của con người quá phức tạp, đó không phải là thứ anh dễ dàng hiểu được.

“Không phải hoàn toàn không liên quan tới chúng ta đâu.” Lãnh Hồ thở dài.

“Mặc dù cậu ta là lãnh chúa thành này, nhưng chúng ta mắc gì quan tâm chuyện riêng tư của cậu ta.” Kenshin tàn nhẫn đáp.

“Không, cái đó đúng là không liên quan thật.” Lãnh Hồ chau mày nhìn cái bàn đầy ụ cơm rượu thịt thà, “Nhưng chúng ta phải trả tiền đống đồ hắn ăn uống đây này.”