15P, 7H, 6SM Đích Cố Sự Đại Tập

Quyển 3 - Chương 5: Món ăn như ngày đầu




Sinh nhật tuổi ba mươi của anh đến rồi. Khi đó chúng ta đang ở Hongkong, công ty đã mời không ít người hâm mộ đến ăn mừng cùng anh.

Thật tiếc anh từ nhỏ đã không thích cơm Tây, thịt bò với champaign trong mắt anh cũng không bằng bia với mỳ trộn tương được.

Nếm qua miếng bánh ngọt đầy bơ, uống không ít rượu vang có lẽ rất đắt tiền, nhận một đống đủ loại quà tặng, nghe đầy một tai chất giọng the thé của mấy cô bé xong, anh rốt cuộc có thể cùng em trở lại khách sạn. Kỳ thật anh vốn chỉ muốn cùng với em trải qua ngày hôm nay, nhưng mà không có cách nào, ai bảo anh là người nổi tiếng làm chi.

Trở lại khách sạn anh kéo em ngồi xuống thảm, thần bí lấy ra một cái túi lớn, nhìn thấy ánh mắt hoang mang của em, anh vui vẻ lôi những thứ ở trong đó ra, mắt của em càng mở lớn hơn.

Hai củ khoai tây bự.

Một gói mì ăn liền.

Một cái bếp cồn.

Em bỗng nhiên cười ha hả, cười vui vẻ hệt như anh.

“Gì chứ? Đại minh tinh như anh sinh nhật lại muốn ăn cái này sao?”

“Đúng đó, anh muốn ăn một bữa giống ngày xưa, giống hệt như bữa ăn đầu tiên em làm cho anh vậy.”

Em bày ra vẻ mặt “hết cách với anh” rồi xắn tay vào làm, hai củ khoai tây bự hấp rục chấm muối, cùng một gói mì ăn liền vừa chín tới, hai chúng ta chia nhau ăn.

Em và anh, toát hết cả mồ hôi, ở một góc phòng khách sạn xa hoa sang trọng, lén lút làm chuyện xấu như thế.

Vẫn ngon như ngày đó, lại ăn cùng em trong một dịp đặc biệt như vậy, càng ngon.

“Này, quà sinh nhật của anh em đã chuẩn bị chưa đó?”

“Còn chưa có.” Miệng em nhồi đầy khoai tây, nói lúng búng không rõ lời.

“Em không coi trọng anh chút nào sao?” Uống một hớp lớn nước mì ăn liền, anh ai oán chỉ trích.

“Thật ra muốn là có liền, chỉ là đang do dự không biết nên tặng hay không, sợ anh không dám nhận.”

Anh thiếu chút nữa bị sặc: “Em nói sao chứ, chỉ có em không dám tặng thôi, làm gì có chuyện anh không dám nhận.”

Em im lặng sờ sờ mũi mình, rồi cười tủm tỉm hỏi anh: “Em nè, đóng gói lại tặng anh, có muốn không? Có thể làm cơm cho anh ăn cả đời đó.”

Lòng anh vì những lời này mà nhảy nhót tưng bừng, nhưng vẫn cố ý phụng phịu nói: “Em á? Em chẳng đã sớm là tài sản cá nhân của anh sao? Này cũng tính à? Em xấu quá đi.”

Sau đó anh dùng hết sức lực chụp lấy em, đòi một nụ hôn có hương khoai tây dài bất tận.



Nếu được, anh hy vọng mỗi sinh nhật từ nay về sau, đều có thể ăn những bữa cơm do em làm như thế này.

Không đúng không đúng, có thể cái gì chứ, là “nhất định” sẽ được ăn.