18 Năm Yêu Em

Chương 8: Cậu ta rất yêu Hoa Hoa




Hàn Văn khẩn trương đuổi theo chấm nhỏ trên màn hình, được một lúc sau thì kết nối bị ngắt.

" Mẹ kiếp " Anh đột ngột đạp thắng xe, làm bánh xe ma sát dưới mặt đường tạo thành một vệt đen dài nửa vòng cung. Hàn Văn điên tiết đấm mạnh vào vô lăng, khớp xương nổi lên rõ ràng.

Nỗi sợ hãi cứ như cơn sóng thần cuốn lấy anh vào tù ngục tăm tối. Đôi con ngươi đờ đẫn, hồn xiêu phách lạc.

Hàn Văn dựa lưng vào ghế xe, tay run rẩy bấm một dãy số quen thuộc nhưng xa lạ mà cả đời này anh đã thề sẽ không bao giờ liên lạc nữa.

Chờ khoảng 5 giây, người bên kia nhắc máy.

" Alo "

"..."

" Alo, là ai gọi đó. Trả lời đi " Giọng nam ấm áp truyền vào tai. Hàn Văn chỉ thấy có chút nhói nơi lồng ngực.

" Anh...hai, là em " Tiếng anh hai này đã bao lâu rồi không gọi?

Đổi lại lần này, người bên kia im lặng. Lát sau mới chậm rì rì cất lời " Có chuyện gì?"

Hàn Văn siết chặt nấm đấm, hạ quyết tâm " Em muốn nhờ anh giúp một việc. Vợ em bị bắt cóc, em mất dấu bọn chúng rồi "

" Anh hiểu rồi "

____

Cùng lúc này, bên trong xe.

" Mẹ kiếp, còn có thiết bị định vị nữa à.?"

Một tên đầu chọc nhìn chiếc khuyên tai bị đập nát nói.

Tên mặt sẹo đáp lời " Chắc sợ vợ ngoại tình " Liếc mắt dâm dục nhìn về phía cô đang bất tỉnh " Vợ đẹp quá cũng nguy hiểm lắm chứ đùa. Không khéo là đội mũ xanh như chơi "

" Tụi mày nhìn vóc dáng này coi, cả khuôn mặt này nữa. Chậc, chậc. Đúng là khiến người ta muốn phạm tội " Tên to béo trong đám, nước vãi đã muốn rơi xuống sàn xe đến nơi. Hai tay xoa xoa vào nhau.

Mặt sẹo: " Tại sao chúng ta không thịt con ả này trên xe luôn nhỉ "

Vừa dứt lời hắn liền bị gã đầu trọc đánh một cái lên đầu cho thông não.

" Đại ca đã nói là không được đụng vào con nhỏ đó. Mày muốn chết hả gì?"

" Ta là đại soái ca, ai gặp cũng yêu..." Nhạc chuông di động của gã đầu trọc vang lên. Nhìn thấy tên người gọi, hắn suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại.

Tên mặt sẹo và bụng béo ở một bên cũng khẩn trương không kém.

Vội vàng bắt máy, giọng nhỏ nhẹ " Đại ca, có chuyện gì sai bảo ạ?"

" Đến nơi chưa?"

" Sắp... sắp rồi "

" Tốt " Lâm Nhất dừng một chút, nói tiếp

" Còn nhớ những gì tao dặn chứ?"

Gã đầu trọc nuốt nước bọt " Nhớ...nhớ rõ...thưa đại ca "

Lâm Nhất lạnh giọng " Nhớ thì tốt. Nếu tao phát hiện tụi mày đụng vào một sợi tóc của con nhỏ đó thì hậu quả tụi mày tự hiểu."

" Đã rõ...thưa đại ca "

Gã đầu trọc cất điện thoại vào túi quần mà bàn tay vẫn chưa hết run rẩy. Nếu như gã nghe lời hai đứa ngu dốt kia thì cái mạng nhỏ này toi luôn rồi.

30 phút sau.

Chiếc xe hơi màu đen dừng lại tại căn nhà hoang có chút đổ nát

Trần Thiên Kiều bị đưa vào một căn phòng lạnh lẽo, bốn bức tường đầy nghịt những vết vẻ nghệch ngoạc. Cô bị bọn chúng trói chặt vào chiếc ghế gỗ.

Trần nhà có một chiếc bóng đèn, có vẻ không tốt lắm. Chập chờn liên hồi.

Thuốc ngủ hết tác dụng, cô chậm rãi tỉnh dậy. Đập vào mắt là khung cảnh lạ lẫm. Không phải ở nhà cũng không phải ở bệnh viện.

Đây là cái nơi quỷ quái nào?

Cánh cửa vốn dĩ đóng chặt, đột nhiên có người mở ra " cạch " một tiếng.

Trái tim cô cũng run lên.

Cái bóng đèn dây tóc chập chờn phủ thứ ánh sáng nhợt nhạt lên cơ thể nam nhân mặc âu phục trắng.

Ngũ quan tuấn tú, cử chỉ cao quý. Đó là những từ hiện lên trong đầu cô khi thấy người đàn ông này.

Tuy nhiên nhìn kỹ một lần nữa lại thấy khí chất có chút giả tạo, cứng nhắc.

Trần Thiên Kiều hơi nhúc nhích thân mình, một trận đau đớn khiến cô nhíu mày. Hai tay của cô bị trói quặp ra đằng sau, cọ sát với chân ghế đau điếng.

Cô ngước mắt nhìn nam nhân âu phục trắng, khẽ hỏi " Anh là ai? Tôi với anh không thù không oán. Hà cớ gì lại bắt cóc tôi? "

Lâm Nhất tựa tiếu phi tiếu nói " Tôi là bạn thân của chồng cô. Còn thù oán, cũng là thù oán với chồng cô. "

Trần Thiên Kiều nhíu mày, đôi mắt đen láy thoáng âm u. Cái cử chỉ thật nhỏ này vô tình lọt vào tầm mắt Lâm Nhất.

Giống! Rất giống. Chính là đôi mắt đó, giống Hoa Hoa như đúc. Tuy linh động nhưng vươn chút buồn bã. Đó là đôi mắt đẹp nhất thế gian, một đôi mắt biết nói.

Giờ hắn mới hiểu ra, tại sao năm xưa Hàn Văn lại chiếu cố Hoa Hoa như vậy. Thương Hoa Hoa như em gái ruột. Thì ra là thông qua đôi mắt của Hoa Hoa để nhìn thấy hình bóng cô gái này.

Hàn Văn từng nói với hắn. "Tôi có thích một cô gái, thích từ rất lâu nhưng cô gái đó đã có người yêu rồi."

Hắn còn nhớ rất rõ, Hàn Văn lúc đó thật sự vô cùng đáng thương. Buồn bã suốt nhiều tháng liền cho đến khi họ gặp được Hoa Hoa.

Ánh mắt Lâm Nhất trở nên gian xảo, nụ cười ở khóe môi càng sâu.

" Cô có biết tại sao Hàn Văn lại cưới cô không?"

Trần Thiên Kiều kinh ngạc. Vấn đề này cô đã từng nghĩ đến. Nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao?

" Anh biết? " Vẻ mặt cô từ đầu chí cuối đều lạnh nhạt, thờ ơ. Bất quá, hai bàn tay sau lưng đã nhớp nháp mồ hôi.

Lâm Nhất bước đến gần cô thêm một chút, đút tay vào túi quần. Bộ dáng cao cao tại thượng.

Chợt hắn cúi người xuống, nhìn song song vào mắt cô, nói rõ ràng, liền mạch.

" Đương nhiên là biết. Năm đó, chúng tôi có một cô bạn tên là Hoa Hoa. Hai chúng tôi đem lòng yêu cô gái đó. Bất quá, Hoa Hoa chỉ yêu mình tôi. Cậu ta thất tình sinh hận, tìm cách hại chết Hoa Hoa, đuổi tôi khỏi công ty rồi đá tôi sang nơi đất khách quê người. " Nói đến đây Lâm Nhất nghiến răng nghiến lợi.

Còn Trần Thiên Kiều thì bất ngờ trước câu chuyện của Lâm Nhất. Hàn Văn không phải yêu Triệu Hiên Vi sao? Ở đâu ra xuất hiện một cô gái tên Hoa Hoa?

Lâm Nhất đứng thẳng dậy, tầm mắt vẫn không dịch chuyển khỏi người cô, tiếp tục kể câu chuyện hư hư thật thật " Hàn Văn rất yêu Hoa Hoa, nên mới tìm cô thay thế. Bởi vì đôi mắt xinh đẹp này của cô quá giống Hoa Hoa, khiến cho cậu ta một lần nữa được sống trong hồi ức tươi đẹp ấy." Lâm Nhất say mê chạm vào đuôi mắt Trần Thiên Kiều. Nỗi nhớ Hoa Hoa phút chốc ồ ạt về.

Trần Thiên Kiều hốt hoảng, mặc kệ Lâm Nhất vuốt ve khuôn mặt mình. Cô như rơi xuống vách núi cao vạn trượng, không những thân xác bị tổn thương mà ngay cả linh hồn cũng thập phần khổ sở, đau đớn tiếp nối đau đớn. Hóa ra từ đầu đến cuối, cô chỉ là một kẻ thay thế thôi sao? Trở thành một con rối mặc anh ta trêu đùa. Đã có lúc, cô từng nghĩ. Hàn Văn vì yêu cô nên mới cưới cô.

Cô quả là đã nghĩ quá nhiều rồi. Người ta thường vì vài khoảnh khắc đẹp đẽ nhất thời mà tưởng rằng nó sẽ tươi đẹp như vậy mãi. Nhưng thực chất nó chỉ là cái vỏ bọc rách nát cho thiên thiên vạn vạn sự lừa dối phía sau.

#Còn_tiếp