1976

Chương 21




Suốt quãng đường tôi không ngừng thúc giục Lý Ngôn Tiếu với hy vọng có thể đến nơi trước khi trời sáng. Nếu như để trời sáng mới đến nơi, lúc ấy Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, nhìn thấy hai chúng tôi tiến vào khu nhà bị tịch thu, chỉ sợ sẽ chọc đến phiền toái. Lý Ngôn Tiếu cũng nghĩ đến điều này, cố gắng giữ chiếc xe đạp đang kháng nghị, âm thanh cọt cà cọt kẹt đâm vào tai không dứt.

Thị trấn của chúng tôi không giống Lý Gia Trang, không có ranh giới rõ ràng, lướt qua đồng ruộng mênh mông, băng vườn trái cây, lại đi ngang một con đê, nhà cửa dần dần đông đúc hơn. Lòng tôi ngập tràn ngập tâm sự không tên, nhìn những cảnh sắc vô cùng quen thuộc này, trái tim như muốn nhảy ra, không biết nên khóc hay nên cười.

Tất cả đều quen thuộc như vậy, bầu trời giống như đã từng quen biết, đây chính là cố hương tôi đã xa cách sáu năm – Liên Vân Cảng!

Chúng tôi đi ngang qua một rãnh mương bẩn thỉu, lúc trước tôi đã từng ngã xuống đây, cả người dính nhớp không chịu được, thậm chí còn có ý nghĩ muốn chết đi cho rồi, nhưng bây giờ tôi bỗng cảm thấy rãnh mương này sao lại thân thiết quá. Tôi kể cho Lý Ngôn Tiếu nghe chuyện này, anh liền nói: “Buồn nôn như thế mà em còn cảm thấy thân thiết, có phải kích động quá mức rồi không?”

Quả nhiên là người tha hương, lúc Lý Ngôn Tiếu giẫm chân vào bùn đất nơi này, đương nhiên sẽ không có tình cảm đặc biệt gì.

Anh vừa đạp xe vừa nói: “Nhưng anh cảm thấy Liên Vân Cảng cũng rất đẹp.”

“Đúng thế.” Tôi vui vẻ quơ chân, trong lòng tự nhiên bay lên cảm giác tự hào.

“Bởi vì yêu ai yêu cả đường đi ấy mà.”

“Gì đó?”

“Không có gì.” Anh qua loa trả lời.

Thật ra vừa nãy tôi nghe rõ rồi, là “Yêu ai yêu cả đường đi”, nói cách khác, chính là Lý Ngôn Tiếu yêu tôi nên yêu mới cả Liên Vân Cảng —— Tôi? Nhất định là như vậy rồi! Trong lòng tôi rất vui vẻ, nếu như cả đời anh chỉ thuộc về một mình tôi thì tốt quá.

Chiếc xe băng qua khu dân cư đông đúc, chúng tôi hết quẹo trái lại quẹo phải trong ngõ nhỏ. Lý Ngôn Tiếu “chậc” một tiếng nói: “Đây không phải giống Lý Gia Trang như đúc sao, em ở Lý Gia Trang nhìn còn chưa đủ hả?”

Tôi cười cười, lúc này tôi không thèm cãi nhau với anh nữa, kéo áo anh nấp sát vào: “Đừng để người khác trông thấy em.”

“Sẽ không đâu.” Tuy goài miệng anh nói thế, như vẫn ngồi thẳng lưng lại, “Lúc em đi chỉ mới sáu tuổi, bây giờ đã mười hai, chỉ cần không phải người để ý, chắc chắn sẽ không nhận ra em.”

“Ừm.”

Tôi đè ***g ngực mình, cảm thấy hít thở có chút không thông, hai mắt trừng lớn nhìn nhà cửa ven đường, nhìn thế nào cũng vẫn thấy chưa đủ. Dần dần, quãng đường cách nhà tôi càng lúc càng gần, tôi hít sâu một hơi, nhắc nhở chính mình, bất luận có nhìn thấy cái gì thì chuyện cũng đã rồi, không cần xoắn xuýt, cũng không phải thương tâm.

Cho dù có nhìn thấy nhà của tôi bị san thành đất bằng, cũng phải thản nhiên đối mặt. Nhất định không thể rơi nước mắt, nếu không sẽ bị Lý Ngôn Tiếu chê cười. Nhưng mà —— bây giờ suy nghĩ những chuyện này cũng không để làm gì, tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, vỗ vỗ ngực mình.

Băng qua một hàng tường gạch quen thuộc, sắp có thể nhìn thấy khu nhà của Lâm gia rồi, tim tôi như muốn nhảy lên cổ họng, hai tay vô thức nắm chặt eo Lý Ngôn Tiếu, anh cũng không lên tiếng.

Lúc khu nhà của Lâm gia đập vào mắt, tim tôi bắt đầu đập loạn, nhưng lại dùng ngữ khí rất bình tĩnh nhỏ giọng nói: “Chính là ở đây.”

Ông nội, bà nội và cha mẹ đã không còn, thì nhà cũng chính là người thân, là quan hệ huyết thống.

Lý Ngôn Tiếu nhẹ nhàng “Oa” một tiếng, giọng nói rất nhẹ, giống như sợ đánh thức vật gì đó. Chúng tôi dừng trước khu nhà, tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong lòng trĩu nặng.

Nhà của tôi, quả nhiên đã bị cướp sạch, hai mặt cửa sổ bị nện mất, cửa lớn khép hờ, bậc thang bằng đá hãy còn lộn xộn những mảnh vỡ, toàn bộ ngôi nhà bám một lớp bụi dày, không còn một chút sinh khí. Giống như một lão già hơn tuổi tám mươi, đang cố kéo dài chút hơi tàn và một tia hy vọng yếu ớt để đợi đứa cháu từ nơi xa xứ trở về.

Từ nhỏ tôi đã cảm thấy ngôi nhà này có sự sống. Trong đêm dài tĩnh mịch, tâm cũng bình ổn lại, lúc đó có thể cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng của nó. Mỗi ngày của chúng tôi đều sinh hoạt trong lòng nó.

Tôi cảm thấy mắt cay cay, rất muốn hô to một tiếng “Con đã về rồi!” Nhưng tôi không thể hô, cũng không thể khóc, bây giờ tôi không phải là một đứa trẻ nữa. Tôi rất bình tĩnh bước lên bậc thang, chậm rãi đẩy cửa.

Động tác của tôi rất nhẹ, giống như sợ làm đau nó vậy.

Một khắc này, dường như trước mắt tôi xuất hiện ảo giác. Tôi cảm thấy toàn bộ người nhà đều ở bên trong, ngồi trong phòng khách uống trà, bàn việc nhà, mẹ đang bận rộn nấu ăn trong bếp, tôi chỉnh chỉnh vạt áo bước vào, bà nội sẽ tươi cười ra đón: “Đói bụng không? Lập tức có cơm ngay. Đúng vậy, phải có bộ dáng đại thiếu gia.”

Phải có bộ dáng đại thiếu gia…

Tôi nhớ tới những lời này, liền quay lại nhìn Lý Ngôn Tiếu đứng phía sau, anh cũng nhìn tôi, giống như an ủi tôi không phải sợ gì cả.

Đẩy cửa ra, hết thảy trước mắt tôi đều tan biến, tình cảnh trong phòng khách không ngoài dự liệu của tôi. Nhà của chúng tôi trang hoàng theo phong cách cổ điển, Trung Quốc kết hợp với Tây Dương, toàn bộ đều là “Giai cấp tư sản tạo phản phái.” Vì vậy nên gần như tất cả đồ đạc trong nhà đều bị đập nát, gương trang điểm của bà nội bị vỡ thành mảnh vụn. Góc phòng giăng đầy mạng nhện, trên sàn nhà phủ một lớp bụi dày, ở góc tường còn có cả phân chó.

Cảnh tượng tan hoang trước mắt và ký ức chồng chéo lên nhau, trước mắt tôi lại xuất hiện ảo giác, tôi ngẩng đầu, hai mắt đờ đẫn, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Bà nội?”

Tôi đi sang phòng bên cạnh, trong này chỉ để một cái tủ áo, là gỗ táo, mặt gỗ ánh lên màu nâu làm người an tâm, bên trên cũng bám một lớp bụi thật dày. Bởi vì là gỗ táo nên vô cùng kiên cố, cả cái tủ chỉ có một bên cánh cửa bị nện thủng mất một lỗ. Tôi đột nhiên giật mình, nhớ tới cái gì đó, liền chạy đến phía sau cái tủ, nhìn vào khe hở bên trong.

Quả nhiên! Tôi khẽ cắn môi, ông nội làm việc quả nhiên rất đáng tin! Tôi lấy đồ vật được giấu phía sau tủ áo ra, đó là một cái bọc giấy rất to, cũng rất dày. Lý Ngôn Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là tấm gương trên bàn trang điểm của bà nội.”

Tôi run rẩy mở bọc giấy, một tấm gương đồng sáng loáng như mới hiện ra trước mắt, thoáng cái tôi giống như có thể thấy được một thời lưu kim tuế nguyệt trước kia của Lâm gia. Đương nhiên, cảnh tượng tan hoang trong phòng khách cũng khiến tôi nhớ đến lúc Lý gia bị tịch biên lần trước.

“Muốn lấy đi không?” Anh hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

“Không muốn giữ lại làm kỷ niệm sao?”

Tôi do dự một chút, vẫn lắc đầu.

“Vì cái gì nè?”

“Để nó lại đây đi.” Tôi lần nữa gói kỹ tấm gương lại, cất vào phía sau cái tủ, “Sau này khi người Lâm gia lang bạt trở về, có thể lấy nó ra soi chính mình.”

Lý Ngôn Tiếu gật đầu, vỗ vỗ vai tôi.

Tôi quay đầu, một giọt nước mắt lặng yên lăn xuống, sau đó lại miễn cưỡng nở nụ cười: “Còn có thể lấy ra soi chính mình, còn có thể nhắc nhở chính mình, tôi là ai.”

“Ừ.”

“Còn có thể nhắc nhở chính mình, chúng ta là người họ Lâm. Lâm gia đã bị huỷ trong những năm cuồng loạn này.”

Tôi hít sâu một hơi, nuốt nước mắt vào bụng. Lý Ngôn Tiếu ôm lấy tôi từ phía sau, một tay vòng trên vai của tôi, một tay ôm eo, kề sát tai tôi thầm thì: “Anh mới phát hiện ra em đã trưởng thành rồi, Vũ Thanh. Em thật sự đã trưởng thành, hơn nữa còn trở nên rất khác biệt.”

Tôi quay đầu lại hỏi nhỏ: “Mới phát hiện sao?”

Tôi giãy khỏi tay anh, sau đó đi ra khỏi phòng, đến sân sau. Ở đây, tôi chỉ nhớ đến một việc – đồ hồi môn của bà nội có khả năng bị nhóm hồng tiểu binh đào được hay không?”

Chỗ đất chôn đồ hồi môn vẫn còn nguyên vẹn như cũ, che giấu rất tốt. Không biết cái túi kia có còn yên ổn nằm trong đất hay không? Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện mộ Thành Cát Tư Hãn bị vạn mã đạp qua, cảm giác có chút tương tự.

Tôi vẫn còn nhớ rõ chỗ đất kia, liền dùng tay đào bới, giống như buổi tối của mấy năm về trước.

Quả nhiên, tay của tôi chạm vào một vật quen thuộc, không khỏi thở phào một hơi. Cái túi bền chắc lúc trước đã hơi mục nát, nhưng đồ vật bên trong vẫn hoàn hảo không hao tổn gì, chỉ dính chút bùn đất. Tôi rất thành kính quỳ hai đầu gối trên đất, đem tất cả chôn kỹ lại.

Bà nội.

Con đã trở về.

Tôi đi lên lầu, Lý Ngôn Tiếu cũng rảo bước theo sau, không ngừng đánh giá xung quanh.

Trên bậc thang chồng chất mảnh vỡ, tôi đột nhiên có chút xúc động, liền cười nói: “Em cảm thấy nên cảm ơn bọn hồng tiểu binh, vì chúng không làm hỏng cầu thang.”

Lý Ngôn Tiếu phía sau cũng cười theo: “Vậy mà em còn cười nổi.”

“Hứng bóng râm phải nhớ kẻ trồng cây, bước qua cầu không quên người lót ván.”

Lý Ngôn Tiếu ngây người một lúc, sau đó cười lên ha hả, đến mức thở không ra hơi: “Vậy em nhanh đi báo đáp bọn hồng tiểu binh ấy đi!”

Bây giờ tôi mới hiểu mình đã lỡ lời, cũng cười cười.

Tôi lên lầu, xem ra trên này đỡ hơn một chút. Mà nguyên nhân chủ yếu là ngoài sảnh lớn trên lầu trống rỗng, không có vật trang trí gì cả. Trong phòng của cha bày đầy bình cổ lọ cổ, những thứ này chính là bảo bối của ông, bình thường tôi muốn sờ một chút cũng không được, không biết bây giờ có bị đập hay chưa. Tôi do dự một lúc, vẫn nên đến phòng của tôi trước thì hơn.

Cửa phòng của tôi bị khoá, tôi thử đẩy một cái, phát hiện là khoá trái. Lòng tôi rơi lộp bộp, là ai đã khoá cửa? Lý Ngôn Tiếu bước lên thử đẩy một cái, cũng rất bất ngờ.

“Có phải do người lớn trong nhà khoá lại không?”

Lòng tôi tràn ngập bất an: “Nhưng mà, chuyện này có nói cũng không rõ, tại sao mọi người muốn khoá phòng của em lại?”

“Có lẽ họ không muốn phòng của em bị phá, dù sao em cũng là dòng độc đinh, vả lại em còn nhỏ như vậy đã xa nhà, nên chắc chắn người nhà em rất lo lắng, nếu phòng ngủ của em cũng bị đập, nỗi đau đó cũng giống như đập vào thân thể họ vậy.”

“Em bất kể chuyện này, anh nói khi họ khoá lại thì làm sao đi ra ngoài? Nhảy từ cửa sổ sao?”

“Có khả năng.”

Nhưng mà khả năng này không lớn lắm, trưởng bối của tôi đều là người nho nhã, bất luận là cha hay mẹ, đều không có khả năng nhảy cửa sổ. Hơn nữa lầu một của khu nhà này rất cao, nói ra cũng chỉ có tôi mới có thể nhảy thôi.

Tôi đột nhiên giật nảy mình, run giọng nói: “Có phải là…”

“Sao?”

“Mọi người còn ở bên trong?”

Nói xong, tôi liền run lên một trận, trong lòng dâng lên cảm giác sởn gai ốc. Đầu tôi hiện ra rất nhiều tình cảnh, những cảnh này vốn không nên xuất hiện, nhưng chúng hoàn toàn đang hiện ra. Chẳng hạn, mẹ của tôi mấy năm trước đã ở trong phòng này…

Tôi nhớ bản chất của mẹ cũng cứng rắn như Lý Ngôn Tiếu, lại nhớ trong bức thư dường như đang che giấu thứ gì, giữa mùa hè mà cả người đổ một thân mồ hôi lạnh.

Vẻ mặt Lý Ngôn Tiếu hơi biến đổi, hiển nhiên cũng nghĩ giống tôi, liền chạy xuống lầu, anh nói: “Rốt cuộc có gì bên trong, chúng ta cứ vào rồi sẽ biết!”

Tôi cũng chạy theo, vừa chạy xuống bậc thang vừa quay đầu lại nhìn: “Anh vào bằng cách nào?”

Tôi chạy đến sân sau, ngẩng đâu nhìn lên, cửa sổ phòng ngủ đang mở rộng, lòng tôi thoáng cái buông lỏng được một chút. Năng lực hành động của Lý Ngôn Tiếu đúng là rất cừ, anh đem đến hai cái bàn xiêu vẹo, xếp chồng bên dưới cửa sổ. Tôi vừa định đỡ anh leo lên, không ngờ anh lại chạy đến góc tường, từ xa xa chạy lấy đà, sau đó dùng tốc độ và sức bật kinh người nhảy lên bàn, mượn lực nhảy lên, một tay nắm chặt cửa sổ.

Tôi nghẹn họng trố mắt nhìn, nếu nói về thân thủ, tôi tuyệt đối không thể so với Lý Ngôn Tiếu.

Anh chỉ dựa vào hai cánh tay đã có thể chống cả thân người, làm tôi không khỏi khẩn trương, liền hỏi anh: “Anh thấy được gì không?”

“Cái gì cũng không có, à không, không phải ý đó, ý anh là mọi thứ đều rất bình thường!” Anh treo người trên cửa sổ trả lời tôi, “Anh nói đúng rồi đấy, cha mẹ em chỉ muốn giữ lại căn phòng này, không để nó bị đập nát thôi.”

Tôi thở dài một hơi, cảnh tượng khủng bố trước mắt đã biến mất. Bàn chân Lý Ngôn Tiếu không có điểm tựa, nhưng anh lại đạp loạn lên tường một hồi, dùng tư thế vô cùng khó coi bò vào cửa sổ.

Tôi cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nhanh chân trèo lên hai cái bàn lớn, Lý Ngôn Tiếu từ trong cửa sổ với cánh tay ra kéo tôi vào.

Không ngờ căn phòng này vẫn giống hệt sáu năm trước, từ giường tủ, rèm che cho đến tấm thảm… Bởi vì cửa sổ mở rộng, không khí lưu thông nên ngay cả mùi nấm mốc cũng không có, chỉ có một tầng bụi mỏng. Lý Ngôn Tiếu nói: “Phòng của nhà em tuy không lớn như nhà anh, nhưng cũng xa hoa phết nhỉ.”

Tôi vui vẻ nói: “Dọn dẹp một chút, tối nay chúng ta có thể ngủ lại đây.”

Tôi nhìn một lượt bốn phía, phát hiện điểm khác biệt duy nhất là có thêm một tấm hình trên tủ đầu giường. Đó là một tấm ảnh chụp nho nhỏ, được đóng khung cẩn thận. Tôi rất ngạc nhiên, đến gần nhìn thử, là tấm ảnh chụp đen trắng lúc tôi được một trăm ngày tuổi, tôi trong ảnh đang trừng to đôi mắt ngồi dưới đất, giống như đang sợ hãi. Phía dưới ảnh chụp viết mấy chữ: Cháu cưng của nội: Lâm Khánh Hoa.

Đó là nét chữ của bà nội. Ảnh chụp đã hơi phai màu, chữ viết cũng nhạt bớt. Đây nhất định là bà nội trước khi qua đời đã để lại. Tôi lấy ảnh chụp xuống cầm trên tay, chóp mũi lại chua chua.

Lý Ngôn Tiếu nhìn thoáng qua, anh nói: “Khi bé em đáng yêu thế, nhưng mà… Không đẹp như bây giờ.”

“Vậy sao?” Tôi cười cười, cẩn thận lau lau khung ảnh, đặt vào trong túi.

“Nhưng sao lại là Lâm Khánh Hoa?”

“Đó là tên gọi đầu tiên của em.” Tôi kể cho Lý Ngôn Tiếu nghe về nguyên nhân ra đời của hai tên gọi lúc trước, anh rất cảm khái, nói rằng đúng là thời thế sinh tên.

Cánh cửa khoá trong đã bị Lý Ngôn Tiếu mở ra, chúng tôi đi ra khỏi phòng, vào thư phòng của cha. Tôi vừa mở cửa ra liền sợ ngây người: Mấy chục cái bình cổ trong thư phòng, chỉ một ngày mà trên mặt đất đã chồng chất một tầng thuỷ tinh dày, những món đồ cổ giá trị liên thành ấy bị đập không chừa một món.

Tôi cười khổ, những bảo bối kia, báu vật của Trung Quốc, không ngờ lại có kết cục như vậy. Mục đích của văn cách, đến tột cùng là cái gì? Muốn huỷ diệt tất cả sao? Cuộc sống sau này của chúng tôi, đều không còn gì cả?

Không, vẫn còn trung tự vũ, còn có “Trích lời Mao Chủ tịch”, còn có phê đấu, còn có rất nhiều rất nhiều, và cả Mao Chủ tịch. Nhưng mà, những cái bình cổ này có ảnh hưởng đến mấy người sao?

Các người có quyền không tôn trọng nhà của chúng tôi, nhưng các người không có quyền huỷ hoại những cổ vật này! Đây đều là cổ vật Trung Quốc còn sót lại, các người đập bỏ nó cũng chính là không nhận Trung Quốc! Người không nhận Trung Quốc chính là không nhận chính mình!

Lòng tôi bừng bừng lửa giận, Lý Ngôn Tiếu đứng một bên cảm khái: “Đây là đúng là kết cục của vườn Viên Minh…”

Tôi tựa đầu vào vai Lý Ngôn Tiếu, vô cùng bi thương nói: “Ngôn Tiếu, nhà của em đã không còn…” Anh nhẹ nhàng ôm tôi, vỗ nhè nhẹ sau lưng, thì thầm: “Đong đưa, đong đưa, ăn cải trắng, đong đưa đong đưa đi ăn cải trắng. Đong đưa, đong đưa, ăn cải trắng, đong đưa đong đưa hắn đi ăn cải trắng…”

Tôi liền bật cười: “Cái mớ bòng bong gì thế này! Cái gì mà ăn cải trắng!”

“Đây là bài hát bà nội dỗ anh khi còn bé đấy.” Anh tiếp tục vỗ lưng tôi, “Dỗ anh ngủ, dỗ anh ngủ… nhưng bà nội anh cũng đã không còn…”

Chúng tôi lại trở về phòng ngủ của tôi, dọn dẹp trên giường một chút, không ai nói gì mà ngồi trên giường ngẩn người. Cái loại cảm giác này, trong “Mộc Lan Thi” từng miêu tả rất đúng: “Tôi mở cánh cửa phía đông, tôi ngồi bên giường phía tây.” Lý Ngôn Tiếu nói: “Em muốn tìm cha mẹ không?”

“Muốn.”

“Bao giờ đi?”

“Chiều nay.”

“Không thấy sẽ không bỏ qua sao?”

“Không.” Tôi uống hớp nước, “Em chỉ tìm một ngày, không thấy sẽ không tìm nữa.”

“Hình như em cũng không quá nhớ cha mẹ.” Lý Ngôn Tiếu nằm vật xuống giường.

Tôi do dự hồi lâu, gật đầu: “Hình như em cũng không quá nhớ bà nội nữa. Em không biết vì cái gì, nhưng em không thích sự thay đổi này.”

Anh không trả lời mà nằm trên giường lăn một vòng, lại duỗi lưng một cái: “Đột nhiên muốn ngủ một giấc.”

Tôi nhìn anh thoải mái như thế, cũng nằm xuống cái giường đã từng ngủ sáu năm, lăn một vòng, hai chúng tôi đụng vào nhau. Tôi ra chủ ý: “Vậy chúng ta ngủ đến trưa, chiều lại đi tìm?”

“Cảm tạ Lâm thiếu gia khai ân.” Lý Ngôn Tiếu thở dài một hơi, “Anh mệt gần chết rồi, vừa đi đường vừa đạp xe chở em, lại còn phải trèo cửa sổ.”

“Có phải em nặng hơn rồi không?”

“Nặng hơn nhiều.” Lý Ngôn Tiếu nói như đang cảm khái: “Không còn… là của sáu năm trước nữa…”

Những lời này của anh cứ như đang chê tôi vướng víu, tôi xoay người một cái nằm đè lên người anh, ấm ức nói: “Chắc chắn anh cũng càng ngày càng nặng! Hơn nữa còn cao lớn thêm. Anh dám chê em nặng, xem em có đè chết anh không!”

“Không đè chết được đâu.” Anh cười cười, “Đối với anh, em vẫn là một đứa con nít.”

Tôi vừa định lăn xuống, nào ngờ Lý Ngôn Tiếu lại ôm eo tôi, anh nói: “Hôn một cái.”

Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi làm loại hành động này, tôi cho rằng cứ đơn giản môi chạm môi, liền cúi đầu ôm cổ anh. Không ngờ Lý Ngôn Tiếu đột nhiên nâng cằm tôi, sau đó đưa lưỡi vào khoang miệng nhẹ nhàng khuấy đảo, tôi thoáng cái rối loạn, nhắm mắt lại, trên mặt nóng ran như lửa đốt.

Lý Ngôn Tiếu ôm chặt eo làm tôi không thể động đậy, đành phải nghiêm túc đáp trả nụ hôn này, học theo cử động của anh, trong lòng thoáng cái dâng lên cảm giác hạnh phúc lạ kỳ.

Kết thúc một nụ hôn dài, Lý Ngôn Tiếu nhéo nhéo mặt tôi nói: “Đây mới là hôn môi mà em nói, còn cái kiểu hôn của em lúc trước chỉ có thể gọi là ‘chạm nhẹ một cái’ mà thôi.”

Tôi đẩy anh ra, trên mặt vẫn còn nóng hôi hổi. Tôi nhất định là đang đỏ mặt rồi, hơn nữa còn rất đỏ, giống như mông khỉ vậy. Tôi cố ý tra từ điển, cái từ “hôn môi” này có ý là, dùng miệng tiếp xúc để biểu đạt yêu thích, vậy Lý Ngôn Tiếu hành động như vậy có phải là đang thích tôi chăng? Nhưng mà, nếu anh có vợ rồi, lúc ấy anh cũng sẽ thích người ta, sau đó không thích tôi nữa?

Chuyện này thật đáng sợ.

Có điều tôi không nghĩ nhiều đến vậy, ít nhất bây giờ Lý Ngôn Tiếu chỉ thích một mình tôi đã làm tôi thoả mãn lắm rồi. Trời mỗi lúc một sáng hơn, thậm chí ánh nắng còn có vẻ chói mắt, nhưng chúng tôi ôm nhau, ngủ đặc biệt ngon.

Vườn Viên Minh là khu di tích được mệnh danh là Vườn của muôn vườn, là một tổ hợp các cung điện và vườn nằm cách thành Bắc Kinh 8 km về phía tây bắc, được xây vào thế kỷ 18 và đầu thế kỷ 19, là nơi các hoàng đế của nhà Thanh ở và cai quản triều chính. Vườn Viên Minh đã bị các đội quân từ Anh và Pháp phá hủy hoàn toàn năm 1860. Ngày nay, cuộc phá hủy khu vực này khi xưa vẫn được coi là một biểu tượng của sự xâm lược của ngoại bang và sự làm nhục ở Trung Quốc.

Để hoàn thiện khu vườn Viên Minh, người Trung Quốc đã phải thực hiện một khối lượng công việc khổng lồ, làm những việc tưởng chừng như không bao giờ làm được. Ảnh: Dianliwenmi.

Khu vườn Viên Minh có tới 100 cảnh và mỗi cảnh đều có những nét độc đáo riêng. Ảnh: Visionsoftravel.

Vườn Viên Minh đứng đầu trong các lâm viên cổ điển Trung Quốc. Ảnh: Wikimedia.

Chương sau →