1976

Chương 22




Đến khi chúng tôi thức dậy, mặt trời đã sớm ngả về tây, bên ngoài cũng tờ mờ tối. Chúng tôi cả đêm không ngủ, thật sự mệt đến gần chết. Lý Ngôn Tiếu dậy trước, trở mình. Bởi vì anh ôm tôi nên tôi cũng dậy theo. Không ai trong chúng tôi nghĩ mình sẽ ngủ đến giờ này, nhưng như vậy cũng rất tốt, ngủ thêm một buổi tối nữa, sáng mai lại đi tìm.

Tôi thấy hơi đói bụng, Lý Ngôn Tiếu liền ra ngoài dạo một vòng, khi về còn mua hai phần bánh nướng và tào phớ, đến cả chén đũa cũng mua của người ta luôn. Tôi cảm thấy anh quá là thần thông quảng đại, buổi chiều mà cũng có thể mua được tào phớ vốn chỉ bán vào buổi sáng. Lý Ngôn Tiếu bảo thứ này là đậu hũ.

Anh lập tức trả lời, không phải anh thần thông quảng đại, mà do chủ tiệm khá đặc biệt, chạng vạng tối lại bán đồ ăn sáng.

Sau khi ăn xong bữa tối, tôi lại không muốn nhúc nhích nữa, chỉ cảm thấy buồn ngủ. Lý Ngôn Tiếu lặng lẽ đến giếng múc nước, chúng tôi rửa mặt xong lại tiếp tục ngủ. Ở nhà của mình vẫn là tốt nhất, ngủ cũng đặc biệt ngon, cảm giác rất an tâm, giống như có thứ gì đó đang che chở bảo vệ cho chúng tôi vậy.

Sáng hôm sau thức dậy, trời bên ngoài vẫn còn tối. Lý Ngôn Tiếu đang nắm tay của tôi nên tôi không dám động đậy, chỉ biết trợn mắt nhìn trần nhà ngẩn người. Qua một lúc lâu, tay chân tôi đều tê rần, quay đầu nhìn qua, không ngờ Lý Ngôn Tiếu cũng đã dậy, đang ngẩn người nhìn trần nhà.

Tôi lập tức rút tay về, duỗi lưng một cái, nghĩ thầm đâu phải đương không lại để mình nằm yên lâu như vậy, hoá ra anh cũng tỉnh rồi. Chúng tôi rửa mặt ăn cơm, sau đó nhanh chóng thu dọn một chút, chuẩn bị đi tìm cha mẹ tôi.

Ra đến cửa, tôi đột nhiên cảm thấy không đủ sức. Đối với một đứa trẻ mười hai tuổi mà nói, thế giới lớn như vậy, làm sao tôi có thể mò kim đáy biển tìm được người? Lý Ngôn Tiếu nhắc tôi, bảo tôi có thể đi hỏi người khác.

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, tôi nhìn thấy có cô gái trẻ tuổi đang đi tới, liền tiến lên hỏi thăm: “Xin hỏi chị có biết người trong nhà này đi đâu không?”

Cô gái kia không hiểu chuyện gì, nhìn khu nhà tan hoang bên cạnh, lại nhìn tôi một chút, lắc đầu. Đợi cô gái đi xa rồi, Lý Ngôn Tiếu mới nói: “Người ta trẻ tuổi như vậy, đoán chừng cũng không biết nhiều, em nên hỏi mấy người già ấy.”

Chúng tôi ngồi trên bậc thềm nhìn mọi người tới lui trước mặt, tôi thuận tay dùng áo che mặt lại. Đợi hồi lâu bỗng thấy một ông lão dắt la đi ngang, Lý Ngôn Tiếu liền bước ra hỏi: “Chào ông, xin hỏi ông có biết người trong nhà này đi đâu không ạ?”

Ông lão hình như bị lãng tai, trả lời: “Hả, hả? Cậu nói người trong nhà này hả? Họ đi rồi!”

Tôi nghe xong cảm thấy có hy vọng, liền đứng lên. Ông lão nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ rất kinh ngạc, chỉ vào tôi nói: “Ai nha, cậu bé này có phải là… là…”

Tôi nghe xong, thầm nghĩ không xong rồi, tôi tự nhủ đã qua sáu năm, chẳng lẽ tôi không thay đổi chút nào sao? Thế là tôi lập tức giả ngu: “Cháu là gì ạ? Ông à, ông nhận lầm người rồi, cháu mới đến đây lần đầu.”

Ông lão như không nghe tôi nói gì, không ngừng lắc đầu, còn nói: “Cháu không phải Khánh Hoa sao? Đúng, cũng đúng, qua bao nhiêu năm như vậy, đúng là đã trưởng thành!”

Tôi há miệng không nói nên lời, Lý Ngôn Tiếu liền nói đỡ cho tôi: “Thế cuối cùng ông có biết người trong nhà đi đâu không?”

“Aiz, nhớ năm đó tôi còn làm thuê cho nhà họ, ai ngờ thời thế lại thay đổi! Đàn ông trong nhà thì đi lao động cải tạo, còn người nữ thì nghe nói làm việc ở nhà xưởng, à à, hình như nhà máy bông gì đấy. Aiz, trong nháy mắt từ địa chủ lại bị bắt làm những công việc cực khổ nhất…”

Tôi nghe câu cuối cùng cảm thấy sao lại chói tai đến thế, giống như lão ta còn có chút hả hê, thế là liền xông lên cãi nhau với lão: “Ông bảo ông từng làm công nhật, có phải lúc phê đấu ông cũng tham gia vào không? Có phải hay không…”

Lý Ngôn Tiếu vội vàng kéo tôi lại, liếc mắt ra hiệu với tôi một cái, ý bảo tôi không nên nổi nóng. Anh nói với lão: “Ông này, ông có biết người đàn ông trong đó đi cải tạo ở đâu không?”

“Lão đây cũng không rõ lắm.” Nói đoạn lão lại nhìn tôi, “Còn có thể sai sao? Cậu này không phải là Khánh Hoa thì là ai…”

Chúng tôi không để ý tới lão, nhanh chóng chuồn lẹ.

Nhà máy bông? Mẹ tôi đang ở nơi nào? Chúng tôi đã tìm rất nhiều nơi, cũng hỏi thăm rất nhiều người xem nhà máy bông ở đâu. Cuối cùng cũng có người biết, người đó nói thành phố bên cạnh có hai cái, đi về phía nam thôn trang hai dặm cũng có một cái.

Chúng tôi cảm ơn xong liền quyết định đến phía nam tìm trước. Lý Ngôn Tiếu nhìn mặt trời chọn hướng, chúng tôi không ngừng đi về phía nam, lòng tôi cứ dâng lên một loại dự cảm rằng tôi đang cách mẹ mỗi lúc một gần, lần này rốt cuộc cũng có thể gặp được mẹ rồi… Khi mẹ nhìn thấy tôi sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ? Mẹ có thể khóc hay không? Có già đi hay không?…

Chúng tôi đi cả buổi, đỉnh đầu đội ánh mặt mặt trời, đi đến miệng khô lưỡi đắng cũng không tìm được cái nhà máy nào. Chúng tôi ngồi nghỉ ven đường, Lý Ngôn Tiếu bảo tôi chờ ở đây đừng đi lung tung, để anh đi xung quanh nhìn thử. Tôi liền ngồi xuống, còn Lý Ngôn Tiếu chạy ra ngoài. Qua rất lâu rất lâu, tôi cho là anh lạc đường, đang nghĩ có nên đi tìm hay không, nào ngờ Lý Ngôn Tiếu đã chạy về, đầu đầy mồ hôi, anh nói tìm được rồi, là do chúng tôi đi chệch hướng.

Tinh thần của tôi liền chấn động, “vụt” một cái đứng dậy, đi theo Lý Ngôn Tiếu. Quả nhiên, từ xa tôi đã thấy được một cái nhà máy tồi tàn, giống như đã bị vứt đi, nhưng đó thật sự là một cái —— nhà máy bông. Mẹ tôi làm việc ở đây sao? Làm công việc cực khổ nhất?

Tôi cố lấy dũng khí, hỏi bác bảo vệ bên ngoài: “Xin hỏi bác biết một người tên xxx không? Có phải người đó đang làm việc ở đây không?”

“Tôi không biết, để tôi dẫn cậu vào trong hỏi thử.”

Lòng tôi trĩu nặng, nếu như mẹ tôi không có ở đây, vậy chúng tôi còn phải đi tìm ở những nhà máy khác.

Chúng tôi đi theo bảo vệ vào nhà máy, vừa vào tôi đã cảm thấy có thứ gì đó mắc trong cổ họng làm tôi phải ho khan mấy tiếng. Ánh sáng trong nhà máy không được tốt, chỉ có mấy cái bóng đèn nhỏ trên đỉnh đầu liên tục chớp chớp nháy nháy, bên trong hoàn toàn kín gió, tạp âm cũng bị phóng đại lên mấy lần. Toàn bộ trong phòng đều là sợi bông, cách vài bước có một cái bàn nhỏ, rất nhiều phụ nữ đeo khẩu trang làm việc bên trong, trên tóc, trên khẩu trang, trên lông mi bám đầy sợi bông, người nào người nấy đều đầm đìa mồ hôi.

Đây là nhà máy bông? Công việc gian khổ nhất? Đây thật sự không phải là nơi dành cho người ở mà. Tôi dùng tay áo che kín miệng mũi, bác bảo vệ hỏi một người phụ nữ: “Có người muốn hỏi chuyện cô!”

“Chuyện gì thế?” Người phụ nữ tháo khẩu trang ra hỏi.

Tôi xông đến hỏi cô: “Cô có biết một người tên xxx không?”

“Biết!” Cô trả lời, sau đó kêu tôi ra khỏi phòng. Tim tôi liền đập loạn, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ. Nếu như mẹ tôi làm việc ở bên trong, sao cô ta không đưa tôi đến gặp mẹ? Vì sao lại bảo tôi ra ngoài?

Tôi ôm theo nghi hoặc theo sát phía sau, người phụ nữ phủi phủi sợi bông trên khẩu trang, sau đó nói: “Con là con trai của cô ấy sao?”

Tôi hơi sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện lắc đầu.

“Nếu như con không phải con trai của cô ấy, vậy cô cũng không thể nói cho con.”

Tôi liên tục gật đầu, liền nói: “Con chính là con trai của bà ấy!”

“Cô ấy.” Người phụ nữ “chậc” một tiếng nói: “Đã sớm không chịu đựng nổi, hơn nữa suốt ngày bị phê đấu trên quảng trường, một đám người cứ hô hào đả đảo địa chủ, cô ấy quả thật không phải người có thể chịu tội, cuối cùng…”

Tim tôi nhảy thình thịch, người phụ nữ cúi đầu nói nhỏ với tôi, Lý Ngôn Tiếu đứng phía sau không nghe được.

“Cô ấy đã tự sát!”

“Tại sao?” Tôi chỉ cảm thấy hai mắt mình trợn trắng, xém chút đã bất tỉnh.

“Chậc chậc, là tự sát chứ sao! Nghe nói cô ấy nhảy xuống ao, đến ngày thứ ba mọi người mới tìm được! Bây giờ cũng không còn ai biết cái là cái ao nào…”

“Vậy bây giờ mẹ con còn ở đó sao?” Tôi run rẩy hỏi một câu như vậy.

“Đứa nhỏ ngốc!” Cô liếc tôi, “Sao có thể, khi tìm được đã vớt lên rồi, chôn ngay tại chỗ!”

“Thế chôn ở đâu?”

“Không biết —— Loại chuyện thế này ai mà muốn nghe ngóng chứ!”

“Vậy chuyện đó xảy ra khi nào?”

“Ôi! Cũng đã một, hai, ba, ba năm rồi! Trước giờ cô vẫn làm ở đây, sau khi cô ấy bị phê đấu, mấy người làm cách mạng buộc vào cổ cô ấy một tấm bảng viết là “người đàn bà *** đãng”, nói cô ấy là đại tiểu thư của thủ hạ xx, chỉ biết gây tai họa cho dân chúng, chờ xx phản công đại lục…”

Tôi ra ngoài, thân thể lung lay không vững, trong đầu không biết phải suy nghĩ cái gì, chỉ biết đi tới một cách máy móc. Lý Ngôn Tiếu cũng vội chạy theo.

Bị phê đấu, chết chìm, tự sát, chôn qua loa ngay tại chỗ, đây chính là người mẹ cực kỳ tự tôn của tôi sao, cố gắng cả đời của mẹ lại có kết cục thế này đây! Bi thảm như thế! Vất vả cả đời, cuối cùng lại bị quật ngã, còn bị chụp oan cho cái mũ nam đạo nữ xướng… (nam đạo nữ xướng: chỉ những người làm chuyện xấu xa, thấp hèn.)

Tôi không khóc, vì lửa giận trong lòng đã hong khô nước mắt rồi. Nhưng cái loại thù hận này không giống với thù hận khi bị ăn hiếp lúc nhỏ, mà đây là quốc thù gia hận, tôi không thể bộc phát ra ngoài. Tôi yêu Trung Quốc, kể cả chính phủ và nhân dân, còn có lịch sử Trung Quốc… nhưng tôi đối với hai cái trước đã triệt để thất vọng, giờ đây chỉ còn lại một ít đồ vật bị cất giấu là có thể để tôi yêu, hư vô như thế, xa vời như thế đấy.

Tôi đi một đoạn cách nhà máy thật xa, Lý Ngôn Tiếu cũng theo sát phía sau. Tôi quay người lại, chôn đầu vào ngực anh, sau đó từng nắm đấm nện vào người anh, nức nở nói: “Ba năm trước anh không cho em về, nếu như em trở về, có lẽ em đã được gặp mẹ… Bây giờ mẹ em mất rồi, đều tại anh! Đều là lỗi của anh!”

Lý Ngôn Tiếu vươn tay nhẹ nhàng ôm tôi: “Ừ, đều là lỗi của anh, là do anh không cho em về, tất cả đều là lỗi của anh…”

Chúng tôi qua loa ăn xong bữa trưa, quyết định đến chỗ cải tạo lao động tìm cha tôi. Chúng tôi hỏi rất nhiều người, bước lên con đường tìm kiếm dài đăng đẵng.

Một đường không nói chuyện.

Chúng tôi đã đến rất nhiều nơi cải tạo lao động, nhưng đều không tìm thấy cha tôi. Một đám tội phạm đang bị cải tạo đều xanh xao vàng vọt, tò mò nhìn tôi. Bọn họ đều là phần tử trí thức, nhưng bây giờ lại biến thành bộ dáng thế này… Tôi nghĩ đến cha, ông sẽ không biến thành cái dạng này chứ!

Chúng tôi tìm suốt một ngày không có kết quả, mệt mỏi về đến Lâm gia, vừa ngã đầu xuống đã ngủ mất. Tối hôm ấy tôi gặp một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, tôi mơ thấy mẹ mặt mũi đầy máu đang kéo chân tôi, không để tôi đi. Trong lúc bối rối tôi đã đá một cái vào mặt mẹ khiến bà văng ra ngoài. Giật mình tỉnh giấc, tôi phát hiện cái chăn đã bị mình đạp xuống giường.

Sáng hôm sau, Lý Ngôn Tiếu hỏi tôi: “Hôm nay có muốn tìm tiếp không?”

Tôi trầm ngâm một chút, trả lời anh: “Không đi.”

“Sao thế?”

“Không đi.”

Lúc tôi đưa ra quyết định này, trong lòng cũng không thoải mái. Trưởng bối trong Lâm gia, ba người đã mất, một người sinh tử mênh mông, tâm tình tôi sao có thể nhẹ nhõm được? Nhưng tôi không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy không muốn đi tìm nữa.

Không phải tôi không muốn gặp mặt cha, nhưng vạn nhất cha đã chết, vậy tôi phải làm sao? Tôi phải có một ký thác —— mà cha chính là nơi đó, ông vẫn đang ở cố hương của tôi —— vẫn còn sống.

Cho dù ký thác này có vĩnh viễn chỉ tồn tại trong lòng tôi cũng được.

Chúng tôi lên thuyền, về thẳng Thanh Đảo. Thời gian ở Liên Vân Cảng tổng cộng hai ngày, một ngày dùng để ngủ, một ngày dùng để tìm cha mẹ. Tôi cứ nghĩ thời gian đã qua rất lâu rất lâu rồi, không ngờ cuộc hội ngộ mà tôi chờ mong bấy lâu chỉ vỏn vẹn trong bốn ngày. Nguyên nhân chủ yếu là do tôi không đủ kiên trì. Cha, mẹ, con xin lỗi!

Chúng tôi đội ánh hoàng hôn về đến nhà, thím vừa thấy tôi liền phát ra tiếng thét đinh tai nhắc óc, chú rất tức giận, nhưng cũng không làm được gì. Lúc này tôi mới biết được, hai ngày trước chú thím và “Ngu Cơ” luôn túc trực ở bến tàu chờ chúng tôi. Chú giơ một tay lên như định đánh tôi, nhưng ngẫm lại vẫn thở dài buông xuống.

Tôi hứa với chú và thím: Về sau sẽ không bao giờ rời nhà một mình nữa. Vương Câu Đắc Nhi đứng một bên hả hê nhìn tôi.

Nhà Lý Ngôn Tiếu so ra dễ chịu hơn một chút, bởi vì dù sao anh cũng chỉ là tòng phạm, hơn nữa anh đã mười bảy tuổi, trong nhà cũng không quá lo lắng. Nhà anh lại đón thêm bốn thành viên mới, là chú hai thím hai và cậu cả mợ cả của Lý Ngôn Tiếu. Cả nhà bọn tuy nhiều người nhưng đối với những người họ hàng này mà nói, sức lao động tương đối ít, hơn nữa trong đó còn có ông nội đang bệnh, công việc của “Ngu Cơ” tự nhiên cũng bề bộn hơn.

Về phần Lý Ngôn Tiếu, anh cảm thấy những người đó đều là bà con xa, không có quan hệ huyết thống gì, ở hay không ở, có giúp đỡ được hay không cũng không khác gì nhau. Ngược lại anh còn mong Lý gia được an tĩnh một chút.

“Đại bảo bối” của nhà họ Lý – Lý Ngôn Tiếu, mất mà được lại, mọi người trong nhà ai nấy đều cảm thấy vui vẻ, mọi chuyện đều chiều theo ý anh. Vì vậy mà đám hỏi của “Ngu Cơ” an bài lúc trước bị huỷ hoàn toàn, nghe nói phí đính hôn đều cho nhà gái, Lý gia đồng ý bồi thường, nhà họ giàu có như vậy, đương nhiên không tiếc chút tiền này.

Tôi vẫn chơi dương cầm như trước, mọi người trong Lý gia đều gọi tôi là Vũ Thanh, điều này làm tôi rất vui vẻ. Tôi đã đánh được mấy khúc nhạc đặc biệt khó xơi của phương Tây, bây giờ có thể tương đương với thầy giáo Lý Ngôn Tiếu rồi.

Nghỉ hè xong, tôi phải đến trường trung chuyên trong thành phố Thanh Đảo học cơ giới công trình. Tôi dùng tiền của mình sắp xếp chỗ ở, sau đó thu dọn đồ đạc, chờ ngày nhập học.

Một ngày trước khi đi, Lý Ngôn Tiếu cứ một mực muốn đưa tôi đến trường. Anh đứng trong gió vẫy tay với tôi, tôi còn tưởng tượng anh đang mặc áo blue trắng đứng trước mặt mình, vạt áo đang phất phơ trong gió. Sang năm, anh đã có thể xuất sư rồi, chính thức trở thành bác sĩ.

Trường trung chuyên cách Lý Gia Trang không xa lắm, mỗi tuần tôi có thể về nhà một lần. Cho dù là vậy, tôi vẫn rất nhớ Lý Ngôn Tiếu. Nhưng tôi đã không còn quá nhớ nhà nữa. Lúc vào học, trên hồ sơ phải điền tên cha mẹ, tôi liền đổi thành tên chú và thím. Tôi rất muốn chuyên tâm học tập, không hy vọng bởi vì thân phận là “cẩu tể tử” mà phải dừng việc học hành.

Giống như Lý Ngôn Tiếu vậy.

Có lẽ bản chất của tôi kém cỏi hơn Lý Ngôn Tiếu, anh là đàn ông chính trực bất khuất, mà tôi chỉ có thể vì lợi ích mà hy sinh những thứ khác. Đương nhiên đây cũng là tính cách của đại bộ phận người dân, chỉ cần không quá mức là được rồi.

Cuộc sống học tập vô cùng gian khổ, vừa học văn hoá vừa học cơ giới công trình, chỗ ở thì căn bản không có sàn nhà, chỉ có thể sinh hoạt trên mặt đất. Hai mươi thằng con trai trong lớp chúng tôi chen chút trên một cái giường chung, mỗi người gần như đều phải nằm nghiêng mới đủ chỗ nằm.

Ngoại trừ tôi, tất cả đều xuất thân bần nông, là mầm mống hồng công nông binh mà quốc gia coi trọng bồi dưỡng. Bọn họ không quá chú ý vệ sinh, trước khi ngủ cũng không rửa mặt, hầu như ai cũng mắc bệnh phù chân. Tôi suốt ngày ra ra vào vào đều phải vô cùng cẩn thận, lúc ngủ cũng co thành một đoàn, sợ lại nhiễm bệnh thì khổ.

Hệ thống thông gió của ký túc xá cũng không tốt, mỗi lần vào nhà đều phải ngửi mùi hương khó chịu, đến mức mặt tôi xanh mét cả lên.

Mùa hè thật sự rất nóng, chúng tôi học hết tiết học của một ngày đều đầm đìa mồ hôi. Thế là mỗi người liền bưng một chậu nước, sau đó đứng ở hai bên giường chung tắm qua loa một phát. Bởi vì chỗ quá chật, chỉ đủ cho năm người đồng thời tắm rửa, mỗi ngày phải đổi ca bốn lần.

Có một ngày, chúng tôi vừa về ký túc xá đã ngửi được một mùi cực kỳ buồn nôn, những người khác còn đỡ, nhưng tôi đã sớm nôn ra. Chúng tôi lần tìm cả buổi cũng không biết thứ gì toả ra “hương thơm” như thế. Đột nhiên có một anh bạn dùng cái khoan lật bùn lên, liền mắng: “Má.”

Chúng tôi nhìn sang, từ mớ bùn được bới lên, mùi thối từng đợt từng đợt xộc vào mũi, buồn nôn đến cực điểm. Tôi hoảng hốt chạy bừa, cơ hồ muốn nôn tại chỗ. Thì ra do mỗi ngày chúng tôi đều tắm rửa, nước thấm xuống đất, cộng thêm mồ hôi và bụi bẩn trên người bọn tôi đều thấm hết vào bên dưới.

Mỗi người đều dùng tất cả thứ gì có thể xúc bùn ra, sau đó ném vào bãi rác. Tôi nhìn mọi người làm việc bận rộn, cảm thấy mình rảnh rỗi cũng không tốt lắm, liền cùng nhau xúc bùn.

Cuối cùng bùn bẩn đều được xúc sạch rồi, còn tôi vẫn phải vào nhà vệ sinh nôn một trận. Từ nhỏ tôi đã sống rất sạch sẽ, lớn lên cũng trong hoàn cảnh sạch sẽ, dù cho đến Thanh Đảo thì phần lớn thời gian đều ở nhà Lý Ngôn Tiếu. Nhà anh không nhiễm một hạt bụi.

Tôi thật sự không chịu được hoàn cảnh như vầy, nhưng không chịu được thì thế nào? Tôi có thể tiếp tục đến trường đã là ông trời chiếu cố lắm rồi. Những bạn học khác đều xuất thân bần nông, khác nhau ở chỗ ông trời ưu ái ai hơn mà thôi.

Có đôi khi tôi và Lý Ngôn Tiếu ngủ chung một giường, đều là anh ôm tôi, sau đó tôi sẽ tuỳ ý khoác tay lên người anh. Bây giờ không có Lý Ngôn Tiếu ở bên, cũng không có giường lớn sạch sẽ thoải mái. Ngủ chen chúc ở giường chung làm cho tôi có một loại ảo giác, có khi tôi mơ thấy Lý Ngôn Tiếu đang bên cạnh mình, thế là liền vươn tay ra ôm lấy, kết quả làm bạn học bên cạnh không biết xảy ra chuyện gì.

Lúc ấy cậu ta đẩy tay tôi ra, thế là tôi cũng tỉnh, cậu ta liền nói: “Đừng gác tay lên lưng tớ!”

Tôi chẳng thèm để ý: “Thôi đi, ai muốn gác cơ chứ, vả lại đây có phải chuyện gì lớn lao đâu, tớ và bạn tớ ngủ chung đều như thế đấy.”

Thấy cậu ta lại muốn ồn ào, tôi liền nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, bạn của tớ là nam, lớn hơn chúng ta nhiều lắm!”

Thế là cu cậu liền lộ ra vẻ kỳ quái, thậm chí còn tỏ vẻ xem thường. Điều này làm tôi càng thêm khó hiểu, cái này có gì không đúng sao? Nhưng lúc này tôi đã không còn là con nít nữa, lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào, chẳng lẽ tôi và Lý Ngôn Tiếu, thật sự có hơi thân mật quá mức rồi? Tôi không giống với những người bạn khác của anh?

Nhưng tôi không rảnh để lo những chuyện này, mỗi ngày của tôi ngoại trừ đọc sách cũng chỉ có đọc sách. Có một việc làm tôi vui nhất chính là, từ khi lên trung chuyên, cơ hội làm chính trị ít hơn hẳn, tôi tình nguyện làm con mọt sách cũng không muốn làm hồng vệ binh.

Đều là dạng không có đầu óc, vậy tôi thà làm nô lệ của tri thức còn hơn làm nô lệ của chính trị.

Chương sau →