1976

Chương 23




Mỗi tuần Lý Ngôn Tiếu đều đến thăm tôi, còn mang cho tôi đồ ăn ngon và quần áo đã giặt sạch. Tôi kể với anh chuyện “phong ba trên mặt đất”, anh cũng cảm thấy rất buồn nôn, liền nói: “Nếu được ở nhà thì tốt quá.”

Tôi vỗ vỗ vai anh bảo anh đừng nghĩ nhiều, chuyện đó không có khả năng. Lý Ngôn Tiếu nói: “Bên anh có một ngôi nhà cách trung chuyên không xa, là nhà trệt. Nhưng vì nó quá nhỏ nên mọi người không ở đó.”

Tôi nói: “Anh đừng nghĩ đến chuyện này nữa, làm sao một mình em có thể ở đó được, nấu cơm ăn cơm thì lấy thời gian đâu để học.”

“Không.” Anh tiếp lời, “Anh ở cùng với em, nấu cơm giặt đồ cho em.”

Tôi cười: “Sao nghe giống người ở thế.”

“Ừ.” Lý Ngôn Tiếu không ngại, “Người ở thì người ở, chỉ cần em không chê tên người ở này là được rồi.”

“Người nhà anh sẽ không đồng ý đâu.”

Thật ra cuộc sống trước mắt thế này đã làm tôi thỏa mãn lắm rồi. Ít ra tôi còn có cái ăn cái mặc, trong ký túc xá có rất nhiều nam sinh không nỡ mua thức ăn ở căn tin, suốt ngày chỉ có thể ăn dưa muối với màn thầu. Vương Ca Trang ở Thanh Đảo nổi tiếng với màn thầu lớn, đủ to đủ nặng, có nhiều người Thanh Đảo chẳng thèm ngó tới cơm, cảm thấy ăn màn thầu thôi đã đủ no rồi.

Chúng tôi học xong học kỳ đầu tiên, tôi nhờ vào thành tích xuất sắc được tiến thẳng năm hai. Toàn bộ lớp học chỉ có mình tôi là mười bốn tuổi, thầy giáo và các học sinh đều coi tôi như thiên tài, trong đám bạn học cũng không còn ai khi dể tôi nữa.

Thoắt cái lại đến nghỉ hè, tôi coi như được giải phóng, ôm tâm trạng vui sướng hớn hở về nhà. Lý Ngôn Tiếu cười tôi: “Chẳng qua là ba năm tù được hai tháng hoãn án mà cũng có thể làm em vui đến vậy.”

Vì tâm trạng tôi đang tốt nên không muốn nhiều lời với anh. Bấy giờ anh đã trở thành bác sĩ ngoại khoa, mặc áo blue trắng, công tác ở bệnh viện Lý Gia Trang. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ chữa trị cho một vài ca bệnh của khoa chỉnh hình.

Tôi lén hỏi anh: “Xuất thân của anh thế này, sao có thể thuận lợi xin được việc?”

Lý Ngôn Tiếu nói: “Hình như em không thỏa mãn với kết quả này nhỉ.”

“Không phải, nhưng không nghèo, sao anh làm được?”

Hóa ra chú hai của Lý Ngôn Tiếu công tác ở cơ quan chính phủ, nhờ vậy mà có thể thay đổi hồ sơ tư liệu của anh, đóng gói anh thành một thanh niên hồng chân chính. Nhưng ở bệnh viện vẫn có người nghe nói đại danh của Lý Ngôn Tiếu, đối với anh vẫn còn hoài nghi, suốt ngày cứ dán mắt theo dõi anh, mưu toan tìm được bằng chứng chính xác anh là “phản động” để báo cáo lên trên.

Nhưng Lý Ngôn Tiếu không để tâm, lúc ở bệnh viện anh đều im lặng không nói, chỉ vùi đầu vào làm việc, không chú ý đến bất cứ chuyện thị phi nào, thậm chí ngay cả việc quan trọng nhưng không liên can đến mình cũng không phát biểu, nhân viên công tác trong bệnh viện thấy anh suốt ngày không nói, lén lút sau lưng gọi anh là đồ câm.

Chẳng trách Lý Ngôn Tiếu vừa về đến nhà đã nói chuyện với tôi không ngừng, làm tôi phiền muốn chết, thì ra là do ở bệnh viện anh đã nhẫn nhịn lâu như thế. Tôi còn nhớ rõ một tháng tiền lương của anh là bốn mươi chín đồng.

Bao nhiêu đây không thể coi là nhiều, nhưng nếu nuôi sống hai ba người thì vẫn có thể ăn no bụng, không đến nỗi đói ăn rách mặc.

Trong lúc nghỉ hè vẫn có bài tập, việc này như một sợi dây thừng buộc tôi lại, không cho tôi ra ngoài chơi. Nhưng thời gian luyện dương cầm vẫn phải có. Có điều lúc tôi nghỉ hè, Lý Ngôn Tiếu vẫn phải làm việc, thời gian chúng tôi ở chung không nhiều lắm, chỉ có buổi tối mà thôi.

Nhiều lúc tôi suy nghĩ thế này, nếu như Lý Ngôn Tiếu là thầy giáo, vậy chúng tôi có thể có chung ngày nghỉ, tôi cũng không cần phải nhớ nhung anh mỗi khi anh làm việc. Nhưng nghĩ lại, trong đầu tôi xuất hiện một nữ giáo viên làm việc tận tụy lại bị phê đấu không thương tiếc, thế là lại cảm thấy anh làm bác sĩ có lẽ sẽ an toàn hơn.

Buổi tối chúng tôi vẫn như trước ngủ chung một giường, như trước ôm nhau ngủ, có khi còn hôn môi. Nhớ đến ánh mắt xem thường của anh bạn cùng lớp, tôi cũng không để ý chút nào.

Thỉnh thoảng tôi sẽ đến bệnh viện tìm Lý Ngôn Tiếu, nhìn anh làm việc. Người bệnh ngoại khoa rất đáng sợ, vì dân quê bình thường không có vết thương quá nặng sẽ không đi viện.

Có lần tôi nhìn thấy một lão nông bị lưỡi liềm cắt trúng, miệng vết thương cực kỳ sâu, hơn nữa còn không được khử trùng tốt nên đã hơi nhiễm trùng, bên ngoài miệng vết thương không ngừng chảy máu và mủ vàng.

Tôi nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy dịch mủ giống hết như óc, da gà da vịt toàn thân đều nổi hết lên. Nhưng Lý Ngôn Tiếu ngay cả mày cũng không nhíu, động tác nhanh nhẹn lưu loát làm sạch vết thương, khử độc, băng bó, làm tốt như một lão bác sĩ nhiều năm kinh nghiệm.

Còn có người bệnh của khoa chỉnh hình.

Có rất nhiều nguyên nhân làm xương cốt bị thương, trong đó có một vài nguyên nhân làm tôi không biết nên khóc hay nên cười. Có nhiều người bị trật khớp, nhưng hầu hết đều là trẻ con, tôi nhìn những đứa trẻ khóc nháo không ngừng kia, bỗng nhớ đến cái cảnh mình bị tên béo bẻ tay vào mấy năm về trước.

Lúc ông nội Lý Ngôn Tiếu chữa trị cho tôi, còn nói cái gì mà “Trật khớp!”, “Không phải gãy xương!” làm tôi cảm thấy buồn cười, nhưng Lý Ngôn Tiếu không có dong dài như vậy, bình thường anh sẽ chỉ một ngón tay ra sau lưng, hoảng sợ kêu lên “Nhìn xem cái gì kìa!” Thế là đứa bé lập tức nín khóc mà tò mò nhìn quanh, Lý Ngôn Tiếu thừa cơ hội mấy giây này này để nắn xương lại bình thường.

Nghiêm chỉnh huấn luyện. Tôi thoáng cái nhớ đến câu này. Quả nhiên ông nội Lý Ngôn Tiếu đã bồi dưỡng ra một cao đồ.

Sau sự việc “bỏ trốn” lần trước đến nay, thái độ hữu cầu tất ứng của người nhà họ Lý đối với Lý Ngôn Tiếu đã nhạt đi rất nhiều, “Ngu Cơ” lại bắt đầu hối thúc anh đi coi mắt.

Lý Ngôn Tiếu cảm thấy phiền gần chết, nhưng không nói trước mặt tôi.

Tôi hỏi anh: “Bây giờ anh có công việc ổn định rồi, vì sao lại không muốn đi?”

“Bởi vì anh không muốn.”

“Em hỏi thật đấy, sao lại không muốn?”

Thế là anh nhìn thẳng mắt tôi, nghiêm túc nói: “Bởi vì anh thích em, hơn nữa anh sẽ không thích cô gái nào khác.”

Tôi thoáng cái đỏ mặt, nói với anh: “Em biết anh thích em, nhưng cái này không phải giống nhau, khi anh có vợ, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè…”

Lý Ngôn Tiếu nghe vậy thì thở dài: “Đồ ngốc.”

Thật ra tôi nói ra câu đó đúng là rất trái lương tâm. Tôi vốn không muốn Lý Ngôn Tiếu đi tìm đối tượng, tôi hy vọng anh chỉ vĩnh viễn thích một mình tôi, bởi vì tôi cũng thích anh, bất luận là thích kiểu người yêu, hay vẫn là thích kiểu bạn bè, Lý Ngôn Tiếu đều chỉ có thể thuộc về một mình tôi mà thôi.

Tôi từ một đứa trẻ sáu tuổi, đến nay đã thành thiếu niên mười bốn tuổi. Lý Ngôn Tiếu cũng đến tuổi mười tám – cái tuổi đẹp nhất cuộc đời. Khi còn bé chúng tôi cùng nhau nhìn đối phương lớn lên, nhưng lớn rồi lại hy vọng có thể trở về ngày bé, vì thời điểm ấy rất ít phiền não – ít nhất không cần phải xoắn xuýt cái loại yêu thích này đến cùng là có phải là yêu thích hay không.

Thật ra tôi luôn rất thích Lý Ngôn Tiếu, nhưng khi còn bé tôi không cần phải đối mặt với những xoắn xuýt thế này, lúc đó tôi có thể nghĩ những chuyện này cứ để lúc trưởng thành rồi đối mặt cũng không muộn. Nhưng bây giờ, chúng tôi đã trưởng thành, dù cho tôi không lớn lên nhưng Lý Ngôn Tiếu cũng sẽ lớn, việc hai bên yêu thích nhau thế này đã đến lúc chúng tôi phải cùng nhau đối mặt.

Vì thế, biến cố liền xuất hiện.

Kỳ thật biến cố này không phải đột nhiên ập tới, mà nó là kết quả của sự phát triển đấy thôi.

“Ngu Cơ” vẫn hối thúc Lý Ngôn Tiếu đi hỏi vợ, tôi cũng khuyến khích anh đi, thế là Lý Ngôn Tiếu đành chấp nhận. Quá trình thế nào thì sau này Lý Ngôn Tiếu mới kể với tôi.

Biến cố xảy ra vào một chạng vạng tối, chiều hôm ấy anh đi gặp nhà gái, mặt trời đã ngả về tây, tôi đoán chừng mọi người đã về rồi, liền chạy đi tìm anh. Tôi vừa mới đưa tay gõ cửa, cửa đã mở ra, một khuôn mặt xa lạ – mặc dù lạ lẫm, nhưng tôi vẫn nhận ra, đó là chú hai của Lý Ngôn Tiếu – đang bước ra, trừng mắt nói: “Thằng ranh này là Lâm Vũ Thanh phải không?”

Tôi thoáng cái sững sốt, liên tiếp lui về phía sau, không biết đã đắc tội chú ấy khi nào.

“Ngu Cơ” liền ra cửa, vẻ mặt kỳ quái, cô dẫn tôi ra ngoài, còn dốc sức liều mạng nháy mắt với chú hai. Chú ta nhìn “Ngu Cơ”, bất đắc dĩ vào nhà.

“Ngu Cơ” ôm một bụng hoài nghi dẫn tôi đến con hẻm nhỏ kín không kẽ hở, thấp giọng hỏi tôi: “Vũ Thanh, nếu con còn xem dì là dì của con thì thành thật trả lời dì.”

Tôi gật đầu, trong lòng vẫn dâng đầy nghi hoặc. Không lẽ người nhà họ cảm thấy tôi trộm đồ của Lý gia sao?

“Con thích Lý Ngôn Tiếu không?”

Tôi hơi sửng sốt, sao lại nói đến chuyện này? Cả nhà họ đều biết cả rồi sao? Nguy rồi, nhất định là do Lý Ngôn Tiếu mà ra cả. Tôi vừa định vùng vẫy giãy chết, lắc đầu không nhận, nhưng nhớ tới những việc Lý Ngôn Tiếu làm cho tôi, nhớ đến sự quan tâm và yêu thích của anh dành cho tôi. Tôi cảm thấy nếu mình chối bỏ không nhận, vậy thì quá không được rồi, thế là liền gật đầu.

“Ngu Cơ” rất kinh ngạc: “Con muốn cùng với Ngôn Tiếu?”

Chuyện này làm tôi không biết phải trả lời thế nào, đành tiếp tục gật đầu.

“Không thể thay đổi sao?”

Tôi lắc đầu.

“Đây là…” Cô nói chuyện rất gian nan, “Không có khả năng, có phải con muốn phủ nhận lời của dì không?”

“Căn bản là… Không có khả năng thay đổi.”

“Ngu Cơ” dùng hai tay che miệng, đôi mắt to tròn xinh đẹp lập tức giàn giụa nước mắt, cô vỗ đầu tôi, nức nở nói: “Tạo nghiệt rồi, trời ạ, thật sự là tạo nghiệt… Sau này đừng tới tìm Ngôn Tiếu, nó không còn ở đây nữa. Con cũng đã lớn rồi, sau này còn phải lấy vợ. Được rồi, bây giờ con về nhà đi, đừng nói với người khác, những chuyện này, hãy để nó tự biến mất trong bụng đi.”

“Ngu Cơ” nói xong thì đi mất, còn lại một mình tôi tựa vào bức tường ngẩn người.

Tôi không nghĩ đến chuyện khác, chỉ một mực chú ý đến câu “Nó không còn ở đây nữa.” Nhanh như thế? Xem ra việc này đều do Lý Ngôn Tiếu gây ra sau buổi đi gặp nhà gái, sau đó người họ Lý biết chuyện lập tức đưa anh đến nơi khác.

Hai chân tôi mềm nhũn, Lý Ngôn Tiếu đang ở đâu? Có cách xa nơi này hay không?

Nguy rồi… Tôi lập tức suy nghĩ theo chiều xấu nhất, vạn nhất khoảng cách của chúng tôi cũng xa như Thanh Đảo và Liên Vân Cảng, vậy tôi phải làm sao đây? Tôi càng nghĩ càng tuyệt vọng, bàn chân không tự chủ bước về phía trước, trong cổ họng nghẹn lấy ba chữ “Lý Ngôn Tiếu…” Tôi ôm chặt chính mình trong ánh hoàng hôn, giống như lúc Lý Ngôn Tiếu ôm tôi vậy.

Tôi về đến nhà, đứng trước cửa, trông thấy cánh cửa đỏ thẫm của Lý gia đã khóa chặt. Xem ra, nhà họ hoàn toàn không chào đón tôi nữa rồi. “Ngôi nhà thứ hai” của tôi tại Thanh Đảo cứ như thế mà chặn tôi lại ngoài cửa.

Nhưng tôi không quan tâm chuyện này, tôi chỉ quan tâm duy nhất một chuyện – Lý Ngôn Tiếu đang ở nơi nào?

Lại là một đêm mất ngủ, tôi cứ trằn trọc mãi không yên. Đến sáng hôm sau, hai mắt tôi cũng xuất hiện quầng thâm. Tôi tạm gác lại bài tập, chờ đến tám giờ liền vội vã chạy đến bệnh viện Lý Gia Trang. Tám giờ, là giờ làm việc trễ nhất của bác sĩ.

Tôi vẫn luôn nghĩ đến, nếu như Lý Ngôn Tiếu không còn ở bệnh viện, vậy tâm trạng tôi sẽ thành thế nào đây, có khi nào đến cả linh hồn cũng mất đi không? Tôi suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi thích Lý Ngôn Tiếu, hơn nữa – cái loại thích này khó có thể mở miệng nói, vì nó là tình yêu.

Tôi chạy như điên đến bệnh viện, giống như ăn trộm rón ra rón rén tiếp cận phòng làm việc của anh. Mặc dù chính tôi cũng không biết vì sao mình phải lén lút như vậy.

Tôi gần như nín thở nhìn vào cửa phòng, khi nhìn thấy bóng chiếc blue trắng sạch sẽ quen thuộc trước mắt, hai chân liền như muốn nhũn ra, một đêm lo lắng hóa thành một thân mồ hôi, còn không tự chủ được muốn cười ngây ngô. Tôi vừa định xông vào tìm anh, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc khác: “Mẹ đi vệ sinh, lập tức trở về.”

Đây không phải là giọng nói của “Ngu Cơ” sao? Cô cũng tới? Cô nói xong liền vang lên tiếng bước chân truyền đến phía cửa. Tôi đổ mồ hôi lạnh, nhìn hai bên hành lang, vừa dài vừa trống, không có chỗ nào có thể ẩn nấp cả.

Mắt thấy “Ngu Cơ” sắp đến nơi, tôi không thể để cô phát hiện được, như vậy thì quá mất thể diện rồi. Trong nháy mắt tôi như dùng tốc độ ánh sáng tung chiêu “người gấp vượt tường”, ngay cả nhìn một cái cũng chưa kịp nhìn, liền chống một bên cửa sổ nhảy ra ngoài.

Lúc bay ra cửa sổ tôi mới phát giác đây là lầu hai, không thể gọi là thấp, có thể coi như lần này tôi đã lập kỷ lục nhảy lầu mới cho mình rồi. Có điều nhảy cũng đã nhảy rồi, đâu còn cách nào trở lại cửa sổ nữa, né được “Ngu Cơ”, cứ coi như trong cái rủi có cái may vậy. Không còn thời gian để do dự nữa – một khắc trước khi tiếp đất, tôi liền nghiêng người về phía trước, lập tức nhào lộn ba vòng dưới đất để giải phóng toàn bộ lực rơi, lúc này mới một thân bụi bậm từ mặt đất đứng lên, toàn thân đều rất đau, nhưng cũng không đau đến nỗi chết người. Nếu như lúc nãy chỉ để chân chạm đất, chỉ sợ lúc này mắt cá cũng nát luôn rồi.

Tôi đứng dậy, nhìn cửa sổ lầu hai cao cao phía trên, thật sự cảm thấy bội phục thân thủ của mình.

Lâm Vũ Thanh tôi đây quả không hổ là nhân trung hào kiệt.

Nhưng có lẽ tôi nghĩ hơi nhiều, “Ngu Cơ” đi vệ sinh có thể bao lâu chứ, tôi sắp không kịp thời gian rồi. Tôi gần như dùng cả tứ chi xông lên lầu hai, nhìn trong phòng không có bóng dáng của “Ngu Cơ”, liền chạy như điên đến bên cạnh anh, hô lớn: “Lý Ngôn Tiếu!”

Anh nhìn thấy tôi, mỉm cười, giống như không phải rất kinh ngạc, ngón tay đặt bên miệng “Xùy…” một tiếng. Lúc này tôi mới miễn cưỡng kiềm chế trái tim đang nhảy thình thịch của mình, nhìn thấy người bệnh bên cạnh bị tôi làm cho hoảng sợ, đang sững sờ nhìn tôi.

Tôi có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng anh không nói gì, chỉ cười cười dúi vào tay tôi một mảnh giấy được gấp cẩn thận, sau đó vỗ vỗ tôi, mỉm cười nói: “Hai ta thật sự rất ăn ý, anh biết ngay là em đến mà.”

“Anh…” Tôi lập tức đem mảnh giấy bỏ vào túi áo, còn muốn nói thêm nữa, nhưng Lý Ngôn Tiếu nhẹ nhàng đẩy tôi một cái.

“Không có thời gian, mẹ anh sắp trở lại rồi, quay về xem tờ giấy này là được.”

Tôi nuốt nước bọt, không khỏi cảm thấy tờ giấy này sao lại nặng đến vậy, tay sờ lên túi, liền xoay người rời đi. Ra đến cửa, tôi lại như ăn trộm liếc xung quanh, sau đó chạy xuống cầu thang, đến khi ra khỏi bệnh viện thì trong lòng vui như nở hoa.

Tôi thật sự không thể chờ đến khi về đến nơi đến chốn mới mở giấy ra xem, hơn nữa nếu như trong tờ giấy này có viết điều gì không rõ, tôi còn có thể trở lại bệnh viện tìm cơ hội gặp Lý Ngôn Tiếu. Thế là tôi liền tiến vào một con hẻm, mở giấy ra nghiêm túc đọc.

Nét chữ của Lý Ngôn Tiếu rất có quy tắc, trông rất đẹp, tờ giấy cũng giống như áo blue, không nhiễm một hạt bụi.

Tổng cộng có hai trang, bên trên chi chít chữ với chữ, tôi xem xong, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp của người đọc sách, có thể đưa ra một cái tổng kết thế này: Nội dung bên trong tổng cộng có bốn phần.

Thứ nhất là nói rõ quá trình đi gặp nhà gái chiều hôm qua, anh không muốn để tôi có cảm giác mơ hồ về chuyện này. Quá trình đại khái như sau:

Cô gái kia và Lý Ngôn Tiếu cùng tuổi, xuất thân không tốt lắm nên mới tìm đến Lý Ngôn Tiếu. Nhưng ngược lại vẻ ngoài của cô vô cùng xinh đẹp, hai bím tóc đen nhánh, mặc quân phục màu xám. Sau khi “Ngu Cơ” nói chuyện với mẹ cô gái xong thì muốn hai người gặp mặt nói chuyện.

Cô gái bị cha mình dạy dỗ rất nghiêm, nhưng cô không oán hận chút nào, cũng thuộc về tầng lớp tiểu tướng bị cách mạng tẩy não, há miệng ngậm miệng đều là “Căn cứ vào chỉ thị của Mao Chủ tịch…” Điều này làm Lý Ngôn Tiếu cảm thấy vô cùng phiền.

Dùng nguyên văn lời nói của anh là, dựng vợ gả chồng, kết hôn mà cứ như đang làm cách mạng.

Tóm lại nói chuyện không thành, ngược lại nhà gái lại rất hợp ý Lý Ngôn Tiếu, nhưng một lòng của anh đều đặt trên người tôi. “Ngu Cơ” rất thích cô con dâu mình nhìn trúng, hỏi thẳng tại sao anh không thích.

Lý Ngôn Tiếu không muốn giấu diếm nữa, nói luôn rằng mình có người yêu rồi.

“Ngu Cơ” lại càng hoảng sợ, sợ con trai bảo bối của mình có “quan hệ bất chính” với con gái nhà người ta, liền hỏi là ai, cô có biết người đó hay không.

Lý Ngôn Tiếu nói: “Suốt ngày đều nhìn thấy, còn chưa xem đủ sao?”

“Ngu Cơ” giật mình, lục lọi tất cả con gái trong trí nhớ của mình mấy lần đều không đoán được là ai.

Lý Ngôn Tiếu cũng không thèm che giấu, nói thẳng là tôi.

“Ngu Cơ” chấn động, nhưng thật ra cô không hoàn toàn hiểu, liền hỏi: “Kết giao bạn bè không giống với tìm người yêu. Tương lai cả một đời người đấy.”

“Không phải.” Lý Ngôn Tiếu vẫn bình tĩnh như trước, “Con thích Vũ Thanh, tương lai chúng con sẽ ở cùng nhau.”

Theo như lời Lý Ngôn Tiếu nói, “Ngu Cơ” lập tức khóc tại chỗ, cuối cùng cô cũng hiểu rằng Lý Ngôn Tiếu đang nghiêm túc, nghiêm túc thích tôi, một đứa con trai. Cô cảm thấy con trai yêu con trai sẽ không có tương lai.

Cũng vì chuyện này nên mới có cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa tôi và “Ngu Cơ” hôm ấy.

Phần thứ hai là anh muốn hẹn với tôi, hy vọng buổi tối có thể nhìn thấy tôi. Anh nói buổi tối trong nhà đều khóa cửa, nhưng anh tin tôi có thể tìm cách đi vào sân sau, sau đó dùng đá gõ nhẹ cửa sổ phòng ngủ của anh, lúc ấy anh sẽ nhảy xuống, cùng tôi đến điểm hẹn.

Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, sao hai chúng tôi cứ giống như gián điệp thế này. Đã vậy thì tối hôm nay cứ mạo hiểm một trận xem sao?

Phần thứ ba những sắp xếp về sau.

Người nhà họ Lý, ngoại trừ ông nội đang bệnh, toàn bộ trên dưới đều biết chuyện của chúng tôi, liền quyết định một tháng sau sẽ đưa anh đến nhà khác ở. Cái “nhà khác” này tôi cũng có chút ấn tượng, cách trường trung chuyên không xa, nhớ lúc trước tôi còn phàn nàn về hoàn cảnh của ký túc xá, thế là Lý Ngôn Tiếu muốn cùng tôi dọn đến đó ở.

Cái này cũng có thể coi như bị giam, người nhà họ Lý hoàn toàn cho rằng tôi không biết gì về chuyện này, làm như vậy sẽ khiến chúng tôi không thể gặp nhau, nhưng không nghĩ đến chúng tôi còn cách đưa tin bí mật thế này.

Trách sao “Ngu Cơ” lại nói anh không còn ở nơi này, thì ra đó là việc của một tháng sau, dù sao chuyện này không sớm thì muộn cũng xảy ra, “Ngu Cơ” nói sớm cũng để tôi tuyệt vọng sớm. Tính ra cô cũng quá độc ác rồi.

Lý Ngôn Tiếu nói, bởi vì người trong nhà đều có việc, không thể cùng đến đó ở với anh nên sẽ không có người giám thị giống bây giờ. Anh nói khi tôi vào học có thể đến căn nhà đó tìm anh, tôi cũng không cần ở ký túc xá nữa.

Phần cuối cùng, cũng có thể xem như “thư tình”, Lý Ngôn Tiếu viết vào đó không biết bao nhiêu lời cũ rích ngọt đến rụng răng, thế mà tôi lại như không biết mệt, đọc một câu lại một câu, tay che miệng không để mình cười ra tiếng. Anh nói bản thân rất nghiêm túc, nếu như tôi là con gái, anh hy vọng tôi có thể gả cho anh nhưng tôi lại là nam, thế nên anh hy vọng chúng tôi có thể cùng một chỗ.

Tôi đem bức “thư tình” này đặt trước ngực, trong tim lập tức tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào của tình yêu.

Chương sau →