1976

Chương 25




Trong suốt mùa hè này chúng tôi không một lần lỡ hẹn, cách hai ngày lại gặp nhau, cùng tâm sự dưới màn đêm, cùng ngắm ánh trăng trên trời, tự tại vô cùng. Còn bên kia, người trong Lý gia cứ tưởng rằng họ đã bao bọc Lý Ngôn Tiếu rất kỹ rồi.

Có khi tôi sẽ nhắc Lý Ngôn Tiếu làm bộ cho giống một chút, thỉnh thoảng ở trước mặt người nhà nói muốn gặp tôi, bình thường phải tỏ ra vẻ buồn bực. Lý Ngôn Tiếu nói việc này không cần thiết, người nhà anh sẽ không nghĩ nhiều đến thế đâu.

Có thể do tôi quá lo lắng, vì người họ Lý thật sự không nhạy cảm như tôi tưởng tượng. Nếu như tôi là họ, nhìn thấy con mình bị nhốt trong nhà mà không chút bực bội nào, ngược lại suốt ngày còn vui tươi hớn hở ra mặt, ăn cơm cũng không giảm, nhất định sẽ cảm thấy khác thường, nhưng cả nhà bọn họ lại không có chút hoài nghi nào.

Có lẽ bọn họ coi thường năng lực của chúng tôi. Họ cảm thấy chúng tôi không phải nghiêm túc, hoặc là, họ nghĩ kế hoạch của mình đã hoàn hảo lắm rồi, tất nhiên có thể dễ dàng tách chúng tôi ra.

Có đôi khi, tôi đột nhiên tâm huyết dâng trào liền chạy một mạch đến bệnh viện tìm Lý Ngôn Tiếu. Nhưng thường phải đợi một lúc rất lâu “Ngu Cơ” mới ra ngoài, khi đó tôi sẽ nhìn về phía Lý Ngôn Tiếu vẫy tay, cười một cái. Lý Ngôn Tiếu đang làm việc không thể bỏ xuống được, nhưng anh cũng sẽ ngẩng đầu nhìn tôi, cười lại một cái. Dần dà, có rất nhiều người ở bệnh viện biết tôi, cho rằng tôi và Lý Ngôn Tiếu là anh em.

Một bác gái từng nói với tôi thế này: “Anh em hai đứa tình cảm tốt thật đấy, thật hiếm thấy.”

Chỉ câu này thôi cũng làm tôi vui vẻ cả buổi, chẳng những thế, tôi còn có động lực mười phần mà chạy đi chạy về đến 2,5 km, tình yêu đúng là làm cho người ta có năng lượng vô tận mà.

Còn nửa tháng nữa mới hết nghỉ hè, người họ Lý cho là “người không biết quỷ không hay” đưa Lý Ngôn Tiếu đến căn nhà nhỏ kia. Chỗ đó cách bệnh viện càng gần hơn, Lý Ngôn Tiếu mỗi ngày có thể đi đi về về.

Có điều chỗ đó cách nhà tôi rất xa, hơn nữa tôi cũng không biết đường đến đó. Mỗi tuần anh sẽ về nhà một lần, vậy nên mỗi tuần chúng tôi chỉ được gặp nhau vỏn vẹn hai buổi tối, cộng lại còn không đến bốn tiếng đồng hồ.

Cũng tốt, tình yêu lâu ngày thường mới mẻ, suốt ngày cứ dính lấy cùng một chỗ cũng không tốt. Thỉnh thoảng tôi còn cười khổ với Lý Ngôn Tiếu, nói: “Em cảm thấy chúng ta trở thành Lương Chúc rồi.”

Đây cũng là lần đầu tiên tôi mong ngóng ngày khai giảng đến thế.

Cũng may, hơn hai tuần này cũng không phải sống trong khó khăn kìm nén gì, đã qua hai tuần, tôi bắt đầu đi học. Trước khai giảng một ngày, tôi phải đi hơn hai tiếng mới đến trường học, không có ai tiễn tôi đi cả. Nhưng tôi vẫn vui vẻ như trước, bởi vì Lý Ngôn Tiếu đã hẹn trước với tôi rồi, anh sẽ đợi tôi trên đường đến trường.

Tôi vừa đi vừa nhìn đông ngó tây, đi được khoảng một giờ thì nhìn thấy Lý Ngôn Tiếu đứng ở xa xa bên đường, đang nhìn về phía tôi vẫy tay. Nhìn từ xa, Lý Ngôn Tiếu đã rất cao, thon gầy cân xứng, khuôn mặt tuấn tú ngời ngời. Lúc này tôi mới nhận ra, anh đã là cậu thanh niên mười tám tuổi, đang ở cái tuổi đẹp nhất của đời người, rực rỡ như hoa.

Sách cổ gọi con trai hai mươi tuổi là “nhược quán”, nhưng cổ nhân hình như coi trọng mười sáu tuổi hơn, không có cái biệt xưng nào dành cho người mười tám tuổi cả.

Tôi chạy tới, Lý Ngôn Tiếu ôm cổ tôi, còn vuốt vuốt tóc tôi, anh nói: “Đi nào, anh dẫn em đi xem nhà mới của chúng ta, về sau chúng ta có thể cùng chung một chỗ rồi.”

Tôi vô cùng vui vẻ theo sát anh, đi đến một cái thôn rất rất nhỏ, trong thôn đại khái không đến mười nhà, trông quạnh quẽ vô cùng. Nhưng tôi không thích náo nhiệt, Lý Gia Trang quá lớn, cảm giác giống như đi mãi không hết, ngược lại cái thôn nhỏ vắng hoe thế này lại làm cho tôi yêu thích không thôi.

Nhà của chúng tôi ở đầu thôn, là một ngôi nhà ngói bình thường, nhìn thoáng qua tôi còn cho rằng đó là nhà của chú và thím.

Có điều khi vào nhà, liền thấy được ở đây sạch sẽ hơn nhiều, nóc nhà không bám khói đen, vách tường màu vôi trắng toát, đồ dùng trong phòng được sắp xếp gọn gàng, giường chiếu cũng sạch sẽ, bên trên còn trải ra giường màu trắng.

Tôi pha trò nói: “Anh nghĩ đây là phòng bệnh hả, sao tất cả đều là màu trắng thế này.”

“Ừm.” Anh nhìn tôi cười cười, “Anh thích màu trắng.”

Tôi đi vòng ra sân sau, khi nhìn thấy khoảng sân không lớn này, trong đầu tôi lập tức nhảy ra ba chữ “Vườn bách thảo.” Cái này là tôi học được trong “Bách thảo viên hòa tam vị thư ốc” của Lỗ Tấn. Bởi vì trong sân toàn cỏ dại, cũng không biết là tên gì, đã cao đến eo luôn rồi.

Tôi nói: “Anh không dọn dẹp lại sao? Trông lộn xộn thế kia.”

“Lộn xộn ư?” Lý Ngôn Tiếu mỉm cười một cái, liền cúi người chỉ vào một cây nhỏ, nói với tôi, “Em nhìn xem đây là cây gì?”

Tôi nghía qua xem thử, đó là một cây rất dài, có lá màu xanh. Tôi có chút kinh ngạc hỏi: “Hà thủ ô? Anh định biến nơi này thành vườn bách thảo thật đấy à?”

Lý Ngôn Tiếu lắc đầu, lại cho tôi xem một cây khác, bên trên có rất nhiều quả tròn màu xanh, kết thành một chùm. Tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Đây là ô liu, lá cây và chồi non có thể trị bệnh gan và tiêu chảy.”

Thì ra là thế, nơi này được Lý Ngôn Tiếu trưng dụng để trồng thảo dược. Tôi cảm thấy anh giống như một lão thầy thuốc đi chân đất vậy.

Còn có rất nhiều loại cây tôi không biết tên, nhưng chúng có một điểm giống nhau đó là tất cả đều là thuốc đông y. Tôi còn nhìn thấy mạn đà la trong truyền thuyết nữa, rõ ràng nó chỉ giống như hoa loa kèn thôi. Lý Ngôn Tiếu nói, có buổi tối anh bị mất ngủ, nhai hoa mạn đà la có thể giảm bớt một chút.

Tôi nói: “Anh mà cũng bị mất ngủ sao?”

“Ừ.” Anh nói một cách hời hợt, “Nhớ em không ngủ được.”

Tôi nhìn thấy quần thâm giấu dưới đáy mắt anh liền cảm thấy rất đau lòng, tôi tình nguyện thay anh chịu khổ.

Lúc này tôi mới phát hiện có rất nhiều chậu cây trong nhà, được Lý Ngôn Tiếu chăm sóc cẩn thận nên xanh mươn mướt. Sát vách tường có đặt một hàng bạc hà, có chừng năm sáu chậu, Lý Ngôn Tiếu giải thích: “Buối tối khi ngủ anh sẽ đặt nó trong phòng, làm như vậy muỗi tuyệt đối không dám đến gần nên không cần treo màn.”

“Treo màn mới bớt phiền chứ, nếu dùng bạc hà lại phải dọn đến dọn đi, thế còn phiền hơn.”

“Phiền một chút cũng không sao, ngủ trong màn nóng chết được, thở không nổi.”

“Ừ.”

Lý Ngôn Tiếu đạp xe đưa tôi đến trường. Nơi này cách trường học rất gần, đạp xe năm phút đồng hồ đã đến nơi, đi bộ cũng chỉ mất chừng mười phút. Lý Ngôn Tiếu nói người nhà anh rất ít đến thăm, cho nên tôi có thể yên tâm ở lại, tối nay có thể ngủ chung một giường với anh.

Đến trường học, sau khi chào hỏi bạn học xong, tôi liền đem sách nhét vào ngăn bàn, sau đó nhanh chân lẹ tay đem đồ dùng cá nhân phân thành hai phần, một phần nhỏ đặt ở ký túc xá, tạm thời không cần chiếm chỗ ngủ, còn một phần lớn đem đến nhà Lý Ngôn Tiếu. Về sau gần như không cần ngủ giường chung nữa rồi, tuy nói tôi không cần chỗ ngủ, nhưng những anh bạn chung phòng này nhất định sẽ chiếm một phần chưa đến một mét vuông trên giường chung của tôi. Vừa nghĩ đến bọn họ đầm đìa mồ hôi nằm trên đó, tôi đã cảm thấy không bao giờ muốn ngủ giường chung nữa.

Những anh bạn cùng phòng cứ hỏi tôi ở đâu, tôi cố ý nói là nhà của bạn tôi. Nhìn vẻ mặt kỳ quái của bọn họ giống như ăn phải mướp đắng trộn giấm chua, cứ như đang nghĩ tôi đùa họ vậy.

Sau khi thu gom hết đồ đạt, tôi liền dựa theo trí nhớ về nhà. Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, “nhà” trong lòng tôi cũng thay đổi vị trí. Nhà của tôi và Lý Ngôn Tiếu mới được gọi là nhà, nhà của chú và thím không phải là nhà của tôi. Bởi vì chỗ đó không có tình thân, cũng không có tình yêu.

Lúc tôi về đến nhà đã đến buổi chiều, Lý Ngôn Tiếu chuẩn bị thức ăn xong xuôi, bày trên bàn, còn anh đứng ở cửa chờ tôi về.

Trong nháy mắt, tôi dường như xúc động muốn rơi lệ.

Cuối cùng đã có thể ở cùng một chỗ, cuối cùng cũng không cần phải chiến đấu bí mật, cuối cùng cũng không cần yêu đương trong khổ sở, cuối cùng cũng không cần dùng câu “Tình yêu lâu ngày thường mới mẻ” để lừa mình dối người.

Anh từ phía sau vòng tay qua người tôi: “Sống chung hạnh phúc!”

“Được.” Tôi đẩy anh ra, chính mình lại nở nụ cười.

Lý Ngôn Tiếu nấu ăn rất ngon, hơn nữa cũng không keo kiệt như chú và thím, mỗi bữa cơm chỉ được một món, hơn nữa còn không có thịt mà lại nhiều muối. Tôi thường nghĩ thế này, nếu như lúc nhỏ tôi có thể ăn uống tốt hơn, không chừng bây giờ đã cao bằng Lý Ngôn Tiếu rồi.

Cơm nước xong xuôi, chúng tôi cùng nhau học bài, Lý Ngôn Tiếu đọc sách y học, còn tôi nằm sấp trên giường chuẩn bị bài vở của mình. Có chỗ nào không hiểu, tôi có thể hỏi anh ngay lập tức. Về tri thức chuyên ngành anh đương nhiên không biết, nhưng nếu như tôi có đề vật lý không biết làm, anh đều có thể làm thay. Lý Ngôn Tiếu trong lòng của tôi tồn tại không khác gì một vị thần.

Trước khi ngủ, quả nhiên anh đem năm chậu bạc hà chuyển qua. Trong phòng có một giường lớn, một bên dựa vào tường, một bên bày đầy bạc hà, khắp phòng tràn ngập mùi bạc hà thơm ngát. Nhưng bây giờ đương lúc muỗi rất điên cuồng, nên chúng tôi vẫn phải mắc màn.

Sau khi tắm xong, trời còn sớm nhưng chúng đã lên giường nằm, tôi ngủ phía bên trong. Lý Ngôn Tiếu nói: “Tối em có đi vệ sinh coi chừng đá phải chậu hoa đấy.”

“Ừm.”

Chúng tôi nằm trong màn, nhìn tấm màn trắng tinh nhẹ nhàng rũ xuống, tôi liền nhớ đến một quyển sách Phương Tây đã đọc khi bé. Bên trong có vẽ hình minh họa rất tỉ mỉ, trong hình có một cô công chúa trong khuê phòng, thêm một cái giường rất lớn, trên giường treo rèm che màu đỏ rượu, tua cờ u nhã buông xuống, tất cả đều hết sức e ấp thẹn thùng.

Tuy giường ngủ của chúng tôi không đẹp đẽ quý giá như trong tranh, kiểu cách khác nhau nhưng cảm giác lại giống đến lạ thường. Nằm bên trong, chỉ cần đưa tay đã có thể chạm được người mình yêu thương nhất, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác an tâm.

“Tôi có đi vệ sinh coi chừng đạp trúng bụng anh.”

“Được thôi, vậy em đây sẽ đạp lên mặt anh.”

Tôi lén nghiêng đầu sang nhìn anh, thấy vẻ mặt anh kinh ngạc giống như tôi đã thật sự giẫm vào mặt anh thật vậy. Thấy thế tôi liền cười lên khanh khách.

Anh xoay người một cái ngồi dậy, sau đó bàn tay không ngừng cù lét: “Dám cười anh, xem anh có cho em cười đủ hay không nhé.”

Anh rất quen thuộc những nơi mẫn cảm trên người tôi, cả buổi cứ gãi ở bụng và cổ, tôi lập tức cuộn mình, hai chân ngăn bụng, nhưng vẫn không cản được thế tiến công điên cuồng của anh. Tôi chịu không nổi cười lên ha hả, quả thật cười đến run rẩy, cứ lăn qua lăn lại trên giường. Tôi cười đến khàn cả cổ, lúc này anh mới chịu buông tha, tôi không ngừng xoa bụng và cổ, nằm trên giường thở dốc.

“Lần sau đừng cù lét em mà, em chịu không nổi đâu.”

Lý Ngôn Tiếu lắc đầu nói: “Cũng bởi vì em chịu không nổi nên anh mới cù lét, nếu không thì còn gì là vui nữa chứ.”

Tôi “hừ” một tiếng, nghĩ thầm để em xem anh thuộc cái dạng gì, thế là liền cúi xuống cù lét vào bụng anh. Không ngờ tôi có gãi thế nào anh cũng không cười, mà ngược lại vẻ mặt còn bình tĩnh nhìn tôi. Tôi chán nản thu tay về, náo loạn đến nỗi mặt mày đều đỏ bừng.

“Sao anh không nhột thế?”

“Vì da anh không nhột.”

“‘Nói nhảm.” Tôi trợn mắt nói, “Em hỏi anh tại sao da của anh không nhột.”

“Anh cũng không biết.”

“Ngủ đi.” Tôi ngáp một cái, trở mình đưa lưng về phía anh, “Em buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải đi học. Nếu em dậy không nổi, đến sáu giờ mười phút anh gọi em nhé.”

“Sớm vậy đã buồn ngủ rồi sao? Còn chưa đến chín giờ đấy.” Anh kinh ngạc nói, sau đó liền dán sát lưng tôi, cánh tay choàng sang ôm eo tôi.

Tôi đã thành thói quen khi ngủ được anh ôm, “Ừm, em thấy trễ rồi. Nếu anh thấy còn sớm thì nằm trên giường làm gì?”

“Em muốn đuổi anh hả?”

Tôi vùi mặt vào trong chăn, tưởng tượng đến cảnh Lý Ngôn Tiếu giương nanh múa vuốt bên cạnh năm chậu bạc hà, liền cười ha ha không dứt được. Lý Ngôn Tiếu trưng ra bộ mặt nguy hiểm nhìn tôi, tôi liền có một dự cảm chẳng lành, lập tức co thành một đoàn, nói với anh: “Lần sau em không dám nữa, anh đừng cù lét em mà!”

“Sao em biết anh muốn cù lét em?”

“Không phải anh nói chúng có tâm linh tương thông sao?”

Nguy cơ được giải trừ, tôi nhẹ nhàng thở ra, trở mình đưa lưng về phía anh. Lý Ngôn Tiếu kề đầu gần sát tai tôi, nhỏ giọng thì thầm “Vũ Thanh.”

“Gì?”

“Anh yêu em.”

“Ừ, em biết rồi… Anh thích em.” Tôi có thể cảm nhận được ***g ngực anh đang phập phồng vì thở gấp, lỗ tai cũng nóng hổi, “Sao lại nói cái này? Không phải “Anh thích em” sao?”

“Anh lên cấp rồi.” Anh cười ha ha hai tiếng, “Đến bao giờ em mới lên cấp đây?”

Tôi lắc đầu, cảm thấy cái lời buồn nôn này không thể nói ra miệng được, vừa nghĩ thôi đã ngượng chín cả tai luôn rồi.

“Vũ Thanh.” Anh một tay ôm tôi, một tay vân vê mặt tôi, kề sát bên tai nói mà như thổi khí, “Anh nghĩ…”

“Anh đừng có nghĩ mà!” Tôi vừa định đẩy anh ra, anh liền ngồi dậy, nắm tay tôi áp bên mặt.

“Không thể không nghĩ được, anh thích em như thế, em ngẫm lại xem, lần đầu tiên anh ôm em ngủ là khi nào?”

Tôi dời ánh mắt đi chỗ khác, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Lúc em chín tuổi.”

“Ừ, bây giờ em đã mười bốn, anh ôm em năm năm, từ năm năm trước anh đã bắt đầu nghĩ.”

Anh nói xong liền cúi đầu xuống hôn tôi. Cổ tay được buông lỏng, nhưng tôi nghĩ một chút vẫn không đẩy anh ra, chỉ nhắm mắt ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh. Thời tiết mùa hè rất oi bức, chúng tôi đi ngủ đều không mặc quần áo, chỉ độc một cái quần đùi, da thịt dán sát nhau làm tôi nóng lên, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Kết thúc một cái hôn dài, Lý Ngôn Tiếu ngồi dậy, ánh mắt nhuốm sắc mơ màng, trên chóp mũi treo giọt mồ hôi nho nhỏ, hai má cũng xuất hiện hai rặng hồng nhàn nhạt. Tôi chưa từng nhìn thấy Lý Ngôn Tiếu như thế này, trong lúc nhất thời chỉ biết nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Anh muốn cởi nốt cái quần đùi của tôi, tôi lập tức nắm chặt lưng quần, co chân lên nói: “Lãnh tụ Mao Chủ tịch của giai cấp vô sản vĩ đại đã từng nói, buổi tối cần phải ngủ.”

“Đây là lời của Mao Chủ tịch đấy à?” Lý Ngôn Tiếu vui vẻ nói.

Tôi giơ tay phải lên thề: “Chắc chắn trăm phần trăm, lừa anh em là con chó! Lưng em vác theo “Trích lời Mao Chủ tịch” còn nhiều hơn anh đấy.”

Nào ngờ anh lại bá đạo túm quần tôi kéo xuống, cười nói: “Anh còn nhớ rõ bên trong “Trích lời Mao Chủ tịch” còn có một câu: Buổi tối đi ngủ phải cởi quần!”

“Đây là lời của Mao Chủ tịch đấy à?”

“Chắc chắn trăm phần trăm, lừa em anh là con chó!” Lý Ngôn Tiếu trưng ra bộ mặt thành thật nói hết lời thoại.

Tôi dở khóc dở cười, không ngờ da mặt anh lại dày đến mức này, cướp lời thoại của tôi mà mắt cũng không chớp lấy một cái, cả đời tôi chưa từng thấy ai như anh cả. Lý Ngôn Tiếu tách hai chân tôi ra, lúc này tôi mới ý thức được tình hình không ổn, lần này anh làm thật rồi, không phải chỉ đơn thuần hôn hôn mấy cái như trước nữa. Vừa nghĩ tới cơ thể của mình bị người khác nhìn không sót chỗ nào, trên mặt tôi bắt đầu nóng hầm hập như lửa đốt.

Tôi rất muốn dùng tay che thân thể mình, nhưng nghĩ lại, hành động này quả thật chỉ như châu chấu đá xe, như muối bỏ biển, như kiến rung cây, như mang giày gãi ngứa, một chút tác dụng cũng không có, vì vậy tôi chỉ có thể đưa tay lên che mắt.

Tim tôi đập rất nhanh, đầu óc suy nghĩ miên man, nguyên nhân chủ yếu là do căng thẳng và sợ hãi, giống như cô vợ nhỏ lần đầu bước vào nhà chồng vậy. Về sau nhớ lại, chúng tôi vừa mới chơi cái trò “đính hôn” kia, vậy tôi không phải là cô vợ nhỏ lần đầu bước vào nhà chồng sao?

Nghĩ đến chuyện đêm nay, tôi đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình là nam, nếu như tôi là nữ chắc chắn sẽ bị chụp cho cái mũ đàn bà *** đãng rồi. Nhưng lại nghĩ đến, nếu là nữ tôi sẽ không thể nói chuyện với Lý Ngôn Tiếu, có lẽ Lý Ngôn Tiếu cũng sẽ không thích tôi. Không chừng khi đó tôi sẽ làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật mà thích Vương Câu Đắc Nhi, sau đó còn có thể tưởng tượng ra bộ dáng Nữu Nhi cô đơn chiếc bóng. Trong tuyệt vọng tôi nghĩ mình không thể làm gì, lòng đau như cắt, tâm hoảng ý loạn, tâm lực mệt mỏi, nản lòng thoái chí. Trong lúc miên man suy nghĩ, tôi thậm chí cảm thấy học thành ngữ không khi nào lại tốt như lúc này, bởi vì bây giờ đại não đang quay nhanh với tốc độ có thể vượt qua cả tốc độ ánh sáng gấp trăm lần, đáng tiếc không phải cậu học trò nào cũng có thể gặp được tình cảnh này. (Đoạn này trong raw không có một dấu câu nào, lời văn cũng lộn xộn, có lẽ tác giả muốn thể hiện cảm xúc rối loạn của em nó nên cố tình viết vậy. Nhưng em thấy giữ nguyên nhức não quá nên mạo muội tự thêm dấu câu vào.)

Tôi nhắm mắt, lông mi không ngừng run rẩy, nhìn thấy Lý Ngôn Tiếu kề sát mỗi lúc một gần, bàn tay khẽ vuốt lên người tôi một cái, an ủi: “Không đau đâu, đừng sợ.”

Cơ thể đột nhiên bị vuốt khiến tôi càng thêm hoảng sợ, còn chưa kịp giật mình đã cảm thấy từng cơn đau đớn ập tới. Loại đau đớn này vô cùng kịch liệt, toàn thân tôi bị rút không còn chút sức, gần như tan thành một vũng nước, từ từ thấm xuống đất. Có điều tôi không lên tiếng, chỉ biết cắn chặt môi, hai tay nắm lấy ra giường, ngẩng đầu ra sau, cảm thấy như vậy có thể giảm bớt một chút đau đớn. Thì ra cảm giác là như thế này, cơ thể rõ ràng rất đau đớn, nhưng lại cảm nhận được tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Tôi đột nhiên thấy sợ hãi, muốn vùng vẫy chạy trốn, muốn nắm lấy vật gì đó có thể làm tôi an tâm. Tôi giang hai cánh tay để Lý Ngôn Tiếu có thể ôm tôi, anh đè tay tôi xuống, để bàn tay cả hai mười ngón đan nhau, khẽ nói: “Đừng sợ, đừng sợ…”

Tôi nằm lặng yên trên giường nhìn Lý Ngôn Tiếu, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt lòa xòa trước trán. Vẻ mặt ngập tràn mệt mỏi thu dọn tàn cục, vừa rồi anh đã dùng khăn lông lau người cho tôi, bây giờ đang bận rộn đổi ra giường.

“Em ngủ đi.” Anh nói với tôi, “Chín rưỡi rồi, ngày mai em sẽ không dậy nổi cho xem.”

Tôi “Ừ” một tiếng, liền trở mình nhắm mắt lại, nhưng trái tim vẫn đập nhanh như trước, mí mắt hưng phấn chớp chớp mãi, tất cả trước mắt đều là tình cảnh vừa rồi, làm thế nào cũng không thể gạt đi được. Nhưng chuyện này vẫn tốt hơn tương tư đau khổ, nghĩ ngợi lung tung so với mất ngủ thì tốt hơn nhiều. Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon rồi.

Chương sau →