36 Chiêu Ly Hôn

Chương 76: Quyển 4 : Giận tím mặt




Gia Tuấn từ trong xenhảy xuống, vừa nhìn thấy bộ dạng hệt như chạy nạn của tôi, hiểu ra ngay lậptức.

“Em muốn làm gì?”

Tôi tức giận: “Em muốnmang đồ của em đi, chẳng lẽ còn phải cảm phiền một người cao quý như anh đâyđại giá, giúp em đem về sao? Cũng tốt, tiết kiệm được tiền xe, đến đây manggiúp em lên xe nào.”

“Ai cho em đi?”

“Nơi này còn cái gì đángđể em phải lưu luyến?”

Một chiếc taxi trốngchạy tới, tôi vẫy tay, Gia Tuấn lập tức ngăn tay tôi lại, anh ra hiệu để taxiđi khỏi.

Tôi phát cáu: “Anh muốnlàm gì?”

Anh đi đến bên cạnh,không thèm phân bua một tiếng liền giật lấy vali từ trong tay tôi, mở cốp xephía sau ra, muốn đem vali của tôi bỏ vào trong đó. Tôi phẫn nộ đi tiến đếngiật lại, hai người chúng tôi tranh nhau một chiếc vali, đều cố sống cố chếtkéo cho bằng được, không chịu buông tay, hệt như dùng hết sức lực để kéo co,giật tới giật lui cuối cùng Gia Tuấn thắng, giật lại chiếc vali, tôi thất thủđặt mông ngồi xổm trên đất.

Gia Tuấn lạnh lùngnghiêm mặt, vừa túm lấy chiếc vali còn lại của tôi, cả bức tranh thêu chữ thậpnữa, nhét tất cả vào trong xe.

Tôi tức giận đến nỗitoàn thân phát run, chỉ vào anh mà mắng: “Phó Gia Tuấn, anh có ý gì? Anh muốntôi ra đi với hai bàn tay trắng sao? Anh ác như vậy sao?”

Anh mở to mắt mà nhìntôi: “Em nhớ kỹ cho anh, đây là nhà của chúng ta, ai cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏiđây!”

Tôi từ dưới đất đứngdậy, nắm tay lại thật chặt, không thể không nổi giận mà nhìn anh.

Bên cạnh có người quenđi ngang qua, người ta tò mò nhìn thấy chúng tôi đã từng là vợ chồng ân ái,không thể đến hỏi, cũng không dám lên tiếng, chỉ dùng một ánh mắt vô cùng nghihoặc mà nhìn chúng tôi, sau đó liền bước đi thật nhanh.

Tôi cười khẩy: “Phó GiaTuấn, anh thực sự là một diễn viên thiên tài, ở sau lưng tôi diễn còn chưa đãnghiền sao. Bây giờ anh còn diễn giữa ban ngày ban mặt nữa.”

Khuôn mặt tuấn tú củaGia Tuấn âm trầm, anh không nói lời nào, chụp lấy chánh tay tôi, kéo tôi đi vàotiểu khu. Tôi không thể ở ngay trước mặt những người xung quanh giãy dụa nữa,anh không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn thể diện này, tôi không muốn làm trògiải trí cho người khác.

Cuối cùng anh kéo tôi vềnhà.

Vừa vào cửa, tôi nổigiận.

Đứng trên sàn nhà, tôichất vấn anh: “Nối đi! Anh còn muốn nói gì với tôi? Phó Gia Tuấn, anh có gannói ly hôn với tôi thì hãy ly cho tới cùng! Hiện tại làm ra vẻ sợ hãi với tôi,anh bán sự cợt nhã để cầu xin đồng tình của tôi sao?

Tay anh chống lên hông,đứng ngăn ở cửa không nói gì, từ từ nghe tôi mắng.

Tôi tức giận đi qua đi lạitrong phòng khách, muốn đi, nhưng anh lại đứng ngăn ở cửa. Vô cùng giận dữ, tôichỉ có thể sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất mà mắng:

“Mẹ anh nói tôi khônghiền lành, em gái anh nói tôi không đứng đắn, anh còn có từ ngữ gì mới mẻ nữa?Nói cho tôi nghe một chút về mình đi!”

Anh nghiến răng bật ramột câu: “Anh nói cho em biết, anh không đồng ý ly hôn, anh tuyệt đối khôngđồng ý!”

Tôi giận tím mắt, chỉvào anh, chất vấn anh: “Lúc trước là ai nói, ly hôn là trách nhiệm ở anh, mộtmình anh gánh vác? Tại sao bây giờ anh không dám gánh vác?”

Anh thở dài: “Là anhgánh vác trách nhiệm, Đinh Đinh, anh không nên đề nghị ly hôn với em, không nênhại em phải đau lòng, không nên giấu diếm em, toàn bộ trách nhiệm là ở anh.”

Tôi cười lạnh: “Bây giờanh biết sai rồi sao? Đáng tiếc đã quá muộn. Nếu đêm đó tôi chết đi, đối diệnvới mộ bia của tôi, cũng không có ai để tha thứ cho anh.”

Anh nhất thời bị lời nóibén nhọn của tôi đâm đến thân thể phát run một trận.

Tôi đi đi lại lại trongphòng khách, hệt như một người phụ nữ đanh đá tiếp tục trách mắng anh, giọngnói đầy lửa giận, ủy khuất đầy bụng, đổi trắng thay đen mà mắng chửi anh. Nhưngmặc kệ tôi chỉ trích anh thế nào, anh đều không nói một lời, kết quả biến tôithành một người độc diễn.

Trong suốt 30 phút, tôivô cùng nóng nảy hệt như người đanh đá bén nhọn. Xin lỗi, tất cả mọi người cólẽ muốn nói làm phụ nữ là phải rộng lượng, cho dù đàn ông có ăn vụng bên ngoàimuốn ly hôn, cũng phải thể hiện khí thế trấn định, ví như bạn đang gọt một quảtáo, người đàn ông của bạn nói với bạn, xin lỗi, bà xã, anh ở bên ngoài cóngười khác, chúng ta ly hôn đi. Khuôn mặt bạn cũng không biến sắc vẫn tiếp tụcgọt táo, sau đó bình tĩnh đưa cho anh ta, nói thêm một câu: ăn xong quả táo nàyđi!

Nếu anh ta không ăn, bạnlại nói thêm một câu nữa: ăn đi, ăn đi mà, cho anh thời gian 3 phút để ăn xongquả táo này, sau đó thu dọn tất cả đồ đạc lập tức cút xéo cho tôi.

Đúng không? Các cô vợ lýtưởng hẳn là phải như thế này sao?

Xin lỗi nhé, tôi khôngphải, tôi chỉ là một người phàm.

Bởi vì tôi là một ngườiphàm, cho nên tôi mới không có chí khí mà đi cầu xin anh, đi cứu vãn cuộc hônnhân này, cho nên tôi mới tin anh, tha thứ cho anh.

Bởi vì tôi là một ngườiphàm, cho nên tôi không thể không dung tục mà giả vờ rụt rè không mắng anh.

Gia Tuấn hệt như một concá sấu tắm nắng dưới ánh mặt trời, vẫn không nhúc nhích với tiếng chửi rủa củatôi, nhắm mắt ngó lơ. Bất luận tôi kích thích anh thế nào, anh cũng không nóimột lời nào cả.

Cuối cùng tôi cũng tiếptục thua trận.

Tôi hết cách, nở nụ cườivới anh: “Phó Gia Tuấn, tiết chế rất tốt.”

Đã lấy hết vali rồi, tôivẫn phải đi, thôi được, không cần đồ đạc nữa, tùy anh xử lý vậy.

Tôi muốn đi, khi bướcngang qua bên người anh, đột nhiên anh đưa tay ra kéo tôi lại, hai tay hệt nhưthanh kẹp, kẹp tôi lại tại chỗ, nhanh chóng cố định tôi trong lồng ngực, tôithẹn quá hóa giận, liều mạng đẩy tay anh ra, nhưng bất luận tôi kéo thế nào,cũng không có cách nào mở tay anh ta, cực lỳ phẫn nộ, tôi mắng: “BUÔNG TAY!”

Anh vẫn như cũ khôngchịu buông tay ra, cuối cùng tôi như phát điên lên, một ngoạm xuống vai củaanh, hung hăng mà cắn.

Tôi cắn vô cùng độc ác,vô cùng đau, tôi tưởng rằng anh sẽ rất đau, sẽ buống tay, không ngờ tôi cắn ácnhư vậy, anh lại ôm tôi càng lúc càng chặt, bất luận răng của tôi dùng sức cỡnào, anh có chết cũng nhất định ôm chặt tôi không buông ra.

Cuối cùng, tôi cũng nhảra, anh cũng mền nhũn người.

Rốt cục tôi đẩy anh ra,anh chống lên cửa, còn tôi lui vào trong phòng khách.

Tôi nhìn anh mà chồngchất căm hận.

Gia Tuấn rớt nước mắt,ngực anh phập phồng, chồng chất ưu thương mà xoay về phía tôi, anh bật ra mộtcâu: “EM… … KHÔNG—— ĐƯỢC—— PHÉP—— ĐI!”

Tôi thở hổn hển nhìnanh.

Đầu vai của Gia Tuấn rớmmáu, lúc này đang thấm ra bên ngoài, trên chiếc áo màu xanh của anh chảy ra mộtchút vết máu loang lổ, hệt như một đóa hải đường lúc ẩn lúc hiện.

Tôi nhìn Gia Tuấn, ánhmắt anh tan rã, trên khuôn mặt tất cả đều là vẻ suy sụp, tôi thấy đầu vai anhrun rẩy, đôi môi cũng phát run không nói nên lời, tôi xém chút nữa mềm lòng.

Bỗng nhiên, tôi nhớ lạicái đêm hôm ấy, đêm mà tôi bị xem tông.

Tôi lại khóc.

Là tôi không có cách nàođể yêu cầu anh quỳ gối cầu xin sự tha thứ của tôi. Anh là đàn ông, anh lăn lộnở bên ngoài cũng đủ cạn kiệt sưc lực rồi, anh không thể nào khi về đến nhà lạiphải quỳ gối trước vợ mình nữa, tôi cũng không muốn anh làm cái chuyện tổn hạinhư vậy.

Tôi tin rằng anh thậtlòng muốn cầu xin tôi quay lại, giờ phút này anh không nói lời ngon tiếng ngọthay lời cảm động lòng người gì cả. Nhưng tôi biết anh đang ân hận và sợ hãi.

Nhưng trái tim tôi đãchết.

Tôi gằn từng tiếng một:“Phó Gia Tuấn, tôi sẽ không tha thứ cho anh, chính tay anh đã hủy hoại đimọi thứ, anh hủy hoại đi tình yêu của tôi đối với anh, hủy hoại đi sự tín nhiệmcủa tôi đối với anh, hủy hoại đi sinh mạng của con anh, cũng hủy hoại đi hônnhân của chúng ta, tôi không thể tha thứ cho anh!”

Gia Tuấn ngây dại, toànthân anh cứng ngắc.

Tôi lạnh lùng nhìn anh,không muốn cảm thông cho anh, mở cánh cửa ở bên cạnh anh, tôi nhanh chóng bướcra khỏi cửa.

Sớm biết có hôm nay, cầngì phải bắt đầu, khi tôi đã chết đi, ngay tại buổi tối đó tôi bị xe tông, cũngbắt đầu từ hôm đó Đinh Đinh đã chết.

Tôi phải ly hôn, tôikhông có cách nào tiếp nhận Gia Tuấn nữa, bất luận anh dùng phương pháp gì đểnói chuyện với tôi, tôi cự tuyệt hết tất cả, tình yêu tôi đã cho anh, cơ hộitôi cũng đã cho anh, chính là anh không biết quý trọng, tôi không cần thiếtphải lãng phí thời gian lên người anh nữa.

Hai chúng tôi lại tiếptục giằng co, bởi vì trước sau anh không chịu thương lượng với tôi chuyện lyhôn, nên rốt cục tôi đơn phương gửi đơn lên tòa án.