365 Ngày Hôn Nhân

Chương 22




"Ha ha ha! Viết thương nhỏ ấy mà, gặp bác sĩ làm gì chứ! Đúng rồi, chị dâu, hình vẽ vòng tròn trên cổ tay chị là cái gì thế?" Cổ Dương đột nhiên nhớ tới vòng tròn màu xanh trên cổ

tay Lãnh Tử Tình.

"Gì cơ? Hình vẽ?" Lãnh Tử Tình giơ chính cổ tay mình lên nhìn nhìn, trừ bỏ vết xanh tím bị

anh ta nắm làm gì có hình vẽ nào nữa nha? Làn da của cô không hề có hình xăm linh tinh gì đó hết!

"Phải, chính là cái kia đó!" Cổ Dương hất cằm chỉ chỉ cổ tay Lãnh Tử Tình.

"Cái này…" Trời đất! Anh ta cố ý hay là thế nào vậy? Rõ ràng là do anh ta túm, còn nói là hình vẽ cái gì?! Ôi trời! Lãnh Tử Tình không khỏi trợn tròn mắt. Cô đành bất đắc dĩ giải thích: "Anh Cổ, có lẽ anh không biết, có những người mạch máu hơi đặc biệt chút. Nếu một bộ phận nào đó trên cơ thể bị lực đè ép sẽ nhanh chóng khiến máu tụ lại, nơi đó sẽ liền trông như vết tụ máu. Mà trùng hợp tôi chính là một trong số những người ấy! Cánh tay này chỉ là do anh nắm chặt nên mới có vết như vậy. Nhưng không sao đâu, qua vài ngày nữa là nó sẽ tự biến mất ý mà!"

Cổ Dương cố gắng tiêu hóa một loạt giải thích của Lãnh Tử Tình. Nói như vậy, ý của cô là, vừa rồi anh đã lôi kéo khiến cho tay cô thành ra như thế?

"Chị dâu, tôi xin lỗi! Rất xin lỗi! Có phải là tôi đã quá thô lỗ không?" Cổ Dương nói năng có chút lộn xộn, sao lại thế này?! Sao ở trước mặt cô anh tự nhiên lại có vẻ hơi ngu ngốc nhỉ?!

"Người không đúng là tôi mà. Được rồi, anh Cổ, anh dừng ở ngã ba phía trước một chút nhé, tôi đến nơi rồi." Lãnh Tử Tình cười hòa nhã. Kỳ thật, trong lòng cô đang gấp như cháy nhà.

Hẹn với người ta lần đầu tiên, chỉ sợ là sẽ muộn! Đến trễ hẹn không phải sẽ chứng tỏ cô là người rất không biết tôn trọng thời gian sao?! Về phương diện này, Lãnh Tử Tình lại vẫn luôn tự nhận mình là người nghiêm cẩn.

Trả áo khoác lại cho Cổ Dương, Lãnh Tử Tình xuống xe, vội vàng nói tạm biệt rồi đi thẳng vào trung tâm mua sắm. Tranh thủ thời gian mua quần áo, cuộc hẹn với nhà xuất bản này thực không dễ dàng có được!

Cổ Dương nhìn nhìn xung quanh, vừa định tùy tiện tìm một nhà hàng để ăn trưa thì di động chợt vang lên. Tiếng Lôi Tuấn Vũ trong điện thoại: "Cổ? Hai người cậu đang ở đâu thế, tôi qua bây giờ."

"A! Tôi nói Vũ, cái đồ cuồng công việc nhà cậu cũng có lúc động lòng nhé! Đến đây đi, tôi chờ cậu trên tầng hai của Thiên Phủ!" Cổ Dương cười cười. Xem ra Lôi Tuấn Vũ này còn coi mình là bạn, tóm lại là muốn làm một bữa giúp anh "đón gió tẩy trần" đây!

Lôi Tuấn Vũ cũng không biết là mình bị làm sao? Cuộc họp mới tiến hành được một nửa, đột nhiên cảm thấy đói bụng không chịu được. Vì thế liền nghĩ tới Cổ Dương và Lãnh Tử Tình, bỗng chỉ muốn được cùng đi ăn với bọn họ.

Nhà hàng Thiên Phủ, Lôi Tuấn Vũ mệt mỏi tới, Cổ Dương cười quở trách: "Coi như là tiểu tử cậu còn có chút lương tâm! Được rồi, địa bàn của cậu, cậu làm chủ đi!"

Lôi Tuấn Vũ nhìn nhìn bốn phía, trên bàn chỉ có một ly cà phê, ngạc nhiên hỏi: "Tử Tình đâu?"

"A! Mới đấy đã quan tâm đến vợ! Yên tâm đi! Vợ cậu có việc bận, tôi đã để cô ấy đi rồi!" Cổ

Dương phất tay, ra vẻ không biết làm thế nào. Lôi Tuấn Vũ gọi phục vụ, chọn một vài món ăn nhẹ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Vũ, bây giờ nói cho tôi biết đi, chuyện gì xảy ra vậy?! Có phải là cha mẹ cậu cưỡng bức hay không?" Cổ Dương hạ giọng hỏi, giống như sợ bị người khác nghe thấy.

"Ha ha!" Lôi Tuấn Vũ cười không trả lời. Xem ra vẫn là Cổ Dương hiểu anh nhất. Nếu thật sự là huynh đệ sẽ biết rõ tính anh, anh thà là chết dưới hoa mẫu đơn chứ nhất định cũng sẽ không đi vào mộ phần hôn nhân!

"Cậu đừng cười nữa! Nói nhanh lên! Bà chị kia… có vẻ không phải là mẫu người tiểu tử cậu thích mà?" Cổ Dương khoa trương lấy tay vòng một đường cong lớn ở trước ngực, chớp mắt ái muội nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ.