365 Ngày Hôn Nhân

Chương 306




Ba năm rồi, Tử Tình. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, em có từng nhớ không?!

Ngón cái tay phải chạm lên vết sẹo nơi ngón giữa kia, mỗi lần chạm đến, tim hắn lại nhói đau.

Mở di động ra, nhìn chằm chằm tin nhắn của ba năm trước đây: "Tôi đi đây, đừng tìm tôi!

Cái thai tôi sẽ phá bỏ… Xin anh buông tha tôi! Nếu anh còn niệm tình chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn muốn tôi sống!"

Hắn hút mạnh một hơi thuốc. Hắn thật sự không thể chấp nhận! Hắn không rõ vì sao sau khi cô nói với mình những lời tình tứ như vậy lại lựa chọn bỏ đi?! Hắn biết cô đang ở Mỹ.

Nhưng hắn không còn ngốc nghếch phái người đi điều tra nữa. Bởi vì tim hắn quá đau! Nỗi đau này dường như đã biến thành hận rồi!

Khi hắn nhận được tin nhắn kia, hắn dường như phát điên ném điện thoại đi, tay va phải góc tường nhà thờ, ngón giữa sứt mất một mẩu thịt, nhưng hắn lại không hề nhận ra…

Tim Lôi Tuấn Vũ từng đợt nhói đau, hắn ném mạnh đầu mẩu thuốc xuống đất, lấy chân dẫm nát. Không biết từ khi nào, hắn đã có thói quen này, không bao giờ muốn dập đầu mẩu thuốc vào trong gạt tàn, mà là dùng chân dẫm nát như phát tiết, dường như sẽ khiến hắn có một sự giải tỏa!

Trở lại bàn làm việc, theo thói quen mở máy tính ra. Xem xét động thái của cô một chút, mấy ngày gần đây đều không thấy cô có động tĩnh gì.

Hắn đổi tên trên mạng, gọi là "Cá cô đơn". Mà trải qua một năm thử thách, hắn mới có thể gia nhập vào danh sách bạn tốt của Tử Dạ. Còn cô, dường như là rắn cắn ba năm sợ dây thừng, rất ít khi nói chuyện với hắn. Thi thoảng tán gẫu một chút, cũng chỉ cho có lệ. Hắn có thể cảm nhận được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Hắn đã đọc truyện "365 ngày hợp đồng hôn nhân" mà cô viết, chỉ viết đến ngày bọn họ kết hôn, nói hai người sống hạnh phúc cùng nhau. Mà chuyện cô gặp Thiên đạo thù cần trước đó lại không nhắc đến một chữ nào. Lôi Tuấn Vũ đọc mấy lần, vẫn không tìm ra chút dấu vết nào. Cuộc sống của cô lại có thể im ắng như vậy?! Còn bọn họ thì sao? Đâu có sống hạnh phúc cùng nhau?

Tít tít tít, cô đúng giờ lên mạng, hiện giờ ở Mỹ đang là ban ngày, nếu cô ở gần New York, chắc hẳn là khoảng 8 giờ sáng.

Cá cô đơn: Chào, Tử Dạ.

Tử Dạ: Chào.

Cá cô đơn: Gần đây không viết truyện?

Tử Dạ: Phải, hơi bận. Đã lâu không viết.

Cá cô đơn: Cuộc sống… vất vả không?

Tử Dạ: Vẫn tốt.

Cá cô đơn: Bạn đang ở đâu?

Bên kia liền không có động tĩnh. Từ khi Lôi Tuấn Vũ lấy tên là "Cá cô đơn" để gia nhập vào danh sách bạn tốt của Lãnh Tử Tình, mỗi khi gặp phải đề tài mẫn cảm, Lãnh Tử Tình sẽ dùng sự trầm mặc để thay thế. Không bao giờ có những đánh giá chủ quan hay biểu lộ thân thiết, đa số đều chỉ cho có lệ, hàn huyên đôi câu.

Nghĩ ngợi một chút, có chút xúc động viết vào khung đối thoại: "Vợ yêu, vì sao lại rời bỏ anh… Nhìn dòng chữ kia thật lâu, cuối cùng vẫn xóa đi! Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm biểu tượng của cô, dường như nó biến thành hình ảnh của cô. Ba năm nay, hắn lúc nào cũng có thể lập tức tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, bất cứ lúc nào…

New York, Mỹ.

Hoa Bá một thân tây trang, ở trước gương loay hoay cà vạt của mình, nhưng thế nào cũng không làm được. Hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng phải tham gia. Nếu không, với tính cách của anh, hoàn toàn không cần đi làm sớm như vậy.

"Này, Tử Dạ, em ở đó thấy chết mà không cứu sao?" Hoa Bá từ gương nhìn về hướng cô gái nhỏ vẫn đang cười vì động tác ngốc nghếch của mình.

"Ha ha, Hoa Bá. Em nhớ ba năm trước anh tự thắt cà vạt cho mình rất giỏi mà." Lãnh Tử Tình đặt máy tính trở lại bàn, cười. Cô còn nhớ khi cô cầu xin anh mang cô đi, anh nghiêm túc nói ra điều kiện: Mỗi ngày em phải thắt cà vạt cho anh! Cô biết lúc ấy anh chỉ nói đùa, nhưng cô lại làm.

"Haiz! Phụ nữ nha, không thể cưng chiều! Mau lại đây, anh sắp muộn rồi!" Hoa Bá nhíu mày dọa nạt. Ba năm nay anh cũng đã thành thói quen rồi. Còn anh, rất hưởng thụ giây phút cô thắt cà vạt cho anh, anh có thể hít thở hương vị của cô trong khoảng cách gần.

Lãnh Tử Tình lần này không làm bộ làm tịch nữa, đi tới, cầm lấy cà vạt của anh, bắt đầu thắt.

Tóc của cô rất mềm, xõa xuống trên mặt, trên người, khiến Hoa Bá nhìn trong lòng không khỏi run lên, tiếp xúc gần gũi như vậy, khiến anh kìm lòng không đậu kéo người cô lại.

Lập tức cứng đờ, nụ cười của Lãnh Tử Tình như đóng băng lại. Nhiều năm như vậy, anh cũng có lúc kích động, nhưng anh đều kiềm chế tốt bản thân. Giống như lúc này, anh thực ra rất ít khi vượt quá! Hồ nghi nhìn vào mắt anh.

Nhìn thấy sắc mặt cô, còn có ánh mắt chất vấn kia, Hoa Bá không đành lòng, thất bại buông cô ra, thì thào tự nói: "Em vẫn còn nghĩ đến anh ta sao?"

Lãnh Tử Tình rất nhanh thắt xong cà vạt cho anh, quay lại sô pha như trốn tránh, không nói không rằng. Cô biết tình cảm của Hoa Bá đối với mình, nhưng bản thân mình không có cách nào tiếp nhận anh. Có lẽ mình là một kẻ đê tiện! Chính mình cũng đã từng tự chất vấn mình bao nhiêu lần, có phải vẫn còn vương vấn người đàn ông kia, vẫn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận. Đúng vậy! Cô vẫn còn nhớ đến người đàn ông đó!

"Haiz!" Hoa Bá có chút xúc động nhìn Lãnh Tử Tình, không khỏi lắc lắc đầu. Anh còn muốn mơ ước xa xôi gì chứ? Ba năm rồi, cô sống chung với mình, anh còn muốn gì nữa?!

Không có, anh đã thấy đủ rồi! Tuy rằng anh không biết trong ngày cưới của cô đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ biết là mình vốn định đến chúc mừng cô, vốn chỉ chứng kiến hạnh phúc của cô một chút rồi rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy cô đau khổ tuyệt vọng, lại bị cô túm lấy tay cầu xin anh mang cô đi!

Thế là, anh không hỏi nguyên nhân, cho tới tận bây giờ.

Anh có thể khẳng định là, Lôi Tuấn Vũ nhất định đã làm ra chuyện gì, mới có thể khiến cho Lãnh Tử Tình đau lòng như vậy, mới muốn tuyệt tình như vậy cùng anh bỏ đi!

"Hôm nay… thật sự là không tránh được. Đến trưa anh cố gắng trở về…" Hoa Bá nhìn nhìn đồng hồ. Anh biết ngày hôm nay rất đặc biệt, anh xưa này đều rất tinh tế, sẽ trân trọng từng chút kỷ niệm ở chung với Lãnh Tử Tình, tô điểm rực rỡ cho từng ngày bất kỳ, để có được niềm vui của cô. Nhưng hôm nay, không phải là ngày kỷ niệm của bọn họ, mà là của cô và Lôi Tuấn Vũ! Cho nên, anh lại càng coi trọng, vô cùng coi trọng.

"Được rồi, đừng lề mề! Nếu không đi, chờ Tử Tử tỉnh dậy, anh muốn đi cũng khó đó!" Lãnh Tử Tình vờ cười chỉ chỉ phòng bên trong. Đúng vậy, Lãnh Tử Tình có một cậu con trai hai tuổi, cô đặt tên là Tử Tử. Tên thật là Lãnh Áo, theo họ của cô. Hoa Bá rất thân thiết với Lãnh Áo, cũng rất cưng chiều bé. Đối với bên ngoài vẫn luôn đóng vai trò một ông bố tốt.

"Được rồi, ngoan ngoãn ở nhà, đừng có suy nghĩ lung tung!" Hoa Bá dặn dò, sau đó nói lời từ biệt rời đi.

Lãnh Tử Tình tiễn Hoa Bá ra cửa, sau đó quay trở lại, đi vào phòng ngủ.

Tiểu tử kia vẫn đang ngủ, khuôn mặt đỏ hồng rất đáng yêu. Có lẽ là thông cảm với nỗi vất vả của mẹ, từ khi sinh ra đến giờ bé chưa bao giờ bị bệnh. Sức khỏe rất tốt, bú sữa mẹ. Nhìn khuôn mặt càng ngày càng giống với Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình không khỏi ươn ướt khóe mắt…