365 Ngày Hôn Nhân

Chương 310




"Đúng! Em nói rất đúng! Anh chính là chê em làm cản trở chuyện của anh!" Hoa Bá mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói ra mấy chữ này!

"Anh…" Lãnh Tử Tình nhất thời nghẹn lời, tim cũng thắt lại, anh nói… thật sao? Sao lại có một cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh?!

Ánh mắt Hoa Bá đột nhiên trở nên phức tạp, khuôn mặt anh kề sát Lãnh Tử Tình, nói gằn từng tiếng: "Em coi anh là gì?! Em đã bao giờ tự hỏi mình, rốt cuộc em coi anh là gì?"

Từng câu từng chữ vang lên, đánh thẳng vào trái tim vốn đã hoảng loạn của Lãnh Tử Tình.

Lãnh Tử Tình hoảng hốt nhìn khuôn mặt anh dường như đã kề sát mắt cô, đôi môi gợi cảm của anh mấp máy ngay trên mũi mình.

Không không không! Sao cô lại có một cảm giác chờ mong chứ? Đừng! Vì sao trong tình thế hoảng loạn và phức tạp này cô lại có một cảm giác chờ mong chứ?!

"Em… em… Hoa…" Lãnh Tử Tình rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, "Hoa Bá, anh đừng kích động, anh buông em ra đã!"

"Buông em ra, ha ha." Trong mắt Hoa Bá tràn đầy tổn thương, "Anh ngu ngốc đến mức không hiểu phải nắm lấy em thế nào, ngốc đến mức không muốn nhân cơ hội người ta khó khăn, mới để em đến giờ vẫn không để ý đến sự tồn tại của anh!"

Thân thể Hoa Bá đột nhiên áp chặt vào Lãnh Tử Tình, kéo hai cánh tay đang ôm vai của cô ra, đặt lên tường, hai thân thể dán chặt lại với nhau.

"Anh… Hoa Bá, đừng như vậy! Em không hề không để ý đến sự tồn tại của anh, anh vẫn luôn là người bạn quan trọng nhất của em!" Lãnh Tử Tình cuống quýt giải thích. Mặc dù rất thân rất thân với Hoa Bá, nhưng vẫn chỉ tiếp xúc đến mặt nho nhã lịch thiệp của anh, chưa bao giờ thấy anh bá đạo như vậy. Thân thể anh xa lạ áp chặt lấy mình, cô thậm chí có thể cảm nhận được vật cứng áp chặt nơi bụng dưới. Mặt cô liền đỏ bừng!

"Bạn bè? Tử Dạ? Em cảm thấy như vậy đối với anh có công bằng không?!" Ánh mắt đầy đau khổ của Hoa Bá ở ngay trước mặt cô, khiến cho tim cô từng cơn run rẩy.

Đúng vậy, rốt cuộc cô coi Hoa Bá là gì? Lúc đầu, giây phút biết cô bị Lôi Tuấn Vũ lừa gạt, cô quả thật vô cùng tuyệt vọng, người duy nhất cô nghĩ đến chính là Hoa Bá!

Ba năm rồi, cô không phải là chưa từng hỏi mình như vậy, cô không muốn lừa mình dối người! Cô quả thật là ỷ lại vào người đàn ông này, nói khó nghe một chút, thì là cô lợi dụng người đàn ông này! Cô ở trước mặt anh, có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, anh đều sẽ thỏa mãn cô vô điều kiện, cô ở trước mặt anh, có thể không cần nghĩ ngợi mà nói ra nỗi phiền muộn, hoang mang của mình, mặc kệ anh có để ý hay chấp nhận hay không!

Chẳng lẽ cô không biết tình cảm sâu nặng của Hoa Bá đối với cô sao? Đương nhiên là biết!

Cô đã từng vô số lần nghĩ đến việc phải báo đáp người đàn ông này, nhưng cô sợ ý nghĩ ghê tởm của mình sẽ xúc phạm đến chân tình của anh đối với cô! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tình yêu không phải là bố thí, cô nhớ anh đã từng nói qua!

"Hoa Bá, xin lỗi. Em… Có phải em rất đáng ghét không?" Lãnh Tử Tình mắt ngập nước nhìn vào ánh mắt đầy đau đớn của Hoa Bá.

Anh chỉ nhìn thẳng vào cô, không nói không rằng, sau đó cô liền cảm thấy thứ trước người mình càng thêm cứng rắn bá đạo!

Bóng đêm buông xuống, bao phủ lấy sự mờ ám giữa hai người họ, càng tăng thêm vài phần khả năng!

Từng có người nói, hai người bạn nam nữ thân thiết, nếu ở trong không gian thích hợp, địa điểm thích hợp, hoàn cảnh thích hợp, xảy ra chuyện gì cũng là chuyện không thể tự nhiên hơn được nữa!

Mà bọn họ, chính là chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy…

Hoa Bá thở hổn hển, nhẹ nhàng cúi người xuống, hôn lên đôi mắt rưng rưng lệ của cô, thì thào nói: "Em có biết anh yêu em nhiều thế nào không?"

Anh hôn đi nước mắt sắp rơi xuống của cô, sau đó khẽ chạm vào đôi môi run rẩy của cô:

"Em có biết anh khao khát đôi môi em, khao khát thân thể em đến mức nào không?"

Mặt Lãnh Tử Tình phút chốc trắng bệch, cô muốn trốn tránh nụ hôn của anh, lại bị anh gắt gao ngậm lấy cánh môi, thân hình cao lớn giam cầm cô trước người mình, mà tứ chi xa lạ kia của anh cũng bắt đầu động đậy không ngừng, khiến cho Lãnh Tử Tình từ chân đến đầu từng cơn tê dại.

Trời ạ! Cô đang làm gì thế này? Lòng cô hoảng loạn cực độ! Cô sắp cùng Hoa Bá làm chuyện đó sao? Khát vọng của anh vô cùng nóng bỏng, sao cô có thể không biết chứ.

Nhưng muốn cô phơi bày trước mặt anh, lòng bàn chân của cô liền lạnh toát! Không! Đừng, Hoa Bá, dừng lại đi! Cô chỉ có thể kêu dừng lại ở trong lòng, mà đầu lưỡi đã mất ý thức kia vẫn đang cùng anh dây dưa chặt chẽ.

Hoa Bá hôn Lãnh Tử Tình thật sâu, dường như muốn đòi lại tất cả nụ hôn của mấy năm qua!

Anh từng ngụm từng ngụm chiếm lấy môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào miệng cô, ra sức trêu đùa đầu lưỡi co rúm của cô.

Nhắm chặt hai mắt, Hoa Bá vô cùng hưởng thụ khát vọng đó, hưởng thụ sự thỏa mãn đó.

Dán sát vào thân mình mềm mại của cô, tim Hoa Bá đập kịch liệt, khát vọng nam tính lại lần nữa đặt giữa hai chân cô, cảm nhận sự run rẩy của cô, càng thêm kích thích dục vọng của anh.

Thân thể này anh đã khao khát bao lâu, nhẫn nhịn bao lâu, ngay cả anh cũng phải bội phục chính mình! Sống dưới một mái nhà với người phụ nữ mình yêu, mà anh lại có thể làm hòa thượng lâu như vậy?!

"Ưm, Tử Dạ! Anh rất muốn em!" Giọng Hoa Bá khàn khàn vang lên bên tai cô, một bàn tay run run đặt lên ngực cô, bối rối khó khăn lắm mới cởi bỏ cúc áo và khóa áo ngực của cô, kinh ngạc nhìn thấy bộ ngực tuyệt vời đầy đặn sau sinh của cô, ánh mắt Hoa Bá lập tức lóe sáng.

"Ông trời ơi! Tử Dạ, em sẽ lấy mạng của anh mất!" Đè nén sự điên cuồng trong tim, Hoa Bá nâng đầu cô lên, nói: "Tử Dạ, anh muốn em, có được không?"

Ánh mắt này là khao khát, thậm chí là cầu xin! Lãnh Tử Tình đột nhiên nghĩ tới Lôi Tuấn Vũ, dáng vẻ tuấn tú của hắn lập tức trùng khít với Hoa Bá. Tim cô đột nhiên cảm thấy rất đau!

Cô phải giao mình cho Hoa Bá sao?

Một bên là người đàn ông đã phụ bạc mình, đùa giỡn mình trong lòng bàn tay, một bên là người đàn ông ở bên cạnh mình âm thầm lặng lẽ bầu bạn với mình, đây là phiên bản giữa người yêu mình và người mình yêu sao, cô phải lựa chọn như thế nào đây?!

Cô vẫn còn yêu hắn sao? Lãnh Tử Tình tự hỏi mình, trời ạ! Tim thật đau! Có lẽ là vết thương chưa khép miệng đi! Nhưng, còn Hoa Bá thì sao?! Cô có yêu anh không? Lãnh Tử Tình đặt tay lên ngực tự hỏi, trong tim mình hình như có một góc đã thuộc về người đàn ông này rồi!

Nếu không, sau khi nghe thấy chuyện Hoa Bá và vị nữ cấp trên kia lên giường, cô sẽ không tức giận vô cớ. Mình là một phụ nữ đa đoan sao?

Hay là cô vẫn bá đạo hy vọng tất cả đàn ông thích mình đều không được thích người khác nữa?! Trời ạ! Tình cảm này thật là phức tạp!

"Tử Dạ? Anh… có thể muốn em không?" Hoa Bá như tên đã giương cung. Anh kịch liệt thở

hổn hển, dùng thân thể của mình không ngừng cọ xát vào thân thể cô, dục vọng mãnh liệt khiến cho Lãnh Tử Tình cũng lâm vào không khí khẩn trương.

Lãnh Tử Tình đột nhiên ra quyết định, cô không trả lời, nhưng cô kiễng mũi chân lên, kéo đầu Hoa Bá xuống, hiến dâng nụ hôn của mình! Một nụ hôn nóng bỏng nhiệt tình…

Hoa Bá dường như ngay giây thứ hai liền biến bị động thành chủ động, vội vàng cởi bỏ quần áo đã cởi xuống một nửa của Lãnh Tử Tình…